Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyển Chọn

Phiên bản Dịch · 1685 chữ

Bốn người Thiên Tiếu đến được trường học thì ai trông cũng tả tơi, đã thế bọn họ cũng không đi học sớm được, tới nơi thì đã trễ mất mười năm phút rồi.

Nhìn cả bọn tả tơi thế này bảo vệ trường cùng giám thị rất nhanh liền chú ý tới, đặc biệt trêи mặt Thiên Tiếu nguyên một bàn tay đỏ chót khiến chó ai cũng phải nhìn nhiều.

Mấy học sinh tới trễ khác nhìn bọn họ chằm chằm, giám thì quan sát ánh mắt của học sinh thì cũng quay ra nhìn bốn người này, vẻ mặt cau có của hắn lập tức giãn ra.

Hắn đi đến bên cạnh mấy người họ cười nói:

“Bốn đứa nhanh lên phòng hiệu trưởng đi.”

Thiên Tiếu ngạc nhiên:

“Đãi ngộ này cũng quá đặc biệt đó lão sư, cùng lắm thì cho ta lên phòng giám thị uống trà, không thì viết cái bản kiểm điểm được rồi, có nhất thiết phải đi gặp trực tiếp hiệu trưởng không?”

Giám thị lắc đầu nói:

“Các ngươi cứ đi lên đó đi, có chuyện quan trọng nhưng không phải phạt gì các ngươi đâu, mọi người đều đang chờ các ngươi đấy nhanh chân lên không thì bị phạt thật đấy.”

Bốn người không biết là có chuyện gì thế nhưng đoán chắc có chuyện quan trọng thật, hắn ta cùng mấy người kia nhanh chóng đi tới phòng hiệu trưởng.

Hai người kia tuy ngày đầu đi học nhưng đã có tìm hiểu từ trước rồi, phòng hiệu trưởng vẫn biết đường để đi tới, họ không cần thiết để cho hai người Thiên Tiếu dẫn đường.

Thiên Tiếu than thở:

“Ngươi nhẹ tay một chút thì đã không để lại dấu tay trêи mặt rồi, bây giờ tới phòng hiệu trưởng với dấu tay trêи mặt ta biết dấu mặt đi đâu.”

Dạ Nguyệt hừ một tiếng:

“Ngươi lay ta tỉnh nhưng có cần thiết phải sờ ʍôиɠ của ta không, vỗ hai cái, sờ mấy cái, ta mới tát lại một cái coi như ngươi có lời rồi.

Không phải ngươi giúp gọi ta tỉnh lại thì ta chặt tay của ngươi rồi, bị phi lễ như thế cô gái nào chẳng khó chịu.”

Nhìn dấu tay của mình trêи mặt của hắn nàng khẽ giọng:

“Ngươi cúi xuống một chút đi, ta thử xoa vài cái theo cách mẹ ta chỉ xem có đỡ đi chút nào không.”

Hắn cúi đầu thì nàng dồn Hồn Lực vào tay xoa xoa nhè nhẹ lên mặt của hắn, cảm giác mắt lạnh lan tỏa, lúc tới gần phòng hiệu trưởng hắn nhìn vào gương thì thấy dấu tay vẫn còn nguyên.

Dạ Nguyệt nhún vai:

“Đợi nó tác dụng thì chắc phải mất khoảng nửa tiếng, không thì chúng ta đứng ở bên ngoài đợi một chút.”

“Mấy đứa vào đi.”

Chưa kịp suy nghĩ vấn đề có lên đứng chờ hay không thì Quang Tiến lão sư từ bên ngoài gọi bọn họ đi vào trong.

Tuy hơi bất đắc dĩ nhưng đành phải vào luôn, nhìn dáng vẻ của bốn người mọi người rất muốn hỏi xem bọn họ rốt cuộc đã gặp vấn đề gì, nhưng hiệu trưởng của mười trường cao trung đều ngồi ở đây thì ai dám mở miệng.

Ngoài bọn họ thì còn có học tỷ Cầm Vân Ca của Thiên Hồn học viện, những người khác trong số bốn mươi người xếp hạng cao nhất trong kỳ khảo hạch vừa rồi đều có mặt.

Tất cả đều ngoan ngoãn như cún con, bốn người Thiên Tiếu không chút nghiêm trang đi tới liền khiến Cầm Vân Ca cảm thấy ngứa mắt.

Xuất thân từ hoàng tộc, thiên phú siêu quần, từ sơ trung nàng đã luôn là thống lĩnh, chính vì thế tính cách của nàng vô cùng cứng ngắc.

Nàng cứng rắn đến mức sư phụ của nàng là Bạch Ngọc còn phải phát tức, mỗi lần đi dạy lại giống như cực hình vậy, không cẩn thận nói sai một chữ cũng sẽ bị nàng phê bình, lão sư ai lại thích như thế.

Chỉ là sau thế hệ hoàng kim thì nàng là người có thiên phú tốt nhất, một trong những người có khả trải qua nghi lễ tấn tăng Hồn Hoàng trung kỳ, như thế coi như tái hiện kỳ tích của bậc tiền bối đi trước.

Chính vì thế bọn họ không chịu cũng phải chịu, không chỉ giáo viên mà học sinh cũng vô cùng sợ hãi nàng, ai dám chống đối sẽ được biệt bị chửi đến mức chui đầu xuống đất là như thế nào.

Cầm Vân Ca hắng giọng:

“Bốn người các ngươi tuy thiên phú quả thật rất nổi bật thế nhưng so với tổng thể vẫn chỉ ở tầm trung, ta không nghĩ các ngươi ngày đầu tiên đi học trở lại sẽ có bộ dạng như thế này.

Hay các ngươi nghĩ thiên phú của mình đã vô địch thiên hạ rồi, nói cho các ngươi biết, Vân gia, Long gia đều có người không thua Dạ gia, tứ đại Thánh tộc Cầm, Kỳ,Thi, Họa đều có thể bóp chết các ngươi dễ dàng.

Mấy người muốn phản bác lại nhưng Thiên Tiếu nhanh chóng cản hai cô nàng đứng cạnh mình lại, Dạ Yến thấy vậy cũng ngừng lại.

Thiên Tiếu cúi đầu khẽ giọng:

“Lỗi của chúng ta, mong các vị lão sư thứ lỗi.”

Sống ngoài xã hội đủ lâu Thiên Tiếu học được có lúc nên giải thích, có người cần phải giải thích, nhưng những người lộ ra nguyên tắc cứng ngắc như Cầm Vân Ca thì chỉ cần xin lỗi.

Một khi đã xin lỗi thì bọn họ sẽ không còn gì để nói nữa hoặc nói không nhiều, lý do thì bởi họ đã thấy được thành tâm xin lỗi, giải thích chỉ càng cho họ thêm nhiều thứ để nói, thêm lý do để tức giận.

Bốn người đứng ở đây thì ba người muốn vào Thiên Hồn học viện rồi, hắn còn đủ tỉnh táo nên phải cản họ lại trước khi bọn họ tự hủy đi tương lai của mình.

Dù sao muốn vào trong Thiên Hồn học viện cũng không nên làm thiên đại xếp hạng nhất của học viện mất thiện cảm.

Kể cả có đỗ vào trong Thiên Hồn học viện thì họ cũng sẽ khó sống, lão sư và bạn học đều sẽ không cho bọn nhiều thiện cảm, điều đó đồng nghĩa với việc không có quá nhiều giúp đỡ.

Phải xa quê hương đã là một chuyện, phải tới đất nước khác cũng là một vấn đề nữa, ở nơi đất khách quê người không có sự giúp đỡ thì thật sự rất khó sống.

Chuyện tác phong này cũng là do bọn họ sai trước, với vấn đề này thì không ai có thể bênh được bọn họ, Quang Tiến lão sư cũng chỉ biết lắc đầu chứ không biết phải nói gì.

Dạ Nguyệt cảm thấy có lỗi trong chuyện này, dù sao đây cũng hoàn toàn là lỗi của nàng, tuy thấy Cầm Vân Ca đã nguôi giận nhưng vẫn muốn giải thích.

Nhìn vẻ mặt của nàng Thiên Tiếu liền nắm eo của nàng khẽ kéo một cái để nàng sát lại gần mình, nàng bất ngờ quay qua nhìn thì thấy hắn hơi lắc đầu, tay hắn vỗ vỗ hông nàng vài cái hơi cúi nhẹ đầu.

Ý của hắn muốn bảo nàng cứ bình tĩnh, mọi chuyện cứ để hắn ta lo, trong bốn người thì hắn là người không có thiện cảm với Thiên Hồn học viện nhất.

Bản thân hắn đến đó hay đến Yến Long thì cũng không quá quan trọng, thời gian rảnh nhiều nên hắn đã nghĩ thông chuyện này rồi.

Vân gia nếu có thể khiến cha hắn khốn đốn như thế hẳn cũng phải nổi danh, hắn chỉ cần điều tra từng cái một là được, chuyện của cha mẹ thì chắc hẳn phải gây ra sóng gió không nhỏ.

Hắn tới Thiên Hồn học viện trực tiếp điều tra cũng chẳng khác gì ở Yến Long, một tòa thành xảy ra chuyện lớn ắt hẳn không ít người biết, hỏi bọn họ càng dễ dàng hơn tìm người biết chuyện ở trong học viện.

Còn việc có khả năng không được bất cứ học viện nào chú ý cũng không quá lo, hắn ta cùng lắm thì nhờ La Mỹ Nhân xin sư phụ nàng giúp đỡ thôi.

Với trình độ của hắn hiện tại không phải đứng đầu nhưng chắc chắn không thể nào quá tệ, nếu không bốn người chắc chắn sẽ không phải ăn chửi nhẹ nhàng như thế này.

Quang Tiến lão sư khẽ giọng:

“Các ngươi đến hơi trễ nên có lẽ chưa biết hôm nay chúng ta gọi các ngươi tới đây là có việc gì.

Để tránh mất thời gian thì ta nói luôn là chiều nay sẽ tuyển chọn ra hai mươi người để hợp với hai người đạt chuẩn của Lam Hoa Thành và hai mươi ngươi của kinh đô hợp thành một lớp, các ngươi sẽ tới kinh đô học cho tới khi Thăng Thiên Đài diễn ra thì trực tiếp xuất phát.”

Cầm Vân Ca cắt ngang:

“Hôm nay ta tuyển chọn lấy ai mươi người nhưng sẽ không có các ngươi đấu với nhau theo từng trường, thay vào đó ta muốn các ngươi đấu với ba cái siêu cấp thiên tài đến từ Long Thành.

Tuy chỉ là dạy thử nhưng lớp học của ta không cho phép có phế vật xuất hiện trong đó, nếu ai đó khiến ta cảm thấy kém hơn các học sinh ở hai tòa thành kia thì xuất học sẽ được nhường lại cho các học sinh tới từ tòa thành khác.”

Câu nói hùng hồn đầy nghiêm khắc của nàng khiến mọi người vô cùng căng thẳng.

.

Bạn đang đọc Vạn biến hồn đế của Thập Vĩ Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi đẹp_zai_từ_bé
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.