Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên cổ thôn

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Chuyển ngữ: Trứng Chim.

Beta: Mạn.

Màn mây dày chèn ép không trung, che lấp đi ánh nắng vừa mới ló, nặng nề như muốn rớt xuống, phảng phất trong không gian im ắng.

Gió thổi vun vút, côn trùng phía sau sợ hãi kêu vang, hoa cỏ mềm yếu sớm đã run rẩy, đúng là gió thổi qua sườn núi.

Trong rừng cổ thụ rậm rạp, một bóng người cắt xuyên qua rừng cây , mục tiêu là Hắc Lân Sư đang chạy nhanh phía trước.

Hắc Lân Sư tốc độ vô cùng nhanh, nhưng người này còn nhanh hơn, cách Hắc Lân Sư còn có sáu bảy trượng, cánh tay phải đưa lên mạnh mẽ hướng phía trước. Tiếng rít phá vỡ không gian, Hắc Thiết Thương dài một trượng đuổi theo Hắc Lân Sư , từ phía sau đâm vào bụng nó, Hắc Lân Sư bị đóng xuống đất.

Hắc Lân Sư gào thét giãy giụa , nhưng cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp Hắc Thiết Thương, hơi thở càng ngày càng yếu ớt. Lúc này một bóng người đi đến trước mặt Hắc Lân Sư, hắn mặc một bộ y phục bằng vải bố, đôi mắt trong suốt sáng ngời, mái tóc đen dài, trên khuôn mặt còn vương chút nét trẻ con.

Nhìn Hắc Lân Sư đã tắt thở, hắn vung tay lấy lại Hắc Thiết thương, gánh Hắc Lân Sư lên vai rồi xoay người rời khỏi đó.

Nếu người khác trông thấy sự việc này, nhất định sẽ rất khiếp sợ, Hắc Lân Sư là dã thú trưởng thành cỡ lớn, nặng mấy trăm cân, không phải là đội thợ săn thì cũng không ai dám trêu chọc, vậy mà đã bị hắn giết chết một cách vô cùng đơn giản.

Một ánh chớp xẹt ngang trời, mưa như trút nước, cũng may là hắn đã kịp đến trú dưới một gốc cây cổ thụ.

“Thời tiết thật tệ, may là vẫn có thu hoạch." Hắn nhìn trời một chút rồi xốc lại Hắc Lân Sư trên bả vai mình, miệng khẽ thì thào một câu.

Mưa đã tạnh, hắn mang xác con Hắc Lân Sư, nhanh chóng đi về phía trước.

Hồi lúc lâu sau, một thôn nhỏ xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

"Dạ Thương! Dạ Thương ca về rồi." Đứa bé đang chơi đùa ở đầu thôn thấy hắn xuất hiện liền lớn tiếng kêu.

"Hảm Ngưu thúc mau đến đây xẻ thịt Hắc Lân Sư chia cho mọi người đi!" Tên hắn chính là Dạ Thương, hắn vứt Hắc Lân Sư xuống đất, rút một con dao ngắn từ bên hông xẻ một cái đùi rồi đi mất.

Ánh mắt bọn trẻ trong thôn tràn ngập sung bái nhìn Dạ Thương rời đi.

Trong thôn, con trai chưa tới 15 tuổi thì không được ra ngoài săn thú, cho dù là đã 15, cũng phải đi cùng đội đi săn trong thôn, nhưng Dạ Thương mới 14 tuổi đã săn thú hơn một năm, lần nào cũng thắng lợi trở về.

Đây là Trúc Viên thôn, một thôn trang bình thường , trong thôn có bốn mươi đến năm mươi gia đình đều lấy việc săn thú làm kế sinh nhai. Thấy Dạ Thương, người trong thôn ai ai cũng đều niềm nở chào hỏi.

Dạ Thương đi tới ngôi nhà phía Tây đầu thôn, nơi đây là nhà hắn, nhà cũng chỉ có hai người, một là Dạ Thương, người còn lại chính là Cổ Lão Đa, người đang gõ chiếc xe một bánh dưới mái hiên.

"Về rồi à!" Cổ Lão Đa chớp mắt một cái, xem như chào hỏi.

"Lão Đa, ta đã về rồi đây." Chào hỏi xong, Dạ Thương đi nhóm lửa, xử lý cái chân sau của Hắc Lân Sư.

Cùng vì trong nhà chỉ có hai người nên Dạ Thương chỉ lấy một chân của Hắc Lân Sư cầm về, phần dư cho mọi người trong thôn.

Hai người họ là phụ tử, nhưng không có huyết thống, Dạ Thương là cô nhi, được Cổ Lão Đa nhặt về, Cổ Lão Đa chính là trưởng thôn Trúc Viên thôn.

"Lão Đa, chuyện lần trước người còn chưa kể hết, Thánh Quang giáo hộ so đấu cùng nữ tử Nam Đấu môn, cuối cùng ai thắng?". Lửa cháy mạnh. Dạ Thương đem chân sau của Hắc Lân Sư ra nướng, nhìn Cổ Lão Đa hỏi.

"Bất phân thắng thua, thôi, không nói những chuyện này nữa, ngươi đi rửa mặt đi." Cổ Lão Đa đi tới bên đống lửa, đồng thời đưa cho Dạ Thương một cái khăn mặt, sau khi đi dưới cơn mưa trong rừng cây, tóc và mặt Dạ Thương còn dính một ít nước mưa.

Sau cơn mưa, thời tiết có hơi lạnh, gió thổi đám trúc trong viện đung đưa, lay động ánh lửa, rọi lên khuôn mặt của Cổ Lão Đa và Dạ Thương.

Cổ Lão Đa vừa sưởi ấm vừa quan sát Dạ Thương: “Ngươi cảm thấy hứng thú với mấy cái này?"

Dạ Thương gật đầu, tiếp tục xoay cái chân Hắc Lần Sư.

Hai người khá trầm mặc. Dạ Thương tưởng Cổ Lão Đa biết hắn muốn ra ngoài, muốn trở thành Võ giả. Cổ Lão Đa cũng tưởng Dạ Thương biết lão sẽ không đồng ý để cho hắn ra ngoài, vì bên ngoài nguy hiểm trùng trùng.

“Dạ Thương, thế giới bên ngoài kia ngươi biết được bao nhiêu?" Cổ Lão Đa thở dài một hơi.

Chín vực mười tám châu, mênh mông bao la, hết một vực một châu này lại đến một vực một châu khác, rộng đến mấy triệu dặm. Không ai biết nó rộng bao nhiêu, chỉ biết rằng một người đời trước bước vào Cửu Vực chi địa rồi không thấy trở ra. Cửu vực bốn bề là núi sâu đầm lớn, có biết bao nhiêu dã thú, yêu thú hoành hành, còn có Thượng Cổ dị thú, đó là bá chủ của núi rừng trong Cửu Vực chi địa, kể cả người có tu vi cao thâm cũng không dám trêu chọc.

Trúc Viên thôn là một thôn hẻo lánh nằm ở phương Bắc của Đông Huyền Châu, cách thành trấn gần nhất cũng hơn ngàn dặm, cách các tông môn tu luyện còn xa cả vạn dặm.

"Vậy thì cũng phải đi mới biết. Không phải nói gia nhập các tông môn tu luyện là sẽ được che chở sao? Nếu như có được sự che chở, thời gian nguy khốn có thể tránh được." Dạ Thương thở dài, nói.

Lúc trước Trúc viên thôn từng bị một Yêu thú tập kích, tổn thất nặng nề, trong thôn mất đi ba tay thợ săn giỏi, cuối cùng phải nhờ Cổ Lão Đa và thợ săn trong thôn hợp sức mới ép được Yêu thú rời đi.

Cổ Lão Đa không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ.

Nhìn Cổ Lão Đa suy nghĩ, Dạ Thương cũng không nói tiếp, hắn biết tính ông, nếu như đồng ý thì sẽ nói đồng ý, nếu như không đồng ý, nói nữa cũng vô dụng.

Ăn xong, Dạ Thương trở về căn phòng làm bằng trúc ở phía Tây, đó là phòng của hắn. Nhà trong Trúc Viên thôn đều làm bằng trúc, ở những nơi hoang sơn đại trạch rất ít gặp.

Mưa đến nhanh, đi cũng nhanh. Theo khe hở tường trúc nhìn ra bên ngoài sao giăng đầy trời, trong đầu Dạ Thương vẫn mãi trăn trở Cổ Lão Đa, về giảng thuật quyết đấu cao thủ.

Không ngủ được, Dạ Thương ngồi dậy, mặc thêm áo khoác đi vào phòng trúc phía sau, đằng sau đó có hai tòa mộ hoang. Nhìn mộ hoang, Dạ Thương sờ sờ phần dưới sườn, nơi đó có một vết sẹo vô cùng dữ tợn.

Theo lời Cổ Lão Đa, lúc trước ông ra ngoài săn thú thì phát hiện Dạ Thương với hai người đã tử vong, dưới sườn hắn còn cắm một thanh đao, đao đâm lệch một điểm hắn ̣mới may mắn thoát chết.

Trên một ngôi mộ có khắc dòng chữ Dạ thị Tiên Liệt, đây là do Cổ Lão Đa căn cứ vào lệnh bài mới biết hai người cùng họ, trên cổ Dạ Thương cũng có ngọc bài Dạ thị.

Đưa tay chạm vào ngôi mộ còn lại, Dạ Thương cắn môi, hắn biết hắn có thể tiếp tục sống là nhờ được Cổ Lão Đa thu dưỡng, nhưng hắn cùng người con trai nằm trong mộ có quan hệ rất gần gũi, lúc Cổ Lão Đa phát hiện ra hắn, hắn nằm dưới người này, lưỡi đao xuyên qua người đó đâm vào bên sườn hắn.

Người đó tên Thương, đây cũng là lí do hắn có tên là Dạ Thương.

"Xem ra ý muốn rời đi của ngươi rất khó từ bỏ, ta dự định để cho ngươi sống yên ổn ở Trúc Viên thôn, giống một người bình thường, lấy vợ sinh con, sinh lão bệnh tử, dù ngươi không phải là người tầm thường, lão đây cũng không cố chấp.” Cổ Lão Đa vỗ bả vai Dạ Thương một cái, thở dài một hơi nói.

-----

Mạn: Chương đầu mong các đạo hữu ủng hộ. tung hoa

Bạn đang đọc Vạn Đạo Thành Thần (Dịch) của Tân Bản Hồng Song Hỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi man_man_1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.