Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch ăn miếng trả miếng

Tiểu thuyết gốc · 1919 chữ

- Aidan Cole, một tên lừa đảo ngốc nghếch- Cậu nói khẽ, trong giọng nói mang vẻ bất lực..

Giáo sư Micheal không tỏ ra kì bí ngạo nghễ nữa, anh ta tựa vào cửa, nghiêm túc hỏi- Tại sao em nghĩ vậy?

- Bàn tay- Cậu nói, xem chừng thấy nét mặt Micheal vẫn chưa hiểu, cậu nói tiếp- Tay của anh ta..không có dáng vẻ người lao động.

- Ồ- Sabes Micheal bắt đầu hiểu ra, tay các học viên khác đều chai cứng do phục vụ đàn anh, nhưng bàn tay của Aidan hoàn toàn trắng mịn, nói cách khác, anh ta dùng mấy trò lỏi để qua mặt các nhà trưởng !

- Thái độ quả quyết của anh ta khi tôi nói được hẹn 4h càng chứng minh điều đấy- Cậu nói xong lại lấy tay rót thêm trà cho mình, Giáo sư Micheal chặn tay cầm chén trà của cậu lại, mỉm cười- Em biết, vì em cũng vậy sao?

Cậu không trả lời, ngược lại chỉ muốn đẩy cánh tay đang chặn lấy tay cầm tách trà của cậu..

- Em đã uống rất nhiều trà- Giáo sư Micheal dịu dàng nói- Một cậu nhóc ngoan luôn phải biết ngủ đúng giờ.

Nghe nói thế, dù không đành lòng, cậu vẫn đặt chén trầ xuống, rồi đan các ngón tay vào nhau- Muốn tố anh ta nói dối thì cũng dễ, chỉ là quá nhẹ nhàng.

- Em muốn tôi giúp gì cho em?- Giáo sư Micheal mỉm cười phóng đãng, bất ngờ bị một câu nói của cậu làm cho lạnh người...

- Thầy làm việc này chắc cũng chẳng phải có lí do gì, tâm tư lại đặt cho 1 bán nhân loại ư ?

- Ý em là gì?- Thầy giáo Micheal hạ mi mắt, trầm giọng...

- Thầy biết rõ mình là ai, bán nhân loại kia là ai!- Cậu dựa lưng vào ghế, giọng thấp hơn- Hãy làm việc cẩn thận, nếu không có thể ảnh hưởng tới những người xung quanh.

Giám thị Micheal im lặng, không nói thêm được lời nào, giọng cậu cơ hồ chưa bao giờ đáng sợ như lúc này...

-Thầy giúp tôi điều tra hành động của anh ta !

- Ta làm không công cho em?

- Chỉ cần anh ta dời khỏi vị trí đầu sai, người kia của thầy có thể được cân nhắc an nhàn hơn!

- Được.

....

Ngay ngày hôm sau, thông tin cậu đắc tội W4 cả trường đều biết, trước mặt thì không ai nói gì, xong cứ tụm năm tụm ba lại một chỗ là xì xầm, tiếng to tiếng nhỏ :

- Cậu nghe gì chưa?

- Nghe nói cậu ta bỏ lỡ một lời mời từ W4.

- Không thể nào!

- Ôi! Còn ngồi được ở đây là may cho cậu ta lắm đấy!

Họ gần như cách càng xa cậu càng tốt, hoàn toàn bị cô lập... cũng tốt, sẽ đỡ phiền phức, chỉ có điều để những người này làm chứng sẽ khó, coi bộ không thể trông chờ được. Cũng không ngờ W4 gây ảnh hưởng lớn đến vậy, mới chỉ sơ xảy một chút đã thành thế này...

Giữa đám người, Momilan ánh mắt có chút hoang mang, nhút nhát nhìn cậu, dường như muốn nói đỡ cho cậu xong vẫn không giám.

...

Giờ ăn sáng, nhà Scarlet.

Có hai học sinh đứng năm nhất đứng trong phòng dạy nhạc của trường, vẻ mặt hớn hở- Cole, chúng em làm xong cho anh rồi này!

- Ồ, cảm ơn hai em, thật đỡ việc giúp anh quá !- Aidan nhận lấy một tệp file dày, cười tươi, nụ cười của anh ta thật sự rất xinh đẹp, giống như đang tỏa nắng, tay mở tài liệu ra kiểm tra một chút, thuận miệng kể khổ- Làm đầu sai cho một nhà trưởng đúng là vất vả, các em cũng thấy đấy! Nhưng nhớ giữ bí mật nhé!

-Vâng, anh có lời nhờ bọn em cũng vui lắm!

Kiểm tra lại tập tài liệu này xong, anh ta gập cẩn thận lại nhẹ nhàng xoay người, nụ cười ấm áp vẫn phảng phất trên môi- Chắc anh cũng nên chọn một đầu sai, ai đó đủ khả năng, như hai em chẳng hạn!

Ngay sau đó anh ta dời đi, để mặc hai đứa năm nhất kia vì cái chức vụ đầu sai của anh mà đánh nhau loạn xạ...

Aidan đến trước một căn phòng, trịnh trọng gõ cửa, rồi thản nhiên mở cửa mà bước vào- Redmon, em tìm đủ tài liệu cho anh rồi này!

- Nhanh vậy!- Redmon ngạc nhiên cầm lấy tệp file, kiểm tra qua loa, tặc lưỡi hài lòng- Vẫn chu đáo như mọi khi, cảm ơn em!

- Không có gì ạ !- Aidan bước lại gần Redmon hơn, hơi nghiêng đầu- À, đúng rồi! Anh có yêu cầu gì cho bữa ăn nhẹ không?

- A...có.cũng lâu rồi, món bánh chanh phồng bọc đường đó, anh muốn ăn!

- Sẽ xong ngay ạ!

...

Mười giờ, giờ lao dịch bắt đầu. Đến lượt Finni đi thám thính, Aidan bước vào cổng khu nhà Scarlet, nơi này thật vô cùng xa hoa. Cổng đúc bằng thép, còn mạ vàng chói lóa, điêu khác tỉ mỉ đến mức khoa trương. Nhưng điều làm cậu không vui đó là nơi này có lính canh cổng, dù sao cũng đâu phải lâu đài gì, kí túc xá học viên cũng có bảo vệ, còn có chó đặc vụ, đúng là quá khoa trương, xét về thân phận, trừ cậu nhận học bổng ra thì gia thế của các học sinh người nào mà chẳng ngang ngang nhau...

...

Hai giờ chiều - Vọng lầu Swan

Aidan bê theo một đĩa bánh kèm một bình trà, nhẹ nhàng đến bên cạnh Redmon - Redmon, bánh chanh phồng bọc đường của anh đây, em có chuẩn bị thêm trà sữa liva nữa!

Đĩa bánh được trang trí rất khéo, màu vàng óng của chanh leo thật sự rất đẹp...

Nhưng trong mắt đám Violet chẳng là gì cả, Cheslock phàn nàn :

- Sao ngày nào cậu cũng làm mấy việc tốn thời gian đấy thế!

- Tôi cũng chỉ làm thế cho Redmon thôi! - Aidan cúi xuống cười với Redmon, anh ta cũng cười ra vẻ tự hào với đầu sai của mình, nhìn qua vô cùng tâm đầu ý hợp..

- Nếu anh muốn thì cũng ăn đi Violet! - Aidan vui vẻ bắt mạch chuyện.

vừa hay lúc này có một người đang nghe lén, xung quanh vọng lầu Swan là bãi cỏ xanh bằng phẳng, bản thân vọng lầu lại có lối chênh vênh ven suối, lát sàn gỗ, trụ bằng cọc cắm dưới lòng sông. Vậy nên, ví trí nghe lén hợp lí nhất đó là dưới nước, có một bóng người đang ngâm sâu bản thân dưới nước, chỉ thò lên đôi mắt đỏ rục , chính là giáo sư Micheal..

( Hình ảnh này hình như có chút không ổn -_-)

...

Cậu và giám thị Micheal thay nhau quan sát anh ta,  ngoài " làm việc " thì chính là " chuẩn bị làm việc " , công việc Redmon giao cho anh ta đều nhờ các học sinh khác làm, mình thì chỉ cần ngồi đợi, quả là chính sách cao tay,..

...

Thư viện

Một cậu học sinh đang cố với quyến sách trên cao, song vóc người thấp lại khiến cậu bất lực, một cái áo chằng đen che lấy cậu từ sau lưng, một cánh tay vươn lên lấy quyển sách cho cậu, vẻ đẹp sắc nét của đối phương suýt làm cậu ngẩn ngơ, nhưng sau đó cậu nhận ra đó là một giám thị trong trường, tim càng đập dồn dập hơn, nhất thời lúng túng. Vị giáo sư kia lấy sách cho cậu, rồi cười nhẹ nhàng

- Em toàn đọc sách nâng cao như vậy sao? Học sinh năm mấy đây?

-A...- cậu học sinh kia nhất thời bị dọa sợ mà không dám đáp, chốc sau mới dám cầm quyển sách từ đối phương, ấp úng - em là Chagre, học viên năm hai ạ !

- Năm hai, tuyệt quá, tuổi này đã có thể đọc " khoa học và lí luận " của Hegel, chắc trong lớp em cũng nổi tiếng lắm ?

- Không phải đâu ạ..- Cậu kia như nhắc đến vấn đề không vui, nét mặt ửng hồng hơi quay đi, khóe mắt long lanh nước như muốn khóc, cậu ta nhỏ giọng- Ngoài đọc ra em chẳng làm được gì, vậy nên...

Giáo sư Micheal mỉm cười, cúi xuống 1 tay nâng nhẹ khuôn mặt cậu ta lên, một tay dịu dàng ân cần lau nước mắt cho cậu - Vẻ mặt như vậy..em đang buồn phiền điều gì sao ? chúng ta tới giáo đường nhé!

...

Giáo đường - Phòng sám hối *

một nơi dùng để sám hối những tội lỗi của mình theo một phong tục của thiên chúa giáo.

Căn phòng này đã lâu không sử dụng, lúc này lại có hai người ngồi bên trong, 1 học viên và một giáo viên..

- Cole nói anh ấy đã mời em đến vọng lầu Swan, Nói rằng đã để thiệp mời trên bàn, nhưng em chưa bao giờ nhận được nó cả!- Chagre thổn thức, đôi khi khóc nấc lên, cậu nói tiếp- Em không hề đặt truyện, vậy mà mọi người lại nói em là kẻ dối trá!

- Em đã rất buồn đúng không?- Giọng giáo sư Micheal cũng dính theo vài phần não nề- Trải qua những chuyện như vậy, mà không ai tin em..có điều, ta không nghĩ em nói dối!

- Giáo sư Micheal- Chagre thổn thức không thốt nên lời, chỉ rũ người vào lòng vị giáo sư kia khóc ngất, vui buồn lẫn lộn, chan hòa cùng nước mắt chảy ra ngoài..

- Rồi  một ngày nào đó, sự hiểu lầm cũng sẽ biến mất thôi!- Giáo sư Micheal nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, an ủi... nỗi đau xót cũng dần dà dấy lên trong lòng...

...

- Vậy là..có bốn người là nạn nhân của Aidan Cole?- Cậu nghiêng người ngồi tựa vào thành ghế, giáo sư Micheal nói thêm- Không chỉ có thế, cậu ta còn rất nhiều lần đẩy nhiệm vụ của đầu sai cho người khác! Ví dụ làm lạnh bánh chanh phồng bọc đường mất rất nhiều thời gian, một mình cậu ta không thể làm kịp trong quãng thời gian lao dịch.

- Tôi muốn biết động thái của anh ta trong nhà đỏ! nhưng...- Cậu hơi nhíu mày-Thầy cũng có việc, cả tôi cũng không dư nhiều thời gian như thế!

- Em định làm thế nào đây? Mạnh tay quá sẽ bị nghi ngờ đấy!

- Dù xin vào trong cũng không thể tự chọn kí túc xá, việc vào khu kí túc xá nào phụ thuộc vào danh hiệu và nhân cách của mỗi người!

Nhà scarlet chỉ nuôi những dòng dõi đặc biệt, chúng ta cần có một người có tước hiệu cao và giàu có, nhà Scarlet đang không còn chỗ cho học viên mới, phải là người có dòng dõi cực kì đặc biệt mới có thể vào... Giáo sư Micheal mỉm cười- Em có quen ai không?

- Có thì có!- Cậu bất lực đua tay che mắt- Nhưng đó là anh ta là một tên khó ưa! Chỉ có điều đạt đủ tiêu chuẩn vào Scarlet!

- Nên tận dụng những gì mình có, Trancy

- Thôi được! Tôi..sẽ viết một bức thư cho tên đó vậy!

--------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Túy Mộng Sinh Tử sáng tác bởi Dibang2chancauvang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dibang2chancauvang
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.