Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị trí thứ nhất

Phiên bản Dịch · 2517 chữ

Trong lòng Tề Hồng giật mình, dường như vị thiếu niên trong tầm mắt của hắn đã hóa thân thành ác ma có thể xuyên thủng lòng người vậy.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ, mình đã phạm vào sai lầm như thế nào.

Một đối thủ đáng sợ như thế, có thể nói là kình địch lại từng bị hắn coi rẻ và khinh bỉ.

Mà sai lầm lớn hơn là ở trước mắt đối thủ như vậy, tâm tính của mình lại mất đi sự cân bằng.

- Không! Ta còn cơ hội! Bàn về chiến lực chính diện, ta mạnh mẽ hơn so với hắn!

Sắc mặt Tề Hồng trở nên hung ác, bảo đao trong tay lại lần nữa giơ lên.

- Ha ha!

La Thiên khẽ cười một tiếng, không tới gần nữa.

- Ngươi cười cái gì?

Tề Hồng gầm lên, cảm giác có chút không đúng.

Sưu sưu phốc!

Sau lưng, mùi gió tanh tưởi lại lần nữa kéo tới.

Rống! Phốc!

Chiểu Nê Thú Vương mang theo hai mắt đỏ thẫm gào thét chạy đến, nhổ một đám dịch thể như bùn về phía Tề Hồng.

- Đáng chết!

Sắc mặt Tề Hồng biến đổi, chỉ có thể quay người bổ ra một đao, đối phó với công kích của Chiểu Nê Thú Vương.

La Thiên thừa cơ tới gần, kiếm chỉ lần nữa được phát động.

Hắn có được Linh thức, khống chế tất cả mọi thứ, dù là gió thổi cỏ lay trong phạm vi ba mươi thước; mỗi lần Chiểu Nê Thú Vương công kích thì La Thiên có thể phán đoán được trước, sau đó lại lợi dụng nó tạo thành tình huống có lợi cho mình.

Nhưng Tề Hồng thì lại không thể, sau lưng của hắn không có mắt, lúc nào cũng phải đề phòng.

Bởi vậy.

Cục diện trước mắt, nói là La Thiên hai đánh một cũng không có gì là quá đáng cả.

Tề Hồng vừa phải đề phòng Chiểu Nê Thú Vương công kích lại phải đối mặt với kiếm chỉ sắc bén tới từ La Thiên.

Tề Hồng khóc không ra nước mắt, rõ ràng Chiểu Nê Thú Vương là người một nhà, nhưng bây giờ lại thành trợ thủ của La Thiên.

Xùy! Phanh phanh!

Sau mười chiêu, trên người Tề Hồng đã có rất nhiều chỗ bị thương, có một chút là do kiếm chỉ của La Thiên gây thương tích, còn có một chút là do dính dịch thể mà tạo thành vết thương.

Tình trạng của hắn liên tục kém đi.

- Ta sẽ phế một tay của ngươi!

Đầu ngón tay của La Thiên ngưng tụ ra kiếm quang sắc bén, hàn quang màu lam lóe lên, giống như tia điện xẹt qua hư không.

A! Phốc!

Tề Hồng không kịp trốn tránh, cánh tay trái bị đâm thủng, máu tươi bắn tung toé.

Xoẹt!

La Thiên vung kiếm chỉ lên, cánh tay trái của Tề Hồng bị chém xuống, lăn ra bên ngoài.

- A...

Tề Hồng không thể chịu được đau nhức kịch liệt, miệng không ngừng gào thét.

Hắn là thiếu chủ Tề gia, đệ nhất thiên tài khảo hạch, là nam nhân tương lai sẽ lấy Liễu Tử Yên làm thê tử.

Mất đi một cánh tay, ảnh hưởng đối với con đường võ đạo rất lớn; Liễu Tử Yên cũng sẽ không vừa ý một người tàn tật như hắn.

- Không! Ta có thể bảo phụ thân đi mua một hạt Tiếp Cốt Sinh Nhục Đan, lấy lại cánh tay đã bị chặt đứt này.

Thương thế như đứt tay, Tiếp Cốt Sinh Nhục Đan có thể trị liệu được, nhưng điều kiện tiên quyết là thời gian không thể kéo dài quá lâu.

Nhưng vào lúc này.

Phốc! Phốc! Phốc!

Chiểu Nê Thú Vương phun ra từng đám từng đám dịch thể, trong đó có một đám rơi vào trên cánh tay đứt kia.

Trong chớp mắt, máu thịt trên cánh tay đứt đã mục nát, tan rã, chỉ còn lại có một xương cốt chuẩn bị mục nát mà thôi.

- Không...

Tề Hồng quỳ xuống đất kêu lên thảm thiết, toàn thân run rẩy.

La Thiên khẽ giật mình, không khỏi ngạc nhiên.

- Cạc cạc cạc! Thấy bản lĩnh của bản thần thế nào, có phải ngươi đang bội phục phục sát đất, chuẩn bị cởi bỏ phong ấn cho ta hay không?

Con quạ đen dương dương đắc ý, bay tới tranh công.

- Con chim xấu xí! Còn không mau trở về!

La Thiên không cho nó sắc mặt gì tốt.

Chuyện lần này, huyên náo quá lớn.

Hắn hoài nghi, con quạ đen này đang thao túng, làm ảnh hưởng tới hành động của Chiểu Nê Thú Vương.

Nếu không phải vậy thì tại sao cảnh tượng thê thảm mà Lâm Vân và Tề Hồng gặp phải lại trùng hợp như vậy chứ?

- Ngươi dám gọi bản thần là chim xấu sao...

Con quạ đen giận dữ, lần nữa phát ra một trận tiếng kêu kì quái chói tai, rất là khó nghe.

Sưu!

Nhưng sau một khắc, Thiên Thư trong đầu La Thiên vọt tới, một cỗ lực lượng vô hình bắn ra.

Roẹt Roẹt!

Con quạ đen kia hóa thành một đám sương mù màu đen, chui vào trong cơ thể La Thiên, biến mất không còn tung tích đâu nữa.

...

Lăng Vân Võ phủ.

Ở một chỗ khác của rừng rậm, điểm cuối cùng của cửa ải.

Vị quan chủ khảo trung niên và vài tên lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch đang lẳng lặng đứng đợi ở chỗ đó.

Lúc này.

Trong rừng rậm truyền đến một trận tiếng kêu thê lương kêu thảm thiết, các loại thanh âm gào khóc thảm thiết vang lên không dứt bên tai.

- Động tĩnh này... Có vấn đề!

Vài lão sư phụ trách khảo hạch đều cảm giác có chút không đúng.

Trong rừng rậm có bố trí Chiểu Nê thú, nhưng hành động của chúng chậm chạp, lực sát thương cũng không mạnh, dịch thể phun ra cũng chỉ ngang với dính nước nóng mà thôi.

Bởi vì Võ phủ cũng không muốn trong lúc khảo hạch xuất hiện thương vong quá lớn.

Nhưng giờ phút này.

Trong rửng rậm truyền ra tiếng kêu khóc thảm thiết đã cho thấy trong khảo hạch xảy ra hỗn loạn lớn, có khả năng đã có thương vong rất lớn.

- Các ngươi vào xem đi.

Sắc mặt của vị quan chủ khảo trung niên kia có chút nghiêm trọng, phái mấy người đi vào trong.

Hắn đã mơ hồ ý thức được, lần khảo hạch này náo loạn như vậy rất có thể có quan hệ với Liễu Tử Yên.

Thù hận giữa Liễu Tử Yên và La Thiên, sau lần tụ hội ở Mãn Nguyệt lâu đã chính là một bí mật công khai rồi.

- Không tốt! Chiểu Nê thú Vương phát cuồng, đã mất đi khống chế!

- Mau, nhanh cứu người!

Các lão sư tiến vào rừng rậm nhanh chóng bận rộn, duy trì trật tự của khảo hạch.

Trong lúc hỗn loạn.

Cuối cùng cũng có bóng người từ trong rừng rậm thoát ra ngoài.

- Có người thông qua được!

- Người đứng thứ nhất sẽ là ai đây?

- Hẳn là Tề Hồng nha, tên này có tu vi Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong, muốn tiến vào ba đại Thánh phủ cũng có hy vọng rất lớn.

Các lão sư khảo hạch ở đây nhao nhao chú ý tới người vừa ra.

Vị quan chủ khảo trung niên kia cũng nhìn lại.

Sưu!

Lúc này, một gã thiếu niên mặc áo xanh lãnh đạm từ trong rừng rậm lao ra ngoài.

- Là hắn!

Vẻ mặt của vị quan chủ khảo trung niên kia và vài người phụ trách khác đều rất là đặc sắc.

Đám người phụ trách ở đây thì đều há miệng thật to, quả thực có thể nhét vừa một quả táo vào miệng bọn họ.

Đối với La Thiên, bọn hắn đều có ấn tượng.

Ở cửa thứ nhất, thiếu chút nữa La Thiên đã bị nhận định là Linh mạch Võ đạo loại kém.

Liễu Tử Yên cố ý làm khó dễ và chèn ép La Thiên, những giám khảo và người phụ trách ở đây đều nhìn thấy rõ.

Chỉ có điều, Liễu Tử Yên là đệ tử của Phủ chủ, bọn hắn cũng một mắt nhắm một mắt mở đối với chuyện này.

Nhưng kết cục không ngờ lại kịch tích như thế.

Thiếu niên này, ở dưới sự chèn ép của Liễu Tử Yên lại còn có thể đi ra ngoài mà lại hoàn hảo không tổn hao gì cả.

Không sai.

Trên người La Thiên ngay cả một chút vết thương cũng không có, vẻ mặt ung dung tiêu sái, dường như mới đi ngắm cảnh ở bên trong rừng rậm ra vậy.

Càng đáng sợ hơn chính là.

Hắn đoạt được vị trí thứ nhất vòng khảo nghiệm thực lực này!

- Thứ nhất, La Thiên!

Lão sư chịu trách nhiệm ghi chép đè nén sóng to gió lớn trong lòng mình, mở miệng nói.

Vị trí thứ nhất không phải là Tề Hồng, cũng không phải là Mục Vũ Yến, càng không phải là các đệ tử thế gia khác của Quận thành.

Người thắng cuối cùng lại là một gã thí sinh bình dân!

Sưu!

Theo sát đằng sau La Thiên là một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu hồng.

- Không ngờ vị trí thứ nhất lại bị người này thu lấy.

Mục Vũ Yến khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia căm giận.

Nhưng ngoài căm giận ra, nàng dùng ánh mắt hoàn toàn mới dò xét La Thiên.

Ở trong rừng rậm, nàng từng vụng trộm quan sát La Thiên tranh phong cùng với Tề Hồng và mấy người Lâm Vân.

Tình cảnh lúc đó làm cho Mục Vũ Yến nghẹn họng nhìn trầm trồ, mất một lúc lâu cũng khó có thể bình phục lại được.

Ở đằng sau Mục Vũ Yến.

Vị trí thứ ba, vẫn không phải là Tề Hồng, mà là Trần Hạo Phi.

- La huynh, ngươi không có việc gì chứ? Không ngờ lại còn đoạt được vị trí thứ nhất.

Trần Hạo Phi rất là kinh ngạc.

Sau khi vào rừng rậm, hắn muốn trợ giúp La Thiên, chỉ có điều lại bị người của Tề gia, Liễu gia quấy nhiễu.

- Ha ha, chỉ là vận khí tốt mà thôi, nhờ có đầu Chiểu Nê Thú Vương kia bất chợt nổi điên lên, nhờ thế mà ta chiếm được tiện nghi lớn.

La Thiên dùng vẻ mặt khiêm tốn nói.

Lúc này lần lượt có đệ tử từ trong rừng rậm ra ngoài, từng người đều kêu khổ thấu trời.

- Hu hu...

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, vài tên đệ tử bị thương được người nhấc lên, mang ra ngoài.

Một tên thiếu niên trong đó, y phục toàn thân đều bị ăn mòn, thân thể trần trụi, ở bên ngoài thân thể còn có một mảnh vết sẹo bị ăn mòn tới mức sưng đỏ.

- Thật là thê thảm, người này hình như là Cao Hiên của Hoành Quang thành.

Rất nhanh đã có người nhận ra hắn.

Đáng hận!

Thiếu chút nữa Cao Hiên đã tức điên lên, hắn hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Thật sự là mất sạch thể diện luôn rồi!

Lần trước ở trong Hắc Yêu lĩnh bị cởi sạch y phục, đó là ở dã ngoại.

Còn lần này thì hắn lại để trần toàn thân ở trước mặt mọi người, mất hết thể diện, đủ để lại oán hận trên phương diện tâm lý của hắn.

Cao Hiên còn chưa phải là người thảm nhất.

- A... A... Nguồn sống của ta, xong rồi...

Lâm Vân che lấy đũng quần, sắc mặt như tro tàn, ra vẻ không muốn sống, bị người ta xách ra ngoài.

Mọi người vừa nhìn vào khu vực đũng quần của Lâm Vân thì đã thấy nó bị dịch thể ăn mòn, nơi đó rỗng tuếch.

A!

Trong của cả đám giám khảo và đệ tử đều run lên, đũng quần đột nhiên cứng nhắc, bị xiết chặt một cách khó hiểu.

Người này, thật sự là quá thảm!

Nhìn thấy kết cục của Lâm Vân, tâm lý oán hận của Cao Hiên tiêu tan hơn phân nửa.

Lại một lát sau, Tề Hồng đứt một cánh tay từ trong rừng rậm đi ra.

- La Thiên...

Vẻ mặt Tề Hồng tràn ngập oán hận, khóe mắt nứt ra, như muốn ăn tươi nuốt sống La Thiên.

Hình ảnh này có thể nói là vô cùng thê thảm.

Sau đó cả đám giám khảo mang theo vẻ mặt cổ quái nhìn về phía La Thiên đang nhàn nhã, lông tóc không bị tổn hao một chút nào ở bên kia.

Chuyện này, thật sự là quá tà đạo đi!

Những giám khảo này đã đại khái đoán ra được, Liễu Tử Yên và đám người Tề Hồng muốn nhằm vào La Thiên.

Thế nhưng kết quả thì sao?

Người bị thiệt thòi như La Thiên lại không bị tổn thất gì dù chỉ là một cọng tóc gáy, và người gọi là hung thủ thì người sau thảm hơn người trước.

- Ồn ào cái gì vậy?

Một đạo thanh âm uy nghiêm bỗng nhiên vang vọng toàn trường.

Sưu!

Chẳng biết từ lúc nào đã có một lão giả mặc y phục rộng xuất hiện ở sau lưng các giám khảo.

Trên người lão giả này toả ra một cỗ khí tức hào hùng nặng nề như núi, ngay cả những lão sư Khai mạch bát, cửu trọng kia cũng không thể thở nổi được.

Khí tức thật là đáng sợ!

Trong lòng La Thiên rùng mình, Linh thức của hắn đã cảm ứng được, trong cơ thể của lão giả này như có một cái vòng xoáy vô tận, như là biển sâu vậy.

Người này hiển nhiên là.. cường giả Linh Hải cảnh!

Ở dưới uy áp của Linh Hải cảnh, rất nhiều thiếu niên đều hít thở không thông, ngay cả đầu cũng không nâng lên nổi.

- Phó Phủ chủ!

Trên mặt các lão sư ở đây hiện lên vẻ cung kính, nhao nhao hành lễ.

Trong lòng vị quan chủ khảo trung niên kia thở dài, nhiễu loạn mà khảo hạch gây ra, kết cục vẫn làm kinh động đến cao tầng.

Bởi vì Chiểu Nê Thú Vương mất đi khống chế, cho nên lần khảo hạch này đã làm tổn thương không ít đệ tử thế gia, sẽ làm cho Võ phủ phải thừa nhận áp lực rất lớn.

Hắn không dám giấu giếm, dùng góc độ trung lập nói chuyện đã xảy ra một lần.

- Quả thực là hồ đồ! Gọi Liễu Tử Yên đến cho ta!

Sau khi Phó Phủ chủ biết rõ nguyên do đã tức giận không thôi.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Chi Vương (Dịch) của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 590

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.