Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Y Châu (1).

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Ngu quốc, năm Càn thứ ba, theo dòng Giang Nam, tại thành Y Châu.

Một trận mưa lớn vào buổi sớm đầu hạ, gột đi sự oi bức vẩn đục của đất trời.

Trên cầu Y Châu, người đi lại như mắc cửi, xe ngựa đông đúc.

Dưới cầu là dòng sông rộng rãi mà trầm lắng, lẳng lặng chảy từ Nam lên Bắc, nâng từng chiếc thuyền chở đầy các loại hàng hoá như muối, trà, lương thực…

Hàng ngàn hàng vạn chiếc thuyền khổng lồ, hoặc mặc cho người ta dắt kéo, hoặc do thuyền phu chèo thuyền, không ngơi không nghỉ.

Ngu đế quốc kế thừa hệ thống vận chuyển đường thủy của nhà Tuỳ, mà thành Y Châu còn là một trong những điểm giao thông quan trọng.

Có câu: "Ngô Môn chuyển thóc vải, vượt bể đến Bồng Lai."

"Buồm mây nơi biển xa, lúa thơm về Đông Ngô."

Những đội thuyền chở hàng hóa từ Nam chí Bắc, mang đến cho tòa thành ở vùng Giang Nam này một số lượng lớn nhân khẩu không ngừng lưu động, cùng với những cơ hội thu lợi nhuận khổng lồ.

Những cửa hàng ven đường hai bên bờ sông, trước bình minh đã chuẩn bị sẵn sàng mở cửa. Dù là quán trà, quán cơm, quán rượu, tiệm son phấn, hiệu cầm đồ, cửa hàng gạo, mặt tiền tất cả các cửa hàng đều rộng rãi khí phái, tràn đầy sức sống. Nhưng giữa những cửa hàng đó, có một ngôi nhà vẫn đóng chặt cửa lớn, hơn nữa cũng không có vẻ gì là định mở cửa buôn bán.

Đó là một tiệm thuốc treo biển "Bảo An Đường".

"Bịch."

Khăn lau quầy hàng của tiệm thuốc bị vứt qua một bên.

Một bàn tay thiếu niên vuốt ve quầy gỗ có màu sắc cổ xưa trước mặt, rồi lại đưa tới dưới mắt để kiểm tra xem đầu ngón tay có dính bụi không.

"Coi như đã sạch sẽ."

Thiếu niên tiện tay ném khăn lau ném vào chậu gỗ đựng nước, duỗi lưng một cái, ngồi xuống ghế phía sau quầy.

Hắn ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ áo dài màu xám, bên trong mặc áo ngắn màu trắng, đầu đội khăn vấn, chân mang giày cao cổ, tướng mạo bình thường nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.

Lý Ngang, đó là tên của hắn.

Hoặc nói chính xác hơn, là tên của hắn kiếp này.

Bốn tháng trước, chủ nhân trước của Bảo An Đường, phụ thân Lý Hàn Tuyền và mẫu thân Thôi Dĩ của Lý Ngang lần lượt qua đời vì bệnh tật. Mà Lý Ngang trong lúc chịu tang, cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn

Trong đầu của hắn, bắt đầu không ngừng hiện ra những mảnh ký ức vụn vỡ, lộn xộn.

Đô thị phồn hoa với những tòa nhà cao tầng chọc trời, trên đường phố là những chiếc xe bằng sắt chạy như bay, điện thoại di động, máy tính, mạng Internet.

Khi sống tại thế giới đó, hắn cũng tên là Lý Ngang.

Trong những ký ức vụn vỡ, hắn trùng tên trùng họ, thậm chí tướng mạo cũng giống nhau như đúc.

Rốt cuộc đây là kiếp bướm của Trang Chu, hay là kiếp Trang Chu của một con bướm?

Hoặc là, "Xuyên không" trong truyền thuyết?

Lý Ngang lắc đầu, quên đi những suy nghĩ lộn xộn, tập trung nhìn tiệm thuốc Bảo An Đường quen thuộc này.

Mặt tiền của tiệm thuốc cũng khá rộng rãi, sàn lát đá xanh, dưới bốn cây cột đều có đệm đá tròn. Trên xà nhà treo thòng xuống ba sợi dây mảnh. Đầu dây buộc những thanh gỗ cố định túi thuốc bào chế sẵn toả ra mùi thuốc thoang thoảng. Còn kèm thêm những tấm thẻ gỗ ghi "Tiểu Thanh Long Thang", "Ma Hoàng Thang", "Địa Hoàng Tiên".

Trên quầy thuốc hình vuông, có mấy cái giỏ làm bằng trúc, cân nhỏ để cân thuốc, cối giã thuốc linh tinh.

Phía sau quầy là kệ gỗ bày hộp gỗ hoặc bình sứ đựng cây Ma Hoàng, Cát Căn, Ô Dược, Đam Sâm.

"Thiếu gia, chúng ta sắp hết tiền rồi."

Một giọng nữ êm ái cắt ngang dòng suy tư, Lý Ngang quay đầu nhìn, chỉ thấy trong góc cửa hàng có một thiếu nữ mặc trang phục tỳ nữ màu xanh đang ngồi.

Tuổi tác của nàng cũng xêm xêm với Lý Ngang, có khuôn mặt trái xoan đáng yêu, đang khẽ cau mày, đặt một đống tiền lên mặt bàn.

Sài Thúy Kiều, tỳ nữ của nhà Lý Ngang.

8 năm trước, Chu quốc ở phía Nam Ngu quốc xảy ra phản loạn, thanh thế quân phản loạn như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô, liên tục công chiếm mười châu thành.

Gặp phải binh tai, dân chúng sống ở phía Bắc Chu quốc vội vàng rời khỏi quê hương, tràn vào Ngu quốc.

Lúc ấy thế cục rung chuyển, người bán con trai con gái nhiều không đếm xuể, mẫu thân Thôi Dĩ của Lý Ngang đã đứng ra làm chủ, quyết định mua Sài Thúy Kiều về làm nha hoàn cho Lý Ngang.

Ngu quốc là nước lớn đương thời, lãnh thổ bao la, quốc lực cường thịnh, cũng tự xưng là văn minh nhất, pháp luật ghi rõ trong nước chỉ có bộc mà không có nô.

Dù là nha hoàn, cũng không phải vật sở hữu của nhà chủ, được lĩnh tiền công, có quyền quyết định việc hôn nhân của bản thân. Nếu bị chủ nhà ngược đãi, còn có thể đi báo quan phủ, công hội, hoặc là các tổ chức dân gian như "Nữ Tử Xã" , xin giúp đỡ tố cáo giải oan, cưỡng chế gỡ bỏ khế ước chủ tớ.

"Ồ! Còn bao nhiêu?"

Lý Ngang thở dài, đứng lên khỏi ghế, đi về phía nữ bộc.

Có sự việc Trang Chu Mộng Điệp xen giữa, và vô số mảnh vỡ ký ức, nhưng tâm trí và ý thức của Lý Ngang cũng không thay đổi.

Sau khi song thân phụ mẫu đột ngột qua đời, Sài Thúy Kiều - thanh mai trúc mã thuở nhỏ, chính là người thân cận và đáng tin cậy nhất của hắn trên đời này.

Sẵn tiện nói luôn, cách mà nô bộc gọi nam chủ nhân trong dân gian Ngu quốc, lẽ ra phải là "A Lang", "Chủ nhân", hoặc là căn cứ thứ tự của chủ nhân trong gia tộc, gọi là "Đại Lang", "Nhị Lang", "Tam Lang".

Nhưng mà Lý Ngang sau khi thức tỉnh những mảnh vỡ ký ức hiện đại, luôn có cảm giác cách xưng hô "Đại Lang" này hơi là lạ. Cứ như một giây sau mình sẽ phải rời giường uống thuốc.

Thế nên khi không có người ngoài, hắn bảo Sài Thúy Kiều gọi hắn là thiếu gia hoặc trực tiếp kêu tên.

"3284 Bình Tiền, 715 Chiết Nhị Tiền, 779 Chiết Tam Tiền, 421 Chiết Ngũ Tiền, 220 Thập Tiền, 13 lượng bạc vụn, Phi Tiền 20 quan.

Ngón tay bé xinh của Sài Thúy Kiều giơ lên bấm bấm, hơi nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ rối rắm.

"Tổng cộng là…”

“31 quan tiền và 356 đồng."

Lý Ngang đi đến trước bàn, ngồi xuống.

"Lại thêm 13 lượng bạc vụn."

Ngu quốc sử dụng tiền đồng làm đơn vị tiền tệ cơ sở, Bình Tiền tương đương với 1 đồng, cũng là đơn vị tiền tệ nhỏ nhất.

Lúc này, Bình Tiền thông dụng nhất trong nhân gian là Khai Nguyên Thông Bảo, có hình dạng ngoài tròn trong vuông, đường kính tám phân, được đúc từ đồng, thiếc, chì, mặt sau có hình vẽ trăng sao.

Còn có Càn Nguyên Trọng Bảo, Đại Lịch Nguyên Bảo là loại tiền theo niên hiệu do đời vua trước phát hành.

Mà Chiết Nhị Tiền, Chiết Tam Tiền, Chiết Ngũ Tiền, cho đến Thập Tiền, tên như ý nghĩa, giá trị phân biệt là 2 đồng, 3 đồng, 5 đồng, 10 đồng. Mệnh giá cao hơn còn có 20, 30, 40, 50 thậm chí 100, cho đến đồng 1000. Cứ 1000 đồng thì được tính là một quan.

Về phần Phi Tiền, là dạng ngân phiếu quy đổi bằng giấy của Ngu quốc —— bởi vì tiền đồng có mệnh giá nhỏ, lại nặng nên không tiện vận chuyển, bởi vậy mới có hình thức đổi ngân phiếu.( Tương tự với chi phiếu ở ngân hàng ).

Hiện tại tờ ngân phiếu đặt trên bàn ở Bảo An Đường này lớn cỡ bàn tay, chất liệu là giấy vàng thượng hạng làm từ gỗ của Tuyên Châu, rất bền không dễ bị hư hỏng. Giữa tờ ngân phiếu viết "12 quan tiền", bên dưới có ghi rõ các thông tin như thời gian và địa điểm quy đổi, những thông tin thủ tục của tiền trang, người chịu trách nhiệm, tờ ngân phiếu còn được viền quanh bằng những hoa văn tinh xảo và phức tạp, để chống làm giả.

"Dạo gần đây giá mỗi lượng bạc là 800 đồng, 13 lượng bạc vụn chính là 10 quan tiền 400 đồng. Cộng toàn bộ thì được 41 quan tiền và 756 đồng."

Nhìn số tiền trên mặt bàn, chủ tớ hai người không nói gì nữa, trong lúc nhất thời đều trầm mặc.

Trước mắt, đây là toàn bộ số tiền có thể sử dụng được do vợ chồng Lý Hàn Tuyền và Thôi Dĩ tích cóp từng tí một trong mười mấy năm kinh doanh tiệm thuốc Bảo An Đường.

41 quan tiền, nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít.

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 714

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.