Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hoàng Đình

Phiên bản Dịch · 1919 chữ

Từ Phượng Niên lấy ra một nắm đá cuội lớn tại đáy hồ, ném lên trên mặt đất, lại nhảy vào đầm sâu băng lãnh rét thấu xương, như thế lặp đi lặp lại, nửa ngày thời gian, hắn lấy ra khoảng bốn mươi khối, sàng chọn một nửa, đều chồng chất ở trong động sau thác nước, làm xong sự tình cổ quái này, mới xách đao tiến về rừng trúc, nói là rừng trúc tía, kỳ thực xen lẫn rồi không ít nam trúc, mấy chục ngàn gốc cây trúc hợp thành biển trúc, vừa có gió nổi lên chính là trúc sóng cuồn cuộn, sinh cơ dạt dào.

Từ Phượng Niên ưa thích tới chỗ này bắt ít gà rừng cùng với ếch ăn với cơm, đều không có lý do gì đã trúng một kiếm lại không đi chiếm chút tiện nghi, nghe tên cưỡi trâu kia nói đến mùa đông măng nơi này là mỹ vị nhân gian, Từ Phượng Niên không biết có thể nhịn đến lúc đó hay không.

Võ Đang đệ nhất ngốc tử đang ở tại một tòa nhà đơn sơ nằm ở chỗ sâu nhất của biển trúc, hắn luyện kiếm ưa thích việc đạp trên rừng trúc đạp sóng mà đi, kiếm thế như sóng lớn, chân chính thế như chẻ tre.

Từ Phượng Niên tiến vào rừng trúc liền rút Tú Đông ra, thời khắc đề phòng kiếm si Vương Tiểu Bình kia không hiểu thấu một kiếm.

Chỉ là hôm nay không hiểu tại sao, cho đến bây giờ Từ Phượng Niên đứng ở trúc lâu, Vương Tiểu Bình vẫn còn chưa xuất kiếm.

Lấy can đảm tiếp tục tiến lên, áo quần trên thân của Từ Phượng Niên đã ướt đẫm, không trách được Thế tử Điện hạ như giẫm trên băng mỏng, kiếm si kia thật sự si, mặc kệ cái gì mà Bắc Lương ba mươi vạn thiết kỵ, mặc kệ cái gì mà Đại Trụ quốc Từ Kiêu, mặc kệ bốn chữ trên bảng hiệu dưới chân núi Võ Đang, hắn trong lòng chỉ có kiếm. Cho nên mỗi lần vẻn vẹn ra một kiếm, Từ Phượng Niên đều tụ tập toàn bộ tinh thần cẩn thận ứng đối.

Vương Tiểu Bình chậm rãi đi ra khỏi trúc lâu, ngồi trên ghế trúc, cũng không vác theo chuôi trấn sơn chi bảo Thần Đồ.

Từ Phượng Niên đem Tú Đông trở vào bao, đi qua ngồi trên chiếc ghế đối diện Vương Tiểu Bình. Không cầm kiếm, rốt cuộc cũng chỉ là một đại thúc tướng mạo anh tuấn trung niên, thần sắc cứng đờ, đạo bào mộc mạc, Vương Tiểu Bình trở thành Võ Đang đạo sĩ khá muộn, nghe đồn trước khi lên núi là một tên nhà giàu ăn chơi, không mưu đường quan lộ, chỉ si tình mỹ nhân và kiếm, nhưng sau một lần thất tình, liền xem sắc đẹp như hổ sói, giận dữ tán hết tài sản trong nhà, lên Võ Đang, người khác cả một đời không được ngộ ra « Lục Thủy Đình giáp Từ tập Kiếm lục », hắn vẻn vẹn bỏ ra thời gian ba năm liền nhớ kỹ trong lòng, cuối cùng trở thành đệ tử chưởng giáo đời trước, về sau càng là im lặng luyện kiếm, tự nghĩ ra đường đi kiếm đạo gian khổ.

Vương Tiểu Bình trong tay vê mấy phiến lá trà phơi qua sương mù, bỏ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt, biểu lộ chất phác, ánh mắt lại rạng rỡ.

Từ Phượng Niên ngồi suốt mấy thời gian nén nhang, cũng chỉ nhìn thấy Võ Đang đệ nhất ngốc tử nhai kỹ nuốt chậm lá trà, trà mùa thu so với trà mùa xuân và hạ có vẻ hơi khô, trà vị cùng nhạt, càng là lạ lùng hơn khi lần đầu tiên thấy có người ăn sống. Từ Phượng Niên nghe thấy lá trúc rền vang, không khỏi nhớ tới năm đó một bài vịnh trúc thơ của Nhị tỷ, ước chừng là đem âm thanh của trúc nói về nỗi đau của dân gian và tiếng nghẹn ngào của mỹ nhân tuổi xế chiều, lúc đó rất được các sĩ tử khen ngợi, chỉ sợ hiện tại nàng tại Thượng Âm học cung một phen đưa ra toàn lời bình cay độc xuất thế, đám sĩ tử đều hối hận trước đây đã thổi phồng Từ Vị Hùng như vậy. Từ Phượng Niên nhìn chung quanh một hồi, cây trúc vẫn là cây trúc, cảm thấy không thú vị, liền nắm chặt Tú Đông, đứng dậy yên lặng rời đi.

Vương Tiểu Bình nhìn bóng lưng của Thế tử Điện hạ một lần, tựa hồ tại do dự phải chăng nên đem một gốc cây trúc làm trường kiếm.

Từ Phượng Niên rời khỏi rừng trúc, vạt áo lần nữa ướt đẫm, tên ở trúc Lâm này quả thật không phải là người ngốc. Một kiếm không ra, so với xuất kiếm đã đủ làm cho Từ Phượng Niên sợ mất mật.

Trên núi hoa quế tan mất.

Từ Phượng Niên tại đầm sâu Huyền Tiên phong không biết rõ lên xuống dưới mấy lần, mấy hồ ở núi Võ Đang cũng đều dốc xuống dưới, cuối cùng vẫn bị hắn lấy ra hơn bốn trăm khỏa đá cuội, hai màu trắng đen, chồng chất đặt trong túp lều, Thế tử Điện hạ ngoài việc cầm Tú Đông đi trảm bổ thác nước, lại lấy chính Tú Đông tạo hình cục đá, Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục trong có ghi chép một loại kiếm pháp giống như nữ tử thêu hoa, gọi thiên nữ tán hoa, nhất là tinh tế huyền diệu cực kỳ, đại khái có thể sánh ngang kiếm pháp của Ngô gia kiếm trủng, Từ Phượng Niên liền đem loại kiếm thức này sử dụng cho đầu nhọn của Tú Đông đao, một bút một vẽ, đều cực kỳ hao phí tâm thần, thoạt đầu mỗi ngày bất quá điêu khắc ra hai ba cục đá đã là cực hạn, dần vào sau, mỗi ngày bốn năm khỏa, chờ trên núi lúc tuyết rơi, Từ Phượng Niên có thể nhắm mắt dưới đao, một ngày công thành mười ba, mười bốn cục.

Từ Phượng Niên bấm ngón tay tính toán, không sai biệt lắm thì cũng đã đến thời điểm rời khỏi Võ Đang, dù sao còn muốn đi Cửu Hoa gõ chuông, đối Bắc Lương Vương phủ mà nói, đây là chuyện kiên trì nhất.

Chẳng biết tại sao, đối với chuyện chuyển nội lực Võ Đang chưởng giáo Vương Trọng Lâu, Từ Phượng Niên nhìn được càng lúc càng mờ nhạt. Cũng không biết đâu là thiên đạo của Hồng Tẩy Tượng cưỡi trâu, còn Vương Tiểu Bình kiếm cùng trúc, hoặc là Thái Hư cung trước thề giết thiếp.

Hồng Tẩy Tượng kiên nhẫn tạo hình ra ba trăm sáu mươi viên đá, một trăm tám mươi viên đen, một trăm tám mươi viên trắng. Tung hoành mười chín, mười chín tăng theo cấp số nhân chính là ba trăm sáu mươi mốt.

Về mặt tinh tế, đao pháp của Từ Phượng Niên đã thay đổi từ thô sang tinh.

Ngẫu nhiên mấy lần đi rừng trúc, có thể bức bách Vương Tiểu Bình xuất kiếm không thể không chém đứt mười mấy khỏa trúc tía, mới có thể đem Thế tử Điện hạ đuổi ra khỏi rừng trúc. Lần gần đây nhất, ước chừng là thế tử đã chán nản đến cực điểm, một kiếm qua đi lại một kiếm, đem rừng trúc tía Đông Bắc đánh ra một mảng lớn đất trống.

Bên ngoài trúc lâu, Vương Trọng Lâu ngồi đối diện, cùng lấy lá trà để nhai, mỉm cười hỏi nói: "Khí cơ dẫn dắt được như thế nào ?"

Vương Tiểu Bình cơ hồ chỉ lên tiếng thêm một lần ở Thái Hư cung, gật đầu.

Vương Trọng Lâu nói: "Ngươi mỗi lần xuất kiếm đều rõ, đem đao pháp của Từ Phượng Niên và khí thế đều xua đuổi đến một chỗ, « Lục Thủy đình » ở trong tối, giấu diếm kiếm quyết, có thể thanh tâm dẫn đạo, chưa từng nghĩ Từ Phượng Niên lấy đao pháp điêu khắc quân cờ, đánh bậy đánh bạ, được tinh túy của « Giáp Tử Tập Kiếm Lục », còn nữa không biết từ vị cao nhân nào mà học được quy tức pháp, luyện đao ngay dưới đầm, cùng Võ Đang tâm pháp trăm sông đổ về một biển, ta vốn cho rằng Đại Hoàng đình này, nhiều nhất tặng cho vị Thế tử Điện hạ này ba bốn phần, hiện tại xem ra, năm sáu phần cũng chưa hẳn không có khả năng."

Kiếm si mặt lộ vẻ vẻ giận dữ, thanh kiếm gỗ đào Thần Đồ thả trên bàn bắt đầu có dấu hiệu rung lắc.

Vương Trọng Lâu đưa tay nhẹ nhàng phất mặt bàn, cổ kiếm Thần Đồ quy về yên tĩnh, cười nói: "Ngốc tử, ngươi sao lại vội vàng xao động tính nết, như thế thì làm sao thay Võ Đang vượt qua mười mấy đời Ngô gia kiếm trủng ?"

Vương Tiểu Bình cười một tiếng, nhặt một cụm lớn là trà xanh biếc trong chậu, ngụm lớn nhai nát.

Vương Trọng Lâu trêu ghẹo nói: "Ngươi thật nhẫn tâm đem võ đạo Thiên Đạo đều đem cho tiểu sư đệ của người một mình gánh vác? Tẩy Tượng chung quy chỉ là chưa đến ba mươi, liền không sợ đem hết mệt mỏi cho hắn? Chúng ta bây giờ toàn là đám sư huynh tuổi già không có ngộ tính bên trong, chắc mấy chốc sẽ rời Thiên Đạo, cho nên đừng nhìn Tẩy Tượng sắc mặt không tốt, ta lại biết bên trong, ngươi coi trọng nhất là tiểu sư đệ này. Cho nên a, chờ Thế tử Điện hạ ra khỏi núi, ngươi lại dùng tâm chút, khơi mào trọng trách, học tên Ngô gia kiếm trủng - Ngô Lục Đỉnh kia, đi khắp nơi một phen, Đông hải Nam hải, Bắc Lương Tây Man, đi dạo một vòng, nói không chừng ngươi kiếm đạo của ngươi lại thành, ngồi mà nói đạo, có thể cũng không phải là một giải pháp dễ nghe."

Võ Đang đệ nhất ngốc tử gật gật đầu.

Ánh mắt cô đơn nhìn về phía vị đại sư huynh lời nói nhẹ nhõm.

Vương Trọng Lâu nhìn thấy tầm mắt, cởi mở cười nói: "Bất quá là một Đại Hoàng đình nho nhỏ, so với Võ Đang ngàn năm đại kế, coi là cái gì ?"

Kiếm si Vương Tiểu Bình lung lay đầu, đại khái là muốn nói Đại Hoàng đình này "Không nhỏ".

Vương Trọng Lâu không để ý tới những lời này, ha ha cười nói: "Để Tẩy Tượng vụng trộm giấu đi mấy quân cờ, vào lúc này Thế tử Điện hạ đại khái là không có tìm được tiểu sư đệ của chúng ta, chỉ có thể đi đầm đáy tìm vài cục đá. Ta phải nắm chặt thời gian này."

Kiếm si vô ý thức đưa tay đi nắm chặt kiếm gỗ đào.

Võ Đang chưởng giáo lắc lắc đầu, chậm chạp đứng dậy, đi ra rừng trúc tía.

Vương Tiểu Bình ngơ ngác ngồi tại trúc lâu, quay người một kiếm bổ ngã trúc lâu.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản dịch) của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Diep_Hy_An
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.