Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháo cao xạ bắn muỗi

Phiên bản Dịch · 2070 chữ

Trời xanh mây trắng , vạn dặm không mây.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất , dường như mùa xuân sắp đến.

Hôm nay, là một ngày đẹp trời hiếm có.

Đối diện Hưng Vân sơn trang, bên trong một đình viện nhỏ.

Thiết Truyền Giáp đem tạ đá rèn luyện khí lực nhẹ nhàng đặt lên trên mặt đất, miệng thở ra một ngụm trọc khí , theo bản năng nhìn về phía Hưng Vân sơn trang: "Thiếu gia, Đường tiểu thư không đến đây ba ngày rồi!"

Lý Tầm Hoan đang chuyên chú điêu khắc, thì đột nhiên hình bóng Lâm Thi m trong đầu bỗng biến thành Đường Nhược Du, làm cánh tay cầm đao của hắn trượt đi khiến phần váy của bức tượng sắp hoàn thành bị thiếu đi một khối.

Nạp Lan Dung Nhược nhìn chằm chằm vào pho tượng không trọn vẹn, sững sờ trong chốc lát rồi hít một hơi thật sâu, đem phi đao và pho tượng vứt xuống một bên: "Truyền Giáp, tiêu đề trang nhất hôm nay là gì?"

"Vì danh lợi vây khốn? Tại sao vị xếp hạng thứ nhất trên binh khí phổ Thiên Cơ lão nhân lại biến thành thuyết thư tiên sinh!" Thiết Truyền Giáp cầm tờ báo trên mặt bàn , nhìn lướt qua: "Tiêu đề ngày hôm qua là 'Bí mật Tàng Kinh Các , Bách Hiểu Sanh nội ứng Thiếu Lâm ra sao ?' "

Thiết Truyền Giáp đem báo của ba ngày đặt cùng một chỗ, nói: "Lâm Tiên Nhi, Bách Hiểu Sanh, Tôn lão gia tử,toàn danh nhân trên giang hồ , Bạch thiếu gia không tha cho ai a! Mấy ngày gần đây , hôm sau bùng nổ hơn hôm trước, thiếu gia, tiểu Bạch thiếu gia muốn đem tất cả bí mật trên giang hồ đều bại lộ nướng dưới ánh mặt trời a!"

Lý Tầm Hoan lại cầm phi đao lên một lần nữa, nhẹ nhàng vuốt lưỡi đao, nỉ non nói: "Truyền Giáp, ngươi nói thử xem , gây ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Hắn muốn thống nhất giang hồ thật sao?"

"Thiếu gia , ngươi nghĩ mãi không ra thì ta lại càng không rõ." Thiết Truyền Giáp cười nói : " Thế nhưng nếu đúng là Bạch thiếu gia muốn nhất thống giang hồ thì ta ủng hộ cả hai tay!"

"Ngươi nhận chỗ tốt của hắn thì đương nhiên nói đỡ cho hắn rồi ! Hiện tại ai mà chả biết thanh danh trung nghĩa vô song của Thiết đại hiệp!" Lý Tầm Hoan nhìn Thiết Truyền Giáp : "Đừng cho rằng ta không biết, câu trên nói ngươi và trung nguyên bát nghĩa. . ."

"Bạch thiếu gia nói rất đúng, giấu diếm không giải quyết được vấn đề, chỉ có nói ra mới có thể tìm được cách giải quyết tốt nhất, nếu như không phải Bạch thiếu gia, ta cũng không biết rằng ngoài ta ra mọi người đều sống rất thống khổ!"Thiết Truyền Giáp bỗng cảm thấy buồn vô cớ thở dài , vò đầu nói : " Thiếu gia, ngài nói xem , đạo lý đơn giản như vậy mà sao lúc đầu ta không hiểu được?"

"Đừng nói là ngươi, trong giang hồ có mấy ai hiểu được điều đó đâu !" Lý Tầm Hoan hít vào một hơi : "Nếu nói là sống quang minh chính đại thì e rằng chỉ có mỗi một mình Lý Tiểu Bạch thôi ! Vì muốn giúp đỡ mấy kẻ hồ đồ trong giang hồ hắn cũng phải chịu nhiều áp lực ! Cho dù là ta, nếu không phải hắn nói ra « Lân Hoa bảo giám » thì e rằng ta chẳng còn mặt mũi nào mà đối mặt với cả nhà đại ca! Còn Tôn nhị hiệp, chẳng phải vẫn phải cô độc canh giữ bên ngoài Hưng Vân sơn trang cho đến hết đời sao. . ."

"Đúng vậy a! Mặc dù phong cách làm việc của Tiểu Bạch thiếu gia hơi bá đạo một chút , nhưng cũng giống như thiếu gia , một trong số ít người tốt trong thiên hạ ." Thiết Truyền Giáp cảm khái nói.

"Ta không bằng hắn." Lý Tầm Hoan lắc đầu : "Bây giờ, một nửa giang hồ hận hắn muốn chết , còn một nửa còn lại đang nhìn chằm chằm muốn đoạt « Lân Hoa bảo giám » trong tay hắn, nếu đổi lại là ta ở vị trí của hắn, nói không chừng đã sớm chạy ra quan ngoại trốn , tuyệt đối không ung dung được như hắn đâu."

"Bảo Định thành càng lúc càng thu hút ánh mắt người khác , ta nghe nói Thanh Ma Thủ, Ngũ Độc Đồng Tử đều đã âm thầm đi tới Bảo Định thành!" Thiết Truyền Giáp khẩn trương hẳn lên: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, kể cả toàn thân Bạch thiếu gia đều là sắt thì cũng đánh nổi được mấy cây đinh đây ? Thiếu gia, ngươi sẽ giúp hắn, đúng không!"

"Ngươi nghĩ là ta lưu lại đây để làm cái gì? Vì sao Tôn nhị hiệp vẫn cố chấp trông coi cái quán rượu nhỏ của hắn ?" Lý Tầm Hoan thở dài : " Mặc dù đại đa số người trong giang hồ đều ước gì hắn chết đi , nhưng cũng có không ít người hi vọng hắn sống khỏe tiếp tục gây họa cho thế gian đâu!"

Nói xong.

Lý Tầm Hoan lấy tờ « võ lâm nhật báo » ở trước mặt Thiết Truyền Giáp , lật vài tờ , cẩn thận đọc.

Từ lúc « võ lâm nhật báo » mới được xuất bản , Lý Tầm Hoan đã thích tờ báo này.

Trong mắt tiểu Lý Thám Hoa, mặc dù lối hành văn của « võ lâm nhật báo » khá thô , lại thích dùng mấy cái tiêu đề bắt mắt người xem , nhưng từ trong tờ báo Lý Thám Hoa thấy được một phần chân thật , một phần cố chấp , can đảm và dũng khí của giang hồ.

Lý Tầm Hoan mê luyến cái cảm giác này.

Trong cõi u minh, thậm chí hắn có một ảo giác rằng Lý Tiểu Bạch có thể dùng sức một mình hắn , đem cái giang hồ đen sì này tẩy sạch sẽ.

Đọc xong trang đầu và trang hai , chỉ là mấy tin đồn trên giang hồ.

Lý Tầm Hoan lật sang trang thứ ba .

Cả trang thứ ba được bao phủ đầy chữ viết .

Tiêu đề của trang ba là « Thân càng thêm thân sao ?, Hạnh phúc hay là bi ai ?, Để chúng ta dùng máu để thức tỉnh thế nhân ».

"Cái tên tiểu Bạch này , không còn gì để viết nữa à ?" Nhìn tiêu đề là biết nội dung chẳng liên quan gì đến giang hồ, Lý Tầm Hoan lắc đầu, đang chuẩn lật sang trang khác .

Nhưng khi hắn quét mắt nhìn nội dung ở phía dưới thì đột nhiên ngừng tay lại.

"Đường gia trang Lý viên ngoại mười tám tuổi cưới biểu muội La thị, sau mười năm, La thị sinh hạ sáu người con trai, hai người chết yểu, một người bị còng , một người câm điếc, chỉ còn lại hai người có thể gọi là bình thường, nhưng thân thể yếu ớt bệnh tật , trí lực thấp hơn những đứa con mà tiểu thiếp sinh ra. . ."

"Lưu thôn, Lưu viên ngoại, tổ tiên làm đến chức quan Đại Lý Tự Thiếu Khanh, gia cảnh giàu có, mười bảy tuổi cùng biểu muội Trương thị kết thân, trong mười lăm năm sinh hạ bẩy người con , hai người chết yểu, ba người vừa sinh ra đã tàn phế, một người trí lực rất thấp, mồm méo mắt lác, mười tuổi không thể nói, còn kém một người bình thường. . ."

"Tống trương trấn, Tống Tư Minh, chủ hộ Lạc Tùng huyện thành , mười chín tuổi cùng biểu tỷ thanh mai trúc mã Trương thị kết thân, mười năm sinh được bốn người con , hai người có làn da và râu tóc bạc trắng, người yếu nhiều bệnh, một người chết yểu, một người sứt môi. . ."

"Kinh nam huyện,Phong Minh Khai Ngũ phẩm du kích tướng quân, hai mươi tuổi cùng biểu muội Ngô thị thông gia, mười hai năm sinh được năm người con , tất cả đều câm điếc, không thể phân biệt mầu sắc. . ."

. ..

Đọc đến cuối .

Lý Tầm Hoan toát vã mồ hôi , thậm chí mồ hôi tay còn ướt đẫm tờ báo , hắn mờ mịt nhìn chằm chằm vào nội dung trên tờ báo , chợt nhớ lời nói lúc trên xe ngựa của Lý Mộc: ". . . Chuyện Lâm Thi m, thế nhân đều cảm thấy ngươi ngốc, nhưng ta lại khẳng định trăm phần trăm là ngươi không ngốc , , nếu ngươi cùng với Lâm Thi m mới là hại người hại mình. . ."

"Tiểu Bạch, thiên văn chương này là chuyên môn viết cho ta sao?" Lý Tầm Hoan nỉ non, nhìn về phía Hưng Vân sơn trang : "Thi m, ta sai rồi sao?"

. ..

Cùng lúc đó.

Hưng Vân sơn trang.

Trước mặt Lâm Thi m cũng có một tờ báo, cũng mở ra ở trang thứ ba.

Lâm Thi m nhìn chằm chằm vào những án lệ giật mình trên báo , sắc mặt trắng bệch, sau khi gả cho Long Tiếu Vân , nàng vẫn ảo tưởng vô số lần rằng, nếu như người cưới nàng là biểu ca thì tốt biết bao nhiêu!

Nhưng nếu như gả cho Lý Tầm Hoan thì kết cục sẽ là như thế này đây , như thế chẳng phải là hại Lý Gia tuyệt hậu, nếu như thế, có lẽ nàng và Lý Tầm Hoan còn thống khổ hơn bây giờ nhiều!

Nghĩ chuyện Long Tiểu Vân thông minh lanh lợi bao nhiêu lại nghĩ đến chuyện sau khi gả cho Lý Tầm Hoan rồi sinh con, trong mắt Lâm Thi m chỉ còn lại mờ mịt: "Rốt cuộc ta làm sai hay ta đã làm đúng ? Nếu như sai, cuộc sống của ta và biểu ca coi như bị hủy ! Nhưng nếu là đúng, thì những vướng mắc và đau khổ của ta trong mấy năm nay là vì cái gì. . ."

. ..

"Chắc đều thấy được cả rồi!"

Trong tay Lý Mộc cũng cầm một tờ « võ lâm nhật báo ».

Tư liệu kết hôn cận huyết này là thứ lúc trước hắn bảo Hắc Xà đi sưu tập đấy , tất cả đều là sự thật.

Lúc trước, hắn đã dùng phần tài liệu này để gõ cánh cửa hợp tác với Long Tiếu Vân !

Nhưng sau này hắn dấu phần tài liệu này đi, cho đến hôm nay mới thông qua « võ lâm nhật báo » bùng phát , đưa đến tay Lý Tầm Hoan và Lâm Thi m.

Hắn cố tình làm như thế!

Lúc trước , hắn chỉ là một kẻ vô danh , nếu cầm phần tư liệu này đi thuyết phục Lâm Thi m và Lý Tầm Hoan, thì có vẻ là cố tình chia rẽ, ngoại trừ làm cho hai người cảnh giác ra thì tác dụng nhận được cực kỳ nhỏ bé.

Nhưng thông qua « võ lâm nhật báo » đã được hắn tạo ra uy quyền để nói ra thì hiệu quả sẽ khác hẳn!

Vô số chuyện thực trên giang hồ đã tạo cho « võ lâm nhật báo » tính chân thực không thể tranh cãi.

Hiện tại « võ lâm nhật báo » đại diện cho chân lý, quan điểm mà nó nói ra , đủ để người ta lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, so với chuyện Lý Mộc tự mình đi nói thì mạnh hơn cả vạn lần.

Lý Tiểu Bạch khiến giang hồ nhấc lên sóng to gió lớn , không ai tin cái chuyện hắn chỉ muốn Đường Nhược Du gả cho Lý Tầm Hoan , coi đó chỉ là lí do để thoái thác.

Nhưng Lý Mộc biết rõ, mục tiêu của hắn chưa bao giờ thay đổi.

Bạn đang đọc Vạn Giới Giải Mộng Sư (dịch) của Miên Y Vệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hhnmthvn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.