Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tùy Ái Trầm Luân - Chương 1

Phiên bản Dịch · 4836 chữ

Tại văn phòng viện trưởng viện cô nhi Thánh Tâm, tuy rằng được trang hoàng bằng những thứ hết sức tinh mỹ xa hoa và quý phái, nhưng khi Lam Dược vừa bước vào, hết thảy những hoa lệ ấy dù bày trí ngay ở trước mặt hắn tất cả đều trở nên ảm đạm không chút tinh quang.

Trên Sô pha, hai vị khách quý kinh ngạc mở to mắt, trong lòng đều là một trận cảm thán rằng vị thiếu niên chỉ mới mười ba tuổi trông bề ngoài nhu nhược yếu ớt, như thế nào lại có thể có được vẻ đẹp thanh tú tuyệt mỹ đến như vậy.

“Thế nào? Trương tiên sinh, Điền tiên sinh, đứa nhỏ này trông có được không?” Vương viện trưởng ở một bên dường như hướng hai vị khách quý kia lấy lòng, vờ hỏi.

Ngẩn ngơ suốt nửa ngày, hai vị khách nhân mới hoàn hồn, chợt gương mặt béo nặc của Trương tiên sinh khẽ động, mê đắm cười nói: “Nam hài này quả thật quá đáng yêu, xinh đẹp đến độ không phân biệt nổi là nam hay là nữ nữa.”

Điền tiên sinh bên cạnh cũng tán thành gật đầu lia lịa, nhưng lập tức lại thận trọng hướng mắt đến Vương viện trưởng dò hỏi: ” Liệu đứa nhỏ này có đáng tin hay không? Lỡ nó đi nói lung tung khắp nơi thì sao? Dù sao chuyện này mà để lọt đến tay người ngoài thì không tốt lắm.”

“Hai vị tiên sinh cứ việc yên tâm!” Vương viện trưởng như như định liệu từ trước, cam đoan nói: ” Cái thứ trời sinh câm điếc này, cho dù nó có muốn nói cũng có nói được gì đâu. Các ngài đừng lo!”

Vừa nghe qua lời này, hai vị khách quý lập tức tươi cười rạng rỡ.

Mà vị thiếu niên đứng lặng một bên chỉ khẽ cúi thấp đầu, đáy mắt u buồn hiện lên một tia ảm đạm.

Trương tiên sinh lại đưa mắt tinh tế đánh giá một lượt nữa, tấm tắc nói: “Khuôn mặt thì không nói làm gì, nhưng không biết bộ dáng bên trong thì như thế nào đây?”

Vương viện trưởng cười ngầm hiểu ý, quay sang Lam Dược phân phó: “Lam Dược ngươi đã nghe rõ chưa, mau cởi quần áo ra, hãy cho những vị khách quý của ta được thưởng thức thân thể của ngươi.”

Lam Dược hơi do dự một chút, nhưng ngay lập tức thuận theo từ từ cỡi quần áo ra. Chỉ chốc lát sau liền thoát y hoàn toàn, trần truồng đứng trước mặt ba người.

Thiếu niên chưa phát dục thành thục thân hình non nớt tinh tế mà ngây ngô khiến hai vị nhân khách mê đắm thèm thuồng nhỏ dãi.

Vương viện trưởng đắc ý nở nụ cười, tiếp tục phân phó: “Đi đến trên bàn kia, để hai vị tiên sinh hảo hảo nhìn ngắm nào.”

Lam Dược đương nhiên không dám cãi lệnh của viện trưởng, bèn nhẹ nhàng đi đến trên chiếc bàn dài nơi góc phòng, đối diện trên sô pha hai vị khách quý e lệ khai mở hai chân mình ra, tựa hồ không mời mà gọi tự thân vận động.

Trên chiếc khăn trải bàn sẫm màu, cơ thể niên thiếu trần trụi non nớt càng thêm trắng mịn. Nhìn bờ mông mềm mại bên dưới đầy mị sắc, hai gã khách nhân càng ngây dại, thèm khát nuốt nước bọt.

Trương tiên sinh sớm nhịn không được, mê muội từ từ tiến gần chiếc bàn, một bên nắm lấy hai tay Lam Dược vặn ngược ra sau ghì chặt lấy. Ngay sau đó liền đem cổ thiếu niên mãnh liệt cắn xé.

Lam Dược ngoan ngoãn ngưỡng chiếc cổ thon dài để mặc hắn cuồng lộng, thỉnh thoảng tinh tế phát ra vài tiếng rên rỉ, tựa như nhẹ nhàng than khóc.

Điền tiên sinh có chút kinh ngạc quay đầu hỏi Vương viện trưởng: “Vương viện trưởng, đứa nhỏ này không phải hoàn toàn bị câm à?”

Vương viện trưởng mỉm cười giải thích nói: “Đúng vậy, hắn bẩm sinh vì dây thanh phát dục chưa đầy đủ nên câm, tuy rằng không biết nói, nhưng cũng có thể loạn âm kêu rên vài tiếng được.”

“Ra vậy, thật tốt quá!” Điền tiên sinh hưng phấn nói tiếp: “Ta vốn nghĩ nếu đi thượng một đứa trên giường câm lặng không biết la hét rên rỉ thì thật là nhàm chán. Thật sự rất cám ơn sự an bài của ngài, xem ra buổi tối hôm nay ta sẽ trải qua được một đêm hết sức tuyệt vời.”

“Ha ha, không cần khách khí, hai vị tiên sinh đã đặc biệt ghé thăm tệ viện, thân là viện trưởng, ta đương nhiên phải tận tình chiêu đãi các vị thật tốt chứ.” Vương viện trưởng vẻ mặt nịnh nọt híp mắt cười giả tạo, sau đó lại kề sát vào Điền tiên sinh thấp giọng nói: “Cũng không biết hai vị tiên sinh có ý định sẽ quyên bao nhiêu...”

“Ồ, cái đó à, không thành vấn đề! Một lát nữa, ta sẽ ghi chi phiếu cho ngài!” Điền tiên sinh hào phóng đối đáp, rồi ngay lập tức cũng đứng lên hướng tới chiếc bàn đương đặt tuyệt mỹ báu vật mà đi đến.

Trương tiên sinh bắt gặp đồng bạn cũng đã nhập cuộc, liền buông cổ Lam Dược ra, nâng lên hai chân thon dài của nó lên bắt đầu đùa bỡn bí huyệt hồng phấn mê người kia.

Điền tiên sinh từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu niên, tiếp nhận Trương tiên sinh tiếp tục mân mê trên làn da non mềm trắng mịn mà cuồng loạn.

Trương Tiên Sinh hời hợt xoa nắn mấy cái, liền cởi quần, lấy ra “bảo bối” đã sớm khởi động của hắn. Không đếm xỉa gì đến công tác chuẩn bị, nhắm vào bí huyệt thiếu niên, hung hăng đâm vào.

“A......” Lam Dược thống khổ vặn vẹo thân hình, phát ra một tiếng ngân nga mềm nhũn, lại như thiên sứ rên rĩ bên tai du dương mà êm ái. Chính nó cũng đã sớm quên mất đây là lần thứ mấy bị nam nhân đâm thủng, nhưng cái loại cảm giác tàn nhẫn bị xé thành hai mảnh nó lại vĩnh viễn không thể nào quên được.

Đang lúc cường bạo, Gã Trương Tiên Sinh này cũng chẳng quản nhiều cố kỵ như vậy, sau cú thúc mạnh liền điên cuồng tống đẩy. Mà Điền Tiên Sinh bên kia cũng không muốn yếu thế, lại càng tăng lớn lực đạo, trên bờ ngực thiếu niên cường hãn cắn xé, không chút lưu tình.

Lam Dược bất đắc dĩ khuất phục trước hai tên nam nhân cầm thú * uy bên dưới, tựa như một con rối bị tàn phá vô lực mặc cho hai người kia tùy ý lăng nhục, tùy ý chà đạp.

Viện trưởng đứng một bên nhìn trò thú vờn mồi tuyệt không hề xa lạ, rồi như tỏ ý biết điều hắn kéo màn che xuống, lẳng lặng đi ra ngoài.

Thu đến, những cơn mưa nặng nề thê lương rơi xuống, liên tiếp kéo dài, miên man không dứt.

Giữa gió mưa, một chiếc xe đẹp đẽ mới tinh lao vào giông bão. Con đường dài lầy lội vết bánh xe. Cuồng phong vũ bão gào thét, va quật vào chiếc xe không chút thương tiếc, bùn đất cùng nước mưa nhuộm vẻ tinh tươm thành sình lầy, khiến người nhìn không khỏi tiếc rẻ.

Thiếu niên anh tuấn Lam Trạch buồn bực ngồi trong xe, tâm trạng của hắn so với thời tiết bên ngoài cũng chẳng tốt đẹp hơn chút nào. Nghĩ đến lại càng bực bội, cái cô nhi viện Thánh Tâm đó, hà cớ gì lại nằm ở một nơi hẻo lánh như thế.

Nếu là bình thường, giờ phút này hắn đã nhàn nhã ngồi trên sân thượng phơi nắng, bình thản thưởng thức tách trà chiều. Vậy mà vì di ngôn của mẫu thân trước lúc lâm chung, lại phải bôn ba tìm đến tận nơi heo hút hẻo lánh này.

Từ trước tới giờ, hắn vẫn nghĩ rằng hắn chính là người thừa kế duy nhất gia tộc Lam Thị, cho tới hai tháng trước khi mẫu thân vì bệnh nặng mà qua đời mới để lại di ngôn cho hắn, thì ra hắn vẫn còn có một vị đệ đệ cùng cha khác mẹ tên là Lam Dược.

Đứa nhỏ tên gọi Lam Dược này chính là mối sỉ nhục lớn nhất của cả gia tộc Lam Thị. Năm đó phụ thân vì tham luyến sắc đẹp cô ruột hắn, bất chấp luân thường đạo lý cưỡng gian ngay chính muội muội mình, làm hại cô hắn mang thai sinh ra một nam hài, nam hài ấy chính là Lam Dược, vừa là em họ của Lam Trạch, cũng vừa là em trai cùng cha khác mẹ với hắn.

Vì là do những người cùng huyết thống giao hoan tạo thành, nên Lam Dược sinh ra không được lành lặn như người bình thường bẫm sinh đã câm. Đấy là minh chứng rõ ràng nhất cho sự trừng phạt của thiên lý đối với đôi huynh muội hoan ái loạn luân.

Cô hắn vì không chịu nổi luân thường đã kích, hạ sinh không bao lâu liền nhảy lầu tự sát, mẫu thân phẫn nộ cực điểm nhưng lại muốn che dấu sự việc này tránh trên dưới gièm pha, nên đem đứa trẻ sơ sinh không được thừa nhận kia đưa vào cô nhi viện Thánh Tâm, từ nay về sau không bao giờ muốn nhận lại.

Nhiều năm trôi qua, mẫu thân vào thời khắc lâm chung, đột nhiên nhớ đến năm đó chính mình nhẫn tâm tuyệt tình có chút hối hận, nên hy vọng Lam Trạch có thể đem đứa trẻ đáng thương kia thu nhận trở về, cho nó được hưởng hết những gì nó xứng đáng được hưởng.

Phụ thân đối với đứa con vì loạn luân sinh ra cực kỳ căm hận. Trong tâm thức của hắn, hắn mong muốn đem cái loại nghiệt chủng thứ sỉ nhục lớn nhất gia tộc Lam Thị đi càng xa càng tốt, hoàn toàn không muốn có một chút dính líu quan hệ nào với nó.

Lam trạch và phụ thân tư tưởng hoàn toàn giống nhau, tuy rằng vị đệ đệ câm điếc này hoàn toàn không phải là mối nguy hại uy hiếp hắn trong việc kế thừa tài sản, nhưng đối với hắn hành vi loạn luân trơ trẽn kia là thứ cực kì kinh tởm, một dòng tộc chính phái cao quý như gia tộc Lam Thị tuyệt không thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của một quái thai dơ bẩn và ti tiện.

Hiện giờ lại vì tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân, mà hắn không thể không kiềm nén lửa giận trong lòng, tự thân xuất mã, để hoàn thành nhiệm vụ này đối với hắn mà nói là cực kì gian nan.

Cũng tại văn phòng xa hoa quý phái của viện trưởng, Vương viện trưởng hạ mình nịnh nọt, ân cần tiếp đãi Lam Trạch một vị khách nhân mà hắn cho là vô cùng tôn quý.

Đối với sự a dua nịnh nọt của Vương viện trưởng Lam Trạch cực kì bực mình khó chịu, hắn thầm nghĩ mau mau nhìn thấy cái tên Lam Lược ti tiện kia, sau đó dẫn hắn đi, nhanh chóng ly khai cái nơi quỷ quái khốn kiếp này.

Chỉ chốc lát sau, Lam Dược tập tễnh đi vào, hôm trước bị hai vị tiên sinh nọ gây sức ép suốt cả đêm, làm hại nó đến bây giờ đi đứng vẫn còn rất khó khăn.

Khi nam hài mười ba tuổi xanh xao gầy yếu kia đứng trước mặt Lam Trạch, Lam Trạch hoàn toàn đông cứng, hệt như những kẻ lần đầu tiên nhìn thấy nó, cả kinh ngay đến cả nói cũng không nói được.

Mối nhục của toàn gia tộc Lam Thị kia, kế thừa hoàn toàn dung mạo làm rung động lòng người của cô cô hắn, thanh tú mà tuấn mỹ, nhu nhược lại nhu thuận, điềm đạm đáng yêu rồi lại không mất đi khí chất nam nhi bừng bừng anh khí.

” Viện trưởng Vương, ta muốn mang nó đi.” Qua sau một lúc lâu, Lam Trạch đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói.

“Ơ...” Vương viện trưởng trên mặt thần sắc lộ ra vẻ không bằng lòng khẽ cau mày, Trực giác của hắn mách bảo Lam Dược cùng vị Lam thiếu gia này khẳng định có một mối quan hệ không chút tầm thường, hắn ngay lúc này có thể thừa dịp xảo trá kiếm chát thêm được một mớ. Dù sao mà nói thì Lam Dược là cái cây hái ra tiền cho cô nhi viện, mà khi không phải đem dâng tặng cho kẻ khác hội cũng có chút đau lòng tiếc rẻ.

Lam Trạch đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, lưu loát từ trong âu phục lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho hắn, “Đây là một chút tâm ý mà Lam thị chúng ta muốn đáp lễ cô nhi viện Thánh Tâm.”

Vương viện trưởng tiếp nhận chi phiếu, nhìn thấy mặt trên tấm chi phiếu là hàng triệu con số, gương mặt hắn lóe sáng cực kì mừng rỡ.

“A, thật là cám ơn Lam thiếu gia, Lam thiếu gia đối với cô nhi viện Thánh Tâm chúng ta quả thật ân đức cao dày, chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ quên. Tiểu Dược có thể đi theo Lam thiếu gia thật sự là may mắn của hắn, rõ ràng kiếp trước đã tu hành, tích đức không ít a!”

Lam trạch khinh miệt nhìn hắn, nếu không phải vì tránh chuyện thị phi, phòng ngừa những việc xấu trong gia tộc Lam Thị lan truyền ra ngoài, hắn sẽ không bao giờ bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

“Ta muốn cùng Lam Dược nói chuyện riêng.”

“Ha ha, các ngươi cứ tha hồ đàm đạo đi, Lam thiếu gia, ta xin phép ra ngoài trước.” Vương viện trưởng một bên tươi cười một bên thức thời tiêu sái đi ra ngoài, cũng thuận tay khép chặt cửa lại.

Lam Dược bất an không yên chăm chú nhìn vào đôi con ngươi khinh miệt của vị nam nhân độ chừng hai mươi tuổi kia, vị thiếu gia tên gọi Lam Trạch là một vị công tử nhà giàu sắp trở thành chủ nhân mới của mình, hắn vì cái gì muốn dẫn mình đi, hay là vì thân thể của mình. Lam Dược vô lực suy nghĩ, có cảm giác con đường phía trước mà nó phải đi là một con đường xa vời dài đến vô tận.

Lam trạch nhàn nhã dựa vào lưng ghế, tùy ý châm một điếu thuốc, trong làn sương khói mỏng manh lượn lờ, dung mạo tuyệt mỹ của thiếu niên thay đồi hư ảo mông lung lại có lúc tựa như tan biến.

“Nghe nói là ngươi bị câm hả?” Lam Trạch thản nhiên hỏi.

Thiếu niên sợ hãi gật đầu.

” Có biết vì sao mà ta muốn dẫn ngươi đi không?”

Không biết, Lam Dược ở trong lòng yên lặng hồi đáp, đồng thời nhẹ nhàng lắc đầu.

Lam Trạch hít vào một ngụm khói, lại hung hăng phun ra từng từ một: “Bởi vì ngươi chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta!”

Bí mật kinh thiên vừa hé lộ hiển nhiên khiến Lam Dược hết sức rung động, đôi mắt đen láy mở lớn kinh hoàng, nhìn về phía Lam Trạch bằng ánh mắt trong suốt tràn ngập kinh ngạc cùng khiếp sợ, còn hứa hẹn nhiều điều kích động.

Nhìn thấy tuấn mỹ thiếu niên kinh ngạc hiện ra bộ dáng câu dẫn mê hoặc khiến Lam Trạch không khỏi có chút động tâm, chậm rãi nói: “Bởi vì ngươi bị câm nên ta mới nói rõ cho của ngươi biết. Nhưng ngươi đừng vọng tưởng rằng cứ như vậy ngươi có thể cá chép vượt Long Môn, một bước lên trời!”

Lam Dược cúi đầu hổ thẹn, nó cảm thấy thình lình xuất hiện một vị ca ca lại đột nhiên còn hiểu lầm nó, nó đối với những thứ vinh hoa phú quý nào có ham muốn gì, nó chỉ cần có người thân thương yêu nó ngoài ra những thứ khác đối với nó đều hoàn toàn vô nghĩa.

Sắc mặt Lam Trạch không chút thay đổi hạ ánh nhìn xuống dừng ở nó, hít điếu thuốc thật sâu, lạnh lùng nói: “Biết không? Ngươi là thứ nghiệt chủng do phụ thân cùng cô cô loạn luân sinh ra! Sinh mạng dơ bẩn của ngươi, là sỉ nhục lớn nhất không được phép tồn tại trên đời này, cho nên ngươi hoàn toàn không xứng đáng là con cháu của Lam gia! Nếu không phải vì di nguyện trước phút lâm chung của mẫu thân ta, phụ thân và ta sẽ không bao giờ đếm xỉa tới ngươi! Chúng ta đều hận rằng không thể để ngươi cả đời vô thanh vô tức ở bên ngoài tự sinh tự diệt, vĩnh viễn cùng ngươi không muốn có bất cứ quan hệ nào.”

Những lời nói lãnh khốc tuyệt tình vừa buông ra, từng câu từng chữ ấy như ngàn vạn mũi dao tàn nhẫn cứa nát nội tâm Lam Dược. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có thứ xuất thân xấu xa hèn mọn đến vậy, đau xé cõi lòng. Giây phút tràn đầy hạnh phúc khi biết được bên mình vẫn còn người thân thì trong thoáng chốc lại hóa thành buốt giá. Khao khát mỏi mòn yêu thương đến cuối cùng chỉ là ôm lấy tuyệt vọng vô bờ.

Nhìn thiếu niên quằn quại trong đau khổ, khiến Lam Trạch vô cùng khoái hoạt, ngạo mạn cười lớn tiếp lời: “Thế nào? Ngươi hiện tại đã biết chính mình có bao nhiêu ti tiện chưa! Cho nên ngươi vĩnh viễn cũng đừng vọng tưởng trở thành cái gì Lam tiểu thiếu gia này nọ!”

Lam Dược suy sụp ngồi phịch xuống đất, tâm nó giờ rối tung hỗn loạn ko còn phân rõ phương hướng, căn bản không còn biết Lam Trạch đang nói cái gì.

Nhìn thấy gương mặt hờ hững của thiếu niên, trong lòng Lam Trạch đột nhiên dâng lên một cơn tức giận. Quăng điếu thuốc xuống, hắn sải một bước dài về phía trước tiến đến túm lấy vạt áo trước ngực thiếu niên giật ngược nói: “Ngươi tốt nhất nghe cho rõ đây, tuy rằng ngươi là con đẻ phụ thân và cũng là đệ đệ ruột của ta, nhưng phụ thân cùng ta sẽ không bao giờ nhìn nhận ngươi, đem ngươi trở về đều là vì muốn toàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân, thân phận ngươi ở Lam gia duy chỉ có thể là tên nô bộc hèn hạ mà thôi!”

Lam Dược mở trừng đôi mắt xinh đẹp ai oán nhìn vị ca ca vô tình, khóe miệng run rẩy, những giọt nước mắt trong suốt trào ra lăn dài xuống đôi bờ má xanh xao tái nhợt.

Lam Trạch bằng lòng thưởng thức bộ dáng đau lòng như chết đi của đệ đệ, bỗng nhiên đảo mắt qua nhìn vào cổ áo sơmi đang rộng mở, bên trong cổ áo dày đặc những vết bầm tím ứ đọng, hắn trong lòng sinh ra một cỗ hiếu kì, bỗng nhiên dưới tay dùng sức, thô bạo xé rách toàn bộ chiếc áo sơmi trắng tinh.

Một bộ ngực non nớt mê người liền lộ ra. Thứ ánh sáng mị hoặc lan tỏa trên làn da thịt trắng nõn không tỳ vết, lại trải rộng nhợt nhạt lớn nhỏ không ít những dấu hôn tụ huyết không đồng đều đặn, ẩn tàng một thứ dục vọng đầy mị lực cùng sa đọa.

Lam Trạch kinh ngạc không chớp mắt nhìn chằm chằm những ấn ký khêu gợi đó, trên hai mươi tuổi đầu hắn sớm đã là kinh qua phong nguyệt, đương nhiên biết rõ những dấu vết châu sa đó do đâu mà có.

Lam Dược khiếp đảm bất an nhìn ca ca, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, ca ca đang muốn làm gì? Không phải là cũng muốn... Không! Ca ca như thế nào lại có thể có ý muốn đó với mình chứ! Ca ca chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy, không bao giờ đâu! Lam Dược kinh hoảng lắc đầu xua ngay cái ý nghĩ đáng sợ ấy, thân mình run rẩy từ từ di động ra sau.

Việc này nhìn như vô ý nhưng kì thực lại là động tác trêu người, giống như một luồng tâm tình kì quái từ sâu thẳm trong nội tâm Lam Trạch càng được thêm hứng thú. Hắn thô bạo túm Lam Dược đến bên bàn, dùng sức ấn nó xuống mặt bàn, sau đó ” Soạt” xé rách quần ngoài và quần lót của Lam Dược.

Không! Không thể được! Lam Dược phát ra một tiếng thét kinh hãi cực điểm, bắp đùi trắng nõn đang cố sức khép lại, vọng tưởng muốn che giấu chỗ kín đáo nơi hạ thân.

Lam Trạch như ác ma điên cuồng xé rách quần áo nó, sau đó hung hăng tách bắp đùi đang cố khép chặt của nó ra. Tức thì những vết thương dưới hạ thân của thiếu niên hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt bừa bãi phóng túng của hắn.

Quả thật mê người! Lam Trạch không khỏi trong lòng thầm thán một câu, hắn xuất thân con nhà phú hào quen thói ăn chơi trác táng, vốn hắn cho rằng những loại thiếu niên chỉ là thứ rẻ tiền để mua vui, và cũng chưa từng có thiếu niên nào có thể khiến hắn cảm thấy bị kích thích và dụ hoặc mạnh mẽ như vị đệ đệ này của hắn.

Trong người hắn máu huyết sôi trào dâng đến đại não, hạ thân khó nhịn sớm đã trương to, chỉ hận không thể lập tức đem cơ thể non mềm này đè xuống tận tình chà đạp cho thỏa.

Lam Dược rõ ràng ý thức được ca ca đang muốn làm gì? Nó hoảng loạn, điên cuồng giãy giụa. Cơ thể nhơ nhuốc này, có thể để cho bất kỳ kẻ nào vũ nhục. Ngoại trừ một người, duy nhất một người là không thể. Ca ca! Đó là loạn luân, là thiên lý bất dung.

Nó kịch liệt phản kháng sự quấy rối của Lam Trạch, nó dồn hết sức điên loạn đẩy ca ca ra xa, trong thoáng chốc bừng tỉnh nhìn thấy chính mình đang gắt gao đè đệ đệ, nó ở dưới thân hắn cơ hồ trần như nhộng, hắn trong lòng chấn động mãnh liệt, hắn đang làm gì vậy? Cái ý nghĩ muốn cưỡng gian đệ đệ ở trong hắn là gì!? Đấy không phải loạn luân hay sao!? Bản thân không phải luôn chán ghét và kinh tởm những hành vi hoang đường trái đạo đức của phụ thân ư!? Như thế nào chính mình lại có thể làm ra những chuyện cầm thú đó!?

Lam trạch lặng người đứng bất động, thống khổ trong tâm giằng xé tự chất vấn.

Nhìn cơ thể trần trụi trên bàn đầy mị hoặc, y trừng mắt phẫn hận. Tất cả đều do thân thể này, nó là tai họa, là yêu mạ dụ dỗ người phạm tội. Là thứ tội nghiệt, đáng căm hận. Tuyệt đối không thể tha thứ!

Nghĩ đến đây, hắn điên cuồng đem cơ thể trần trụi trên bàn ném mạnh xuống đất! Ngay sau đó hung hăng dùng chân chà đạp, hắn muốn đem thân thể tục tiễu * ô kia dẫm đạp tan nát, cho đến khi hắn cảm thấy hã dạ mới thôi, để cho thân thể kia không bao giờ… có thể câu dẫn hắn nữa!

Lam Dược đau đớn cuộn thân trên mặt đất hoảng sợ gào thét và tránh né, nó không hiểu vì sao ca ca lại đột nhiên đánh nó, hay là bởi vì nó không chịu tuân mệnh phục vụ ca ca? Đôi chân cứng rắn sắc bén hung tàn của ca ca rơi như mưa trên thân thể đơn bạc của nó, nó đau đến nổi đầu óc quay cuồng nhất tỉnh nhất mê.

Trong tâm khảm nó liều mạng kêu cứu, cầu xin tha thứ lại vô luận như thế nào cũng không thể thốt ra đến nửa chữ. Mà kỳ thật cho dù nó nói được có hét thật to cầu cứu thì đã làm sao, nó chẳng qua chỉ là một đứa cô nhi không nhà không cửa thân phận thấp hèn, sẽ không có ai để ý tới nó, càng không có ai quan tâm nó sống hay chết.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lam Trạch cuối cùng cũng phát tiết xong, Lam Dược bị hắn đánh cho cả người đầy huyết, mềm nhũn nằm ở trên mặt đất mơ màng bất tỉnh.

Chỉnh sơ lại quần áo nhưng cơn giận dữ vẫn chưa tiêu táng, hắn mở cửa rồi lạnh lùng bước ra ngoài.

Gã hộ vệ cùng tên tài xế theo từ Lam gia đang đứng ở ngoài cửa chờ lệnh hắn. Nhìn thấy này hai gã thân hình cao to vạm vỡ kia, trong đầu Lam Trạch thoáng hiện một ý tưởng tàn nhẫn.

” Có một tên đê tiện đang ở trong phòng, các ngươi có thể mặc sức chơi đùa thoải mái, miễn sao không làm tổn hại đến tánh mạng nó là được.”

Gã hộ vệ cùng tên tài xế vui mừng liên tục nói tạ ơn, vội vàng hưng phấn vọt vào phòng.

Trên hành lang dài, Lam Trạch từng bước tiêu sái để mặc những cơn gió nhẹ lướt qua người, châm một điếu thuốc hắn khoan khoái hưởng thụ cảm giác thanh mát sau cơn mưa. Không bao lâu sau, từ trong phòng truyền đến tiếng thét yếu ớt của Lam Dược.

Lam trạch đắc ý nở nụ cười, tâm trạng buồn bực chán nản ban nãy trong chốc lát tan theo làn khói.

Từ lúc được ôm vào xe, khởi hành quay về. Lam Dược vẫn nửa mê nửa tỉnh. Cô nhi viện – nơi nương thân suốt mười ba năm của nó, lúc ra đi lại không đủ sức để nhìn lại một lần…

Chiếc xe đắc tiền lao như điên trên con đường cao tốc dài vô tận, trong thùng xe rộng lớn xa hoa, Lam Trạch ngồi thoải mái trên chiếc ghế mềm mại rộng lớn được dệt bằng đủ loại hoa văn tinh xảo, dưới chân hắn Lam Dược cuộn mình nằm run rẩy trên người bao nhiêu là vết thương tàn phá.

Thiếu niên đáng thương được bọc trong một tấm chăn cũ nát nằm nửa thân trên thảm ở một góc trong thùng xe, quần áo nó sớm bị huynh trưởng xé nát, cả người máu không ngừng trào ra, máu theo hạ thân chảy xuống nhiễm đỏ cả một góc thảm.

“Chậc, ngươi xem ngươi làm bẩn hết tấm thảm này rồi!” Lam Trạch vờ trách cứ giọng khinh miệt nói: “Ngươi có biết rằng đây chính là tấm thảm được bện từ thợ thủ công hàng đầu của Thổ Nhĩ Kỳ hay không, nó so với cái mạng hèn hạ của ngươi đáng giá hơn rất nhiều lần!”

Lam Dược kinh hoảng ngước mắt nhìn huynh trưởng, gần như lập tức cúi đầu xuống, trên vẻ mặt hiện ra đau lòng sợ hãi, thân hình nhỏ gầy vô lực xê dịch, tựa hồ muốn lùi ra phía sau, tóm lại phải tránh xa con người này càng xa càng tốt.

Trong nội tâm mỏng manh của nó, Lam Trạch rõ ràng chính là hóa thân của ác ma, nói không chừng nó sau này sẽ bị hắn vô cớ đánh chết, hoặc là khiến nó sống không bằng chết. Nó không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến huynh trưởng không căm hận nó nữa, nó lờ mờ cảm thấy rằng lần này trở về Lam gia so với những năm tháng sống ở cô nhi viện kia có thể còn khủng khiếp hơn, đáng sợ hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc Tùy Ái Trầm Luân của Thiên Nhai Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.