Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá

Tiểu thuyết gốc · 1439 chữ

" Linh nhi, phù bảo là gì vậy?"

"Phù bảo có thể hiểu là một đạo pháp thuật được phòng ấn trong tờ giấy. Chỉ cần ngươi phóng một tia ý niệm là có thể kích hoạt nó. Như vậy khi chiến đấu chúng ta có thể tiết kiệm được thể lực."( Giống kiểu lựu đạn ý)

"Loại phù bảo thứ hai là loại phụ trợ như ẩn thân, gia tốc hay phòng thủ. Đợi đến khi nào ngươi đột phá lên Luyện khí kì thì ta sẽ dạy cho ngươi."

"Thật sao?" Vẻ mặt vui sướng (Chắc là do được ở cạnh gái chứ để ý gì mấy cái phù bảo.)

"Đương nhiên ta lại lừa ngươi sao!!"

"Vậy chúng ta móc nghéo."

Một lời hứa đã được xác lập nhưng không biết đến ngày tháng nào A Bảo mới có thể đột phá đây. Nhưng có lẽ điều ấy vẫn còn xa xôi lắm mà lời hứa sẽ vơi dần theo thời gian. Thế nên A Bảo phải nắm bắt từng phút giây để nỗ lực. Thế là sau khi chia tay Linh nhi, hắn ta liền lao đến chỗ ở của Đế lão.

"Đế lão! Đế lão! Ta có chuyện muốn nhờ ông" A Bảo hăm hở lao tới.

Thế nhưng đang trong tâm trạng vui sướng cực độ thì hắn lại bị Đế lão đá cho một cước làm tỉnh lại từ niềm vui sướng ấy bởi cú đá này đau thật sự.

"Làm gì mà như đến đòi nợ ta vây."

"Có chuyện gì, nói ta nghe xem nào."

"Đế lão, ông xem đây là vật gì?"

"Một nội đan yêu thú trăm năm có gì đáng quý đâu."

"Nói như vậy là ông có rất nhiều đúng không?"

Nghe lời nói này, có vẻ đáng trúng tim đen của lão, khiến lão suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Đế lão lấy lại bình tĩnh. Khoan đã!!!!

"Ngươi lấy đâu ra viên nội đan này."

"Thì ta mua đó."

" Ngươi làm gì có nhiều linh thạch như vậy chứ."

"Thì ta bán vợi Bồi Nguyên đan đi."

"Ngươi, cái tên phá gia chi tử này. Ngươi có biết đan của ta trân quý như thế nào không??" Đế lão hét vào mặt A Bảo. Thấy thế A Bảo liền đổi giọng nghiêm túc trở lại.

"Đế lão, người yên tâm ta đêm bán là đem bán đan của đan phòng cộng với mượn thêm của Linh nhi một ít nữa."

"Vậy thì tốt. Mà Linh nhi là ai??"

"Là một người cùng quê với ta. Thôi nói chuyện chính, Đế lão người nhìn nội đan này ta có thể dùng không."

"Dùng thì dùng được nhưng nếu vây giờ ngươi dùng thì sẽ hao phí đi nhiều tinh hoa của nó."

"Vậy thì phải làm thế nào đây Đế lão????"

"Đơn giản từ giờ ngươi phải nỗ lực tu luyện. Chậm thì một năm mà nhanh thì sáu tháng đến khi kinh mạch ngươi thông suốt thì có thể dùng hết năng lực trong nó. Nếu sử dụng nó thì ta có thể chiếm sáu thành đưa ngươi tiến nhập luyện khí kì."

"Vậy thì đa tạ Đế lão trước. Từ nay ta sẽ chăm chỉ hơn nữa."

"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì về đi lần sau đừng làm phiền giờ ngủ của ta."

A Bảo cũng cúi đầu và đi về. Chuỗi ngày gian khổ bắt đầu từ cái miệng.

"Đại sư tỷ, tỷ có thể giúp ta tăng cường tập luyện được không?" A Bảo dõng dạc tuyên bố. Mọi người đều nhìn hắn bằng một ánh mắt kì lạ.

"Ngươi chắc chắn chứ A Bảo"

"Ta chắc chắn."

"Vậy được rồi."

Và thế là kể từ hôm đấy khối lượng công việc của A Bảo phải tăng gấp 3,4 lần. Mọi người đều cảm thấy thật sự vô cùng nhẹ nhàng. Theo đại sư tỷ thì làm việc chính là một loại luyện tập gian khổ. Nhưng gian khổ quá thì hắn không chịu được. Hắn cũng đã có đôi lần tìm đại sư tỷ để thay đổi khối lượng công việc này nhưng chưa kịp nói thì nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của tỷ ấy thì hắn chả dám ho he gì. Bấy giờ hắn mới hiểu được ánh mắt kì lạ mà mọi người nhìn mình hôm đó.

Kể từ hôm đó, mỗi ngày hắn đều làm việc đủ sáu canh giờ đến mức cạn kiệt năng lượng mới được nghỉ. Về đến nhà hắn liền nhảy vào tu luyện để khôi phục thể lực. Nếu không mai mà thiếu sức thì ăn phạt của sư tỷ còn khổ hơn. Hắn cũng không đi đâu cả, ngay cả Linh nhi hắn cũng không còn sức để nghĩ tới nữa. Một cái vòng lặp bắt đầu. Hắn cũng không có để ý đã trôi qua bao lâu. Hắn chỉ thấy rằng hình như khối lượng công việc có nhẹ nhàng đi hay sao ấy. Thực ra là không phải mà là hắn đã bắt đầu thích nghi và phát triển trước khối lượng công việc này.

Và đến một hôm

"A Bảo, đến đây." Đế lão gọi

"Có chuyện gì không Đế lão?"

"Hôm nay ta sẽ giúp ngươi sử dụng viên nội đan kia."

"A! Nhanh vậy sao. Ta nhớ mới được 5 tháng mà."

"Thế ngươi không muốn sao?"

"Dạ muốn! Muốn lắm!"

"Vậy được rồi. Về phòng ngươi."

Tại căn phòng nhỏ giữa rừng, một người đàn ông dùng sức nghiền nát viên nội đan. Tinh khí bay ra khắp nơi, toả khắp căn phòng. Hình ảnh một con hổ to lớn dần hiện ra, gầm gừ vào mặt người đàn ông. Người đàn ông khẽ vẫy tay, con hổ tan biến chỉ để lại một đoàn tinh khí. Đoàn khí được người đàn ông dùng lực từ từ dẫn vào người một vị thiếu niên. Đoàn tinh khí bắt đầu vào lông ngực, tiến lại vị trí trái tim. Rồi từ đó lần theo các mạch mà chạy đi. Tinh khí bắt đầu vây xung quanh từng mạch từng mạch. Đến khi vây hết toàn bộ mạch trong người thiếu niên thì tinh khí cũng vừa hết. Ngay lúc này người đàn ông bóp nát một viên đan.

"Tập trung vận chuyển. Hô hấp thật đều."

Từng đoàn từng đoàn khí lưu được cậu thanh niên tham lam hấp thu. Người cậu ta bắt đầu nóng bừng lên. Tốc độ máu chạy cũng gia tăng rất nhiều. Dòng máu quyện cùng dược chất bắt đầu bồi bổ từ sửa những đoạn mạch yếu hại. Cùng lúc đó dòng tinh khí bên ngoài lập tức tràn vào những vị trí mới sửa chữa. Đó chính là cải thiện mạch.

Sau hơn một canh giờ vận dụng như thế thì cuối cùng Đế lão cũng đã hoàn thành công việc của mình. Còn lại thì phải để A Bảo tự mình cảm nhận rồi. Trong lúc đó:

"Tõm!" "Tõm!" "Tõm!"

Từng giọt từng giọt nước rơi xuống hiện ra trong đầu A Bảo. Chúng nó tích thành vũng nước thành một cái ao nhỏ rồi chảy đi. Nó như một dòng suối nhỏ chảy trong lòng mạch. Dòng suối nhỏ phải băng qua từng mỏm đá. Mỏm đá ấy chính là cặn bã trong người A Bảo. Cứ cứ dòng suối cứ chảy. Đến khi hết một ngày một đêm thì cuối cùng dòng suối đó cũng chảy được hết một vòng tuần hoàn. Và đó cũng là lúc A Bảo bước chân vào cảnh giới luyện khí.

A Bảo từ từ mở mắt. Hắn Thấy thân thể mình toả ra một luồng khí màu xanh dương tuy rằng rất mỏng rất mỏng thôi nhưng chắc chắn là có. Hắn thử đấm một quyền vào hư không, lực đấm mạnh lên không ít. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xé gió. Và còn nghe được mùi hôi nách thoang thoảng đâu đây:≥>>>>. Thực ra là sau khi hắn đột phá cũng đã thải trừ không ít tạp chất trong cơ thể nên mới có mùi hôi như vậy.( Chứ chắc không phải do hơn một ngày hắn chưa tắm đâu).

Như vậy chỉ trong vòng sáu tháng kể từ khi gia nhập tông môn A Bảo đã đột phá. Một tốc độ xứng đáng để đứng ở vị trí tệ nhất tông môn, đấy là còn được dùng cả đan dược nữa. Tuy nhiên đây cũng là một khởi đầu tốt để cậu bước vào con đường tu tiên này.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.