Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 (hoàn)

Phiên bản Dịch · 7312 chữ

Hoắc Ưng vạn vạn không nghĩ tới, nàng sẽ ở Cán Sa Thành.

Hắn ở trong núi tìm nàng một ngày một đêm, cơ hồ gấp đến độ phát cuồng. Trong trại đã có người tới báo cho biết, nói nàng bị người của Cán Sa Thành mang đi.

Hắn không cần nghĩ ngợi, một mình giục ngựa bôn tiến đến thành Vãn Sa, tiến vào đại sảnh, đã thấy Sở Cuồng đang cầm kiếm, đối với nàng rống giận rít gào.

“Ưng.” Khanh Khanh dẫn đầu phản ứng lại, liếc thấy hắn đến, trong lòng tràn đầy mãn nguyện tự nhiên vui sướng.

Hắn tìm đến nàng! Hắn không có đối với nàng bỏ mặc!

Quá mức cao hứng, nàng cầm bát canh gà đến gần Hoắc Ưng, căn bản đã quên Sở Cuồng còn đứng ở một bên, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Hoắc Ưng trừng nàng, con ngươi đen thâm u nhìn chằm chằm nàng, xác nhận nàng bình yên vô sự.

Nàng xem ra không bị tổn thương dù là một cọng tóc nào, Cán Sa Thành chẳng những không có khắt khe với nàng, ngược lại đối đãi với nàng rất tốt; Chẳng những làm cho nàng thay đổi mặc quần áo tốt nhất, còn thay nàng nấu chung canh gà nóng hầm hập.

Nay, chung canh gà kia chính là đang tiến đến trước mặt hắn.

Khanh Khanh ngửa đầu nhìn hắn, phát hiện trên khuôn mặt lạnh lùng kia xem ra có chút tiều tụy.

“Canh gà vừa hầm, uống tốt lắm, ngươi cũng uống mấy ngụm đi.” Nàng múc một muỗng canh uy hắn, chuyên chọn thịt gà trắng mềm để cho hắn ăn, đoán hắn khẳng định là chưa ăn cơm.

Hoắc Ưng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm nàng dường như không có việc gì, tiêu sái đi qua Sở Cuồng đang nắm chặt kiếm trong tay, đi đến bên cạnh hắn. Hắn khiếp sợ quá độ, thậm chí khi ở nàng uy hắn, ngốc lăng nuốt xuống ngụm nước miếng.

“Sao không uống?” Khanh Khanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, giống tiểu hài tử hiến vật quý .

Hoắc Ưng toàn thân cứng ngắc, hí mắt nhìn nàng, lo lắng nên hung tợn hôn nàng, hay là đem nàng ấn đến trên ghế đánh vào mông trắng nộn kia vài cái.

Xem ánh mắt tên kia nhìn Khanh Khanh, làm cho Sở Cuồng rơi vào trong lửa giận bừng bừng.

“Khanh Khanh, ngươi trở về cho ta !” Hắn quát.

“Ngươi bình tĩnh chút.” Vũ Y giữ chặt phu quân đằng đằng nộ khí, không cho hắn tiến lên.

Sở Cuồng không để ý tới thê tử, vẫn đối với Hoắc Ưng gầm rú. “ Ngươi cách muội muội của ta xa một ít, không cho ngươi chạm vào nàng!”

“Muội muội?” Hoắc Ưng nheo lại con ngươi đen, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.

“Hắn đang nói cái quỷ gì ?” Hắn lạnh giọng hỏi.

Đầu nhỏ cúi càng thấp, cơ hồ muốn đem mặt tiến vào trong bát cánh gà.

“Ngươi tên gọi là gì?” Hoắc Ưng cắn răng một cái, tức giận khó chịu ép hỏi.

Khanh Khanh thân thể mềm mại run lên, liên tục hít sâu, mới có dũng khí mở miệng.

“Sở Khanh Khanh.”

Sở?

Con ngươi đen lợi hại đảo qua nhìn Sở Cuồng đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi .

“Ngươi họ Sở?” Hắn thanh âm rất thấp, rất nhẹ, nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm.

Đầu nhỏ lại càng cúi thấp hơn một chút.

“Ngươi là muội muội của hắn ?”

Đầu nhỏ gật hai cái.

Hắn hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền, áp lực lửa giận.

“Lúc trước mất trí nhớ, kỳ thật là âm mưu của ngươi?”

“Không!” Khanh Khanh liều mình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt. “ Vừa mới bắt đầu, ta là thật sự đã quên hết thảy, ngươi tin tưởng ta, ta —-”

“Đừng tìm hắn nhiều lời!” Nàng nói còn chưa nói hoàn, Sở Cuồng đã giãy ra khỏi kiềm chế của lão bà đại nhân, đột nhiên vọt lại đây, vung kiếm lên chém, một lòng thầm nghĩ muốn làm thịt sơn tặc này.

Hoắc Ưng phản ứng cực nhanh, tay giơ kiếm lên, cũng hướng Sở Cuồng vung đi qua.

Khanh Khanh chỉ nghe thấy tiếng hai đao kiếm giao kích!

“A!” giữa đao quang kiếm ảnh, Khanh Khanh sợ hãi kêu ra tiếng.

Hai nam nhân liếc mắt ngừng tay, không muốn làm thương đến nàng, đồng thời nhanh tay muốn kéo nàng hộ ra phía sau. Nhưng mỗi người một bên, mỗi người cầm một tay, Khanh Khanh ở giữa , hai người cũng không ai chịu buông tay.

Sở Cuồng cùng Hoắc Ưng trừng mắt nhìn nhau, đồng thời rít gào lên với đối phương.

“Buông nàng ra !”

Một người một câu, đồng thời cùng nhau phát ra

Hai người ngẩn người, lại lần nữa mở miệng, không ngờ là trăm miệng một lời. “ Ngươi thả trước!”

Cái này tốt lắm, ai cũng không chịu ai, hai nam nhân cách Khanh Khanh, trợn mắt giằng co. Tiếp theo trong nháy mắt, bọn họ đồng thời ném đao kiếm, đột nhiên nắm tay thành quyền nhắm ngay đối phương đánh tới

Hai nam nhân ác đấu, đánh cho trời đất u ám, một người vì bảo hộ muội muội mà sốt ruột, một người vì đoạt tình yêu mà nóng vội. Khanh Khanh ở giữa, chỉ nghe thấy quyền phong vù vù rung động, quyền cước không có mắt, vài lần thiếu chút nữa đánh tới nàng, hai người đều đúng lúc thu tay lại.

Ở giữa hai người, tuy rằng không bị nửa quyền đánh tới, nhưng cũng không cảm thấy dễ chịu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai nam nhân lại cùng lúc dùng lực kéo nàng.

“Đau quá.” Nàng hô nhỏ một tiếng.

Hai người đồng thời buông tay.

“Ngươi làm đau nàng!” Hoắc Ưng rống to, tránh đi nàng chém ra một chưởng.

“Những lời này là ta nên nói!” Nhìn thấy tiểu tử này cùng bảo bối muội muội vô cùng thân thiết, Sở Cuồng liền cảm thấy lửa giận bừng bừng.

“Ai a, đừng kéo, canh gà đổ hết rồi.” Khanh Khanh kêu lên sợ hãi, chung canh gà trong tay đã sớm đổ hết.

“Không quan hệ, vẫn còn có hơn phân nửa chung!” Vũ Y ngăn không được Sở Cuồng, rõ ràng ngồi ở ghế nhàn nhã uống trà, thái độ thong dong, chờ hai nam nhân đánh xong.

Khanh Khanh bị kéo lại buông ra, kéo lại buông ra, lập lại vài lần, nàng không thể nhịn được nữa thét chói tai.

“Đủ rồi! Muốn đánh có phải hay không? Đánh a, hướng bụng ta đánh a!” Nàng ổn định lại cước bộ, hai tay chống thắt lưng, ở giữa hai đại nam nhân.

Thật sự là bụng vừa ra, ai cùng tranh phong a! Hai nam nhân lập tức biến sắc, hoả tốc thu chân.

“Khanh Khanh, đừng như vậy, muội có bầu.” Sở Cuồng vội vàng nói.

“Ngươi mang thai?” Hoắc Ưng sắc mặt trắng bệch, cả người ngốc lăng

“Đánh a!” Khanh Khanh đầu tức đến bốc khói, cũng không trả lời, thẳng lưng liền đi lên phía trước “ Đến a, xem là Lão Tử muốn đánh con, hay vẫn là cậu muốn đánh sanh nhi (đứa bé chưa sinh ra), động thủ a!” Nàng khiêu khích, mặc dù có giáo dưỡng, cũng bị hai nam nhân này làm cho tức giận đến mất đi lý trí.

Nữ nhân thân mình kiều nhỏ tới gần từng bước, hai vị đại nam nhân liền lùi về phía sau ba bước.

“Khanh Khanh, muội —- muội trước ngồi xuống.” Sở Cuồng sợ nàng rồi, muốn nàng ngồi xuống trước.

“Đúng, ngồi xuống.” Hoắc Ưng sắc mặt trắng như người chết, nhìn bụng của nàng, trong óc hỗn loạn một đoàn, căn bản không thể tự hỏi, chỉ có thể mở miệng đồng ý.

Đây là hai vị đại nam nhân, từ khi bước vào cửa lần đầu cùng có chung nhận thức.

“Không cần.” Nàng ngồi xuống bọn họ sẽ lại đấu võ!

Phía sau truyền đến thanh âm.

“Khanh Khanh, ngoan, trước ngồi xuống.” Vũ Y buông cái chén xuống. “ Các ngươi còn sững sờ ở nơi đó làm cái gì? Sẽ không đi lấy ghế dựa tới sao?” Nàng cười yếu ớt, nhìn hai nam nhân lực địch ngàn quân, bị tiểu nha đầu biến thành chân tay luống cuống.

Các nam nhân thế này mới phục hồi lại tinh thần, một người ôm lấy Khanh Khanh, một người khác bưng ghế dựa tới, đem nàng an an ổn ổn ngồi xuống.

“Đến, uống canh gà.” Hoắc Ưng dẫn đầu bưng canh gà tới, ánh mắt dính ở trên bụng của nàng. Đứa nhỏ của hắn , kết tinh của bọn họ —-

“Đến, uống trà sâm.” Lão ca cũng mang trà sâm lại đây.

Hai người lại chống mắt nhìn nhau, chỉ một thoáng trong không khí lại bật ra nhiều điểm kim quang, sát khí văng khắp nơi. Hai vị đại nam nhân dùng ánh mắt chém giết nhau.

Vũ Y ở một bên nhìn thấy, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, hai người đồng thời quay đầu trừng nàng, lại chỉ thấy nàng thần sắc bất động, ngồi nhàn nhã uống trà.

Đúng lúc này, ở cửa lại là một trận xôn xao. Không cần một lát, một nha hoàn tiến vào.

“Phu nhân, tiểu thư, Hoắc thiếu gia cùng Hoắc phu nhân tới.” Nàng cúi người bẩm báo.

“A, thật vậy chăng?” Khanh Khanh vội vàng đứng lên, đẩy ra hai môn thần trước mặt (môn thần = thần giữ của =)) ) , vội vàng chạy đi ra ngoài.

“Khanh Khanh, đừng chạy.” Sở Cuồng lo lắng hô.

Hoắc Ưng tùy theo đuổi kịp, bất quá hắn một tiếng chưa nói ra khỏi cổ họng, chính là chỉ đuổi theo Khanh Khanh, một tay bế lấy nàng .

“Ngươi!” Sở Cuồng thế này mới rống lên, lại nghe đến đằng sau truyền đến tiếng gọi khẽ .

“Ai nha.” Vũ Y ôm bụng, gập thắt lưng, thành công hấp dẫn chú ý của Sở Cuồng.

Sở Cuồng quay trở lại, vội vàng nâng đỡ thê tử, đã thấy Hoắc Ưng bạc môi tựa tiếu phi tiếu ôm Khanh Khanh xuất môn. Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì được.

“Xem ngươi tức giận thành như vậy, người không hiểu còn tưởng rằng người gả nữ nhi là ngươi.” Vũ Y khẽ vuốt khuôn mặt của trượng phu, mỉm cười.

“Ngươi không phải đau bụng sao?” Sở Cuồng hồ nghi hỏi.

Vũ Y trừng mắt nhìn, cười đến đẹp hơn, kéo bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng. “Không đau, chính là con ngươi đá ta một cước.”

Sở Cuồng bàn tay to đặt ở trên bụng nàng, trừng mắt nhìn lúm đồng tiền, chuẩn bị mở miệng trách cứ nàng lừa gạt mình, nhưng nháy mắt tiếp theo, dưới bụng non mềm của nàng, thật đúng là truyền đến chấn động.

Hắn toàn thân cứng đờ. “ Hắn động!”

“Đương nhiên.” Vũ Y cười khẽ, kéo tay hắn lại. “ Con của ngươi đang ở bên trong chen chân vào nha!”

Hắn nhìn trừng vào bụng của nàng, nhẹ nhàng chạm đến. Lần này, chấn động kia nhẹ một chút, lại vẫn như cũ làm cho hắn cảm thấy vạn phần thần kỳ.

Bất giác cổ họng hắn vương vướng, một cỗ cảm xúc xa lạ nhét đầy ở ngực. Hắn ngẩng đầu, âu yếm nhìn thê tử, chỉ cảm thấy nàng trước mắt thật xinh đẹp làm cho tâm hắn loạn nhịp.

Vũ Y mỉm cười, khẽ vuốt khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng hôn qua bạc môi.

“Tốt lắm, đi ăn cơm thôi, ta đói bụng.”

Nói xong, nàng liền kéo Sở Cuồng tinh thần còn chưa phục hồi, hướng nhà ăn mà đi.

~~~~~~~~~~~

Đình viện thật sâu, hoa nở rực rỡ.

Trong thành Vãn Sa, ở một chỗ sâu nhất trong sân khắp nơi có thể thấy được đình hoa. Nơi này vô luận nhìn từ phương hướng nào, đều như là một bức họa, mặc dù là trước đó không lâu phản quân công hãm, cũng không tổn hại đến dân chúng cứng cỏi nơi này. Sau khi đoạt lại thành trì, bọn họ ở trong một thời gian ngán đem Cán Sa Thành khôi phục kiểu cũ.

Đình tạ, tiểu viện, hòn non bộ nước chảy róc rách

Liễu rủ xanh mướt, hương hoa tỏa khắp nơi, mùa thu chím nhạn bay tới.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu lung linh xuống mặt hồ; Hoàng hôn, tịch dương ở đỉnh núi hạ xuống.

Đẹp không sao tả xiết, ở chỗ này thật là tới mà không muốn về.

Một con thuyền nhỏ lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, nam tử đứng ở trên bờ mặt lạnh, mày kiếm nhíu lại, mũi chân nhún một chút, nhảy lên trên thuyền nhỏ.

“Nha!” Khanh Khanh ngồi ở bên trong thuyền nhỏ thở nhẹ một tiếng, liếc thấy người tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng.

“Đi đâu?” Hoắc Ưng trừng Sở Khanh Khanh, tâm tình không yên.

Hai ngày trước tiểu đệ cùng mẹ kế vừa đến, mẹ kế lại nhận sai hắn là phụ thân, hắn chỉ phải trước tránh đi. Ai hiểu được mấy ngày nay, nàng lại việc đông việc tây, khắp nơi trốn hắn, coi hắn như là độc xà mãnh thú.

Hai người chính sự chưa nói, nói cũng chưa nói đến vài câu, hắn nhưng thật ra nhìn Sở Cuồng không còn mặt lạnh nữa.

“Ta chỉ là đến trên hồ đi dạo.” Mắt to quay tròn trái xem phải xem, chính là không dám nhìn vào hắn.

“Ngươi trốn ta.” Hắn hỏi ra điều đang suy nghĩ.

“Không có.” Khanh Khanh cúi đầu, tay thả xuống hồ nước trong suốt.

Hoắc Ưng hai tay ôm ngực, nheo lại hai mắt. “ Ta nghĩ đến, chúng ta còn có chút việc chưa nói rõ ràng.”

“Có sao?” Nàng nghiêng đầu.

Hắn cắn răng trừng nàng. “ Không có sao?”

“Vậy ngươi nói ra xem có việc gì còn muốn nói rõ ràng?” Khanh Khanh cắn môi đỏ mọng, liếc mắt nhìn hắn, ủy khuất nói nhỏ. “ Là ngươi bảo ta cút.”

Hoắc Ưng xem thường nhìn nàng. “ Ta chỉ là muốn ngươi ra khỏi phòng ở, cũng không phải là muốn ngươi lăn xuống núi.”

“Có gì khác biệt sao ?” Nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

Bất luận là rời đi phòng ở, hay là rời đi trong trại, rốt cuộc nói đến, hắn vẫn là mở miệng muốn nàng đi. Người của hắn mặc dù khẳng định làm cho nàng gần sát hắn, nhưng tâm hắn lại cự nhân vu ngàn dặm ở ngoài.(cự tuyệt người tiếp xúc muốn cách xa ngàn dặm không được đến gần)

Hoắc Ưng nhếch môi, một lời không nói chỉ trừng nàng.

Thuyền cập bờ.

Khanh Khanh thở dài một hơi, hy vọng nhỏ bé trong lòng ở trong sự lặng yên của hắn dần dần héo rũ. Nàng nhấc làn váy lên, chân bước lên thành thuyền, đi lên bến tàu.

“Đúng rồi, chúng ta là có chút sự tình chưa nói rõ ràng.” Nàng dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn hắn.

Hoắc Ưng nhướng mày.

“Ta còn chưa hướng ngươi nói lời cảm tạ ” Nàng miễn cưỡng xả ra một chút mỉm cười, đối với hắn vén áo thi lễ. “ Đa tạ Hoắc công tử đã cứu, tiểu nữ cảm kích vô cùng”

Bộ dáng có lễ mới lạ kia, làm cho Hoắc Ưng cảm thấy tức giận. Hắn mày rậm nhíu chặt, gọn gàng nhảy lên bờ, sải bước hướng nàng đi đến.

Thấy hắn thế tới rào rạt, Khanh Khanh trong lòng biết đã chọc giận hắn, xoay người liền chạy.

Nhưng nàng thế nào chạy trốn được hắn, mới chạy không được hai bước, đã bị hắn bắt được, cánh tay như sắt gắt gao ôm chặt eo nhỏ của nàng, đem nàng kéo vào trong lòng .

“Buông —- tay —- buông tay —- ngô!”

Lời tiếp theo đã bị hắn hôn nuốt lấy.

“Hoắc…… Hoắc Ưng……” Bốn phía đều có người đi lại, Khanh Khanh xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại dùng hết khí lực cũng không đẩy hắn ra được, thật vất vả phát ra tiếng kháng nghị, cũng bị hắn nuốt hết vào trong miệng.

Nhóm dân trong thành gặp tình hình này, tất cả đều trừng lớn mắt, trong lúc nhất thời tiếng xôn xao ẩn ẩn nổi lên bốn phía, lại không có người dám can đảm tiến lên

Sau một lúc lâu, bạc môi cực nóng của hắn, mới buông đôi môi như hoa anh đào của nàng ra.

Khanh Khanh hai má đỏ bừng, chân nhũn ra không thể đứng thẳng, chỉ có thể xụi lơ ở trong lòng hắn thở dốc.

Nàng đỏ bừng mặt, làm hắn vừa lòng gợi lên bạc môi. Cho dù ở một lời nói mới lạ kia của nàng, phản ứng của nàng cũng là thành thực, kia trúc trắc nhiệt tình hôn lại, chứng minh lòng của nàng vẫn là có hắn.

“Đi thôi, về nhà.” Hắn nói, tâm tình thoáng cảm thấy thực tốt.

“Về nhà?” Khanh Khanh sửng sốt, từ trong lòng hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. “ Trong trại sao?”

“Bằng không còn có làm sao.”

Nàng nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt mất đi biểu tình. “ Là vì ta có bầu sao?”

Hoắc Ưng trừng nàng liếc mắt một cái.

“Vô nghĩa.” đứa nhỏ của hắn đương nhiên chỉ có thể sinh ra và trưởng thành ở dưới sự bảo vệ của hắn .

Khanh Khanh trong lòng không thở nổi, trận chua xót kia lại tập kích hướng vào trong lòng nàng. Nguyên lai, hắn muốn là đứa nhỏ —-

“Không cần, ta không cần trở về.” Nàng thấp giọng nói.

“Vì cái gì?” Hắn sắc mặt rất trầm, trong con ngươi đen ánh lên lửa giận.

“Bởi vì nàng đã đính hôn.” Một bên đột nhiên vang lên thanh âm tiếng quát của Sở Cuồng, như tiếng sấm sét đánh giữa trời quang.

Khanh Khanh cùng Hoắc Ưng song song ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.

Sở Cuồng trên tay cầm bức thư nhà, chậm rãi đã đi tới. “Tiểu muội, cha gửi thư đến, muốn muội lập tức trở lại kinh thành. Việc hôn nhân của muội đã được định đoạt, là ngũ Vương gia của hoàng tộc, đối phương đã đưa sính lễ tới cửa.”

“Gạt người!” Khanh Khanh khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, thất kinh chạy tới, cướp lấy thư trong tay của Sở Cuồng .

“Đây là bút tích của cha, chẳng lẽ còn sẽ có giả?”

Nhìn thấy tín thư tự tay phụ thân viết, Khanh Khanh ngây người, vừa hoảng lại vừa sợ ngẩng đầu, chỉ thấy Hoắc Ưng mắt lạnh nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú không có nửa phần biểu tình.

Nghe thấy nàng phải gả cho người bên ngoài, hắn thế nhưng nửa điểm tỏ vẻ đều không có —-

“Ta không lấy chồng!” Nàng thốt ra, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt.

“Muội không lấy ngũ Vương gia, chẳng lẽ còn muốn gả cho sơn tặc này?” Sở Cuồng liếc mắt nhìn Hoắc Ưng, cười lạnh hai tiếng.

Hoắc Ưng cứng đờ, trong mắt lửa giận chợt bùng lên.

“Sao vậy ? Không phục? Ta có nói sai sao?” Sở Cuồng mắt lạnh, ngữ khí lạnh lùng. “ Ngươi bất quá là một sơn tặc, nhà ngươi so được với hoàng gia sao? Nếu Khanh Khanh thực gả cho ngươi, ngươi chiếu cố được nàng sao? Hay là muốn làm cho nàng mỗi ngày lo lắng đề phòng, chờ ngươi cướp bóc trở về?”

“Đại ca!” Khanh Khanh gấp đến độ thẳng dậm chân.

“Đừng nóng vội. Muội cũng thấy rõ ràng, đừng một lòng hướng về hắn. Xem tiểu tử này không thèm biện minh một câu, nói không chừng căn bản là không cần muội.” Sở Cuồng ngạo nghễ nhìn Hoắc Ưng, hai tay chắp trước ngực, trong mắt tinh quang bật ra bốn phía, ung dung nhìn hắn, giống như đang chờ đợi đáp án.

Bốn phía vắng vẻ.

Khanh Khanh quay đầu nhìn chỉ thấy Hoắc Ưng tuy rằng sắc mặt khó coi, lại thật sự là không nói một câu.

“Ưng……” Nàng sợ hãi mở miệng, đột nhiên trong lòng lại không có tự tin.

Hắn —- thật sự không cần nàng sao? Thật vậy chăng?

Đau lòng rào rạt tiến tới, nàng nhìn hắn, trong mắt nước mắt loạn chuyển, cũng rốt cuộc nói không nên lời nửa câu .

Hoắc Ưng nhìn nàng, trán nổi gân xanh, sau một lúc lâu mới mặt lạnh lùng mở miệng.

“Tùy theo ý ngươi.”

Nói xong, hắn vung tay áo, xoay người nhanh rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong tiểu viện của Phương phủ, hoa rơi chao nghiêng theo gió.

Một chiếc lá phong theo gió đêm thổi vào trong lầu các nơi Khanh Khanh ở tạm.

Ánh nến lung linh, nàng ngồi ở mép giường, đang thu xếp xiêm y, mặt thoáng như chạm ngọc, không có biểu tình gì.

Lá phong theo gió rơi xuống trên y phục, nàng hơi hơi sửng sốt, nhớ tới rừng cây phong ở trong sơn trại kia.

Vũ Y đứng ở một bên, thần sắc lo âu, khuyên bảo.

“Khanh Khanh, muội có thể tưởng tượng rõ ràng, lần này trở về, không phải muội nghĩ thoát thân có thể thoát thân, muội thật sự muốn gả nhập vương phủ sao?”

Mới vừa biết phát sinh sự việc mới, nhưng làm Vũ Y nghe mà choáng váng. Nàng cùng lúc tức giận Sở Cuồng đã làm như vậy, cùng lúc vội vàng tới khuyên bảo, nhưng nàng khuyên cả đêm, lại vô ích.

Khanh Khanh nhìn như nhu nhược, trong khung lại thật sự quật cường, so với Sở Cuồng còn ngoan cố hơn.

Ai, Sở Cuồng cũng thật sự là, rõ ràng đối với hoàng gia không có nửa phần hảo cảm, vì sao đến thời điểm này, càng muốn đem muội tử của mình hướng hoàng gia đưa đi?

“Vương gia là đắc tội không nổi.” Khanh Khanh nhẹ giọng nói.

Hoắc Ưng không cần nàng, như vậy nàng gả cho ai lại có cái gì khác biệt?

“Không cần nghĩ đến Vương gia, muội hoài nhưng là đứa nhỏ của Hoắc Ưng a!”

Một chút đau thương xuất hiện trên mặt nạ bình tĩnh, Khanh Khanh hai tay dừng lại, mâu sắc ảm đạm.

“Chị dâu, tỷ không hiểu được đâu.”

“Thế nào là sự kiện tỷ không hiểu được?” Vũ Y thở dài. “ Muội nha, rõ ràng chính là thích hắn; Hoắc Ưng kia, tỷ xem hắn cũng không kém.”

Như kim châm vào ngực đau nhói, nàng nhắm hai mắt lại .

“Muội là thương hắn, nhưng hắn căn bản là không cần muội.” Nàng nói nhỏ, nhớ tới biểu tình lạnh lùng, tuyệt tình kia của hắn, ngực lại càng thêm đau đớn.

Lệ tuôn như mưa, đau lòng lại không thể ngăn lệ rơi xuống được. Nàng hảo hoài nghi, bản thân sẽ vì hắn, vì yêu mà đau lòng cả đời.

“Sao có khả năng đó?” Vũ Y nói nhỏ, không chịu tin tưởng.

Rõ ràng nhớ rõ, đã nhiều ngày nay, Sơn Lang tổng truy đuổi tìm Khanh Khanh đang trốn nơi nào, thần thái kia, ánh mắt kia, sớm tuyên cáo với mọi người Khanh Khanh chỉ có thể là người của hắn.

Nam nhân như vậy, nếu không đạt được mục đích thề không bỏ qua, cho dù Khanh Khanh đồng ý cuộc hôn nhân gia đình đã định sẵn, chỉ sợ hắn không chấp nhận, cũng sẽ đem nàng đoạt lại vào trong lòng, lúc này như thế nào nói buông tay ?

“Hắn buổi chiều đã trở về sơn trại.” Khanh Khanh nói nhỏ, vân vê chiếc lá phong đỏ rực trên tay, đem lá đỏ ném ra ngoài cửa sổ, làm cho nó rơi xuống mặt hồ nước, để nước cuốn đi.

Vũ Y ngây người, đầu thông minh lúc này lại mất chủ ý

“Để cho muội trở lại kinh thành đi thôi, gả cho ai đều jkhoong quan trọng, chỉ cần gả cho người, muội cả đời này sẽ không đến cạnh nam nhân, lại càng sẽ không gặp lại hắn.” thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, trở nên mờ mịt, trong mỗi chữ đều chứa thở dài u oán.

“Muội đừng vội quyết định chủ ý, để tỷ đến xử lý.” Vũ Y ngoài miệng là nói như thế, nhưng lại tâm hoảng ý loạn, không hiểu được nên làm như thế nào để lưu nàng lại .

Sự tình nguyên bản đang tốt đẹp a, đều bởi vì phong thư từ nhà đột nhiên gửi đến kia, quấy rầy hết thảy, mới có thể tạo ra tình huống rối ren như bây giờ !

Nàng dậm chân một cái, nhớ tới người xuất ra thư nhà, cũng là đầu sỏ gây nên tội chia rẽ một đôi uyên ương.

Sở Cuồng! Này tất cả đều là hắn làm hại!

Vũ Y cắn răng nắm tay, thân ảnh mảnh khảnh xoay người xuất môn, nhanh chóng hướng trở về phòng.

Đêm dài không một tiếng động, bỗng vang lên thanh âm tiếng quát phá tan sự vắng vẻ.

“Sở Cuồng, Sở Cuồng, ngươi đứng dậy cho ta!” Hướng trở về trong phòng, Vũ Y đi đến cạnh giường gỗ sam thật lớn, ra sức gọi trượng phu đã sớm đi ngủ.

Mới chưa gọi được hai tiếng, một cánh tay kiên cố vươn ra nhẹ nhàng kéo nàng trở về trên giường.

Sở Cuồng mở mắt, hờn giận nhìn nàng. “ Ngươi cả đêm đã chạy đi đâu?”

Cả đêm chờ mãi không thấy nàng trở về phòng, hắn cả bụng đã đầy bực tức. Thật vất vả đang ngủ, nàng nhưng lại dùng phương thức tối ác liệt quẫy nhiễu hắn đang trong mộng đẹp, dám đem hắn gọi tỉnh dậy.

“Đương nhiên là ở chỗ Khanh Khanh a!” Vũ Y trừng lớn hai tròng mắt, dựa vào trong ngực rộng lớn của trượng phu. “ Ngươi nói thật xem, vì cái gì không muốn Sơn Lang cùng Khanh Khanh ở bên nhau?” Nàng cũng không tin, Sở Cuồng thực muốn Khanh Khanh gả vào hoàng gia.

Hắn xoay người nằm trở lại trên giường, nhìn rèm che trên đỉnh đầu, trên bạc môi nhiễm một chút ý cười có chút đăm chiêu .

“Ta chỉ là kích hắn, ai hiểu được điêu dân kia đúng là không chịu nổi kích thích.” Miệng hắn nhếch lên một ý cười, làm sâu sắc hơn một chút.

“Đừng gọi điêu dân này, điêu dân nọ, Khanh Khanh hoài nhưng là đứa nhỏ của hắn.” Vũ Y muốn ngồi dậy, thắt lưng lại bị hắn ôm lấy, vô lực đứng dậy. “ Ngươi làm cho Khanh Khanh có mang gả đến vương phủ, nếu sự việc bị bại lộ, kia nhưng là đã mắc vào tội chém đầu!” Khuyên không được, nàng đơn giản chuyển ra hình phạt làm lý do.

Nhưng mà Sở Cuồng không hề phản ứng, che miệng ách xì một cái, nhìn tiểu thê tử liếc mắt một cái.

“Bị chặt đầu là Khanh Khanh, cũng không phải ngươi, ngươi lo lắng cái gì?” Hắn thản nhiên nói.

“Sở Cuồng!” Vũ Y cực kỳ tức giận, mở ra môi nhỏ chuẩn bị mắng hắn.

Nhưng đôi môi đỏ mọng chưa nói được một câu lập tức đã khép lại

Nàng nheo lại ánh mắt, trừng trượng phu. Hắn đã muốn nhắm mắt lại, chuẩn bị trở lại trong mộng, cùng chu công đánh cờ đi.

Có vấn đề! Sở Cuồng biểu hiện như thế bình tĩnh, khẳng định là đang tiến hành quỷ kế gì đó mà nàng không biết. Nếu không, hắn như thế nào trơ mắt nhìn Khanh Khanh rơi vào họa sát thân?

Nàng đem đầu nhỏ tựa vào trong ngực lại, mắt chớp chớp, thuận theo lời hắn nói trả lời “Nói cũng đúng, dù sao bị chặt đầu cũng không phải là ta.”

“Ngoan.” Sở Cuồng khóe môi khẽ nhếch, khẽ hôn lên tóc đen mang mùi hương hoa tự nhiên của nàng .

Sau một lúc lâu, nàng nhịn không được, thấp giọng mở miệng.

“Sở Cuồng.”

“Sao?”

“Lá thư này là ai viết?”

Hắn trong bóng đêm mỉm cười, khen ngợi trí thông minh của nàng .

“Tần Bất Hoán.”

~~~~~~~~~~~~

Đêm dài thật tĩnh lặng, trong Cửu sơn Thập Bát, núi đen ảm đạm, ánh trăng chiếu sáng càng thêm mãnh liệt.

Dưới ánh trăng, những cọc gỗ đầu nhọn hoắt dựng đứng hướng lên trời, ngăn cách sơn trại với vùng núi phía bên ngoài.

“Ai?” nhìn thấy một bóng đen lén lút ở trong cánh rừng ngoài sơn trại, Vương Nhị mặt rỗ đang đứng gác giương cung bắn tên ra, lên tiếng quát hỏi. “ Kẻ nào không muốn sống, còn không mau khai ra danh tính!”

“Đợi chút, đợi chút, đừng bắn —-” từ sau cánh rừng đi ra một tiểu nam hài, hắn giơ cao hai tay lên, đứng ở dưới ngọn đèn hô: “ Là ta.”

“Tiểu thiếu gia?” Vương Nhị mặt rỗ thấy rõ người tới, ngẩn người. “ Ngươi như thế nào ở chỗ này? Ngươi không phải đã xuống núi sao?”

“Ta……” Hoắc Kình vẻ mặt có chút không được tự nhiên, nói không được tự nhiên. “Ta đến tìm …… ca ca ta .”

Nghe thế, Vương Nhị mặt rỗ thiếu chút nữa từ trên trạm gác ngã xuống dưới đất, không khỏi bật thốt lên nói “Nhưng ngươi không phải —-”

Tiểu thiếu gia không phải luôn luôn không chịu gọi trại chủ là ca ca sao?

Hoắc Kình nghe vậy, vạn phần xấu hổ, đánh gãy lời nói hắn. “ Mau để cho ta đi vào, ta có việc gấp muốn nói với hắn .”

“Ngươi đợi chút.” Vương Nhị mặt rỗ nghe xong, vội vàng cùng người trông cửa ở trạm gác dưới đánh tiếng mở cửa tiếp đón.

Chỉ chốc lát sau, ở bên hông cửa sơn trại đột nhiên mở ra một đạo cửa nhỏ, cửa nhỏ bắc qua khe núi tạo thành cầu kiều.

Hoắc Kình đi trên câu cầu kiều bằng trúc, hai, ba bước đã vượt qua khe suối, đi vào trong cửa nhỏ.

Người trong trại thấy hắn trở lại sơn trại, trên mặt đều khó nén kinh ngạc.

Hắn cố ý bỏ qua ánh mắt của mọi người, vội vàng chạy qua sân lớn, thẳng tắp đi hướng phòng nghị sự đèn đuốc sáng trưng .

Vào đại ốc, hắn vừa thấy đến Hoắc Ưng, thật vất vả toàn tâm toàn ý mới có được dũng khí lại có chút mất đi.

Hoắc Kình vừa vào cửa, Hoắc Ưng liền thấy hắn, gặp tiểu đệ tìm đến, hắn có chút ngạc nhiên, khẽ nhướng mi, vẫn là công đạo Tương lão Nhị ở một bên nói: “ Chiếu theo như lời ta mà làm, còn vấn đề gì không?

“Không có.” Tương lão Nhị nhe răng cười, lĩnh mệnh mà đi.

“Ta có việc muốn nói với ngươi.” Hoắc Kình tuỳ thời không thể thất thố, vội vàng mở miệng.

Hoắc Ưng nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, phát hiện hắn có chút thay đổi. Theo, hắn mới phát hiện trong ánh mắt của tiểu đệ, thiếu sự oán hận mà dĩ vãng mỗi lần gặp hắn đều thể hiện ra.

“Trại chủ —-” Cẩu Tử Thất vẫn đứng ở một bên chờ lĩnh mệnh, có chút sốt ruột, nhịn không được mở miệng.

Hoắc Ưng vung tay lên ngăn cản hắn, hai mắt vẫn nhìn Hoắc Kình.

Sau một lúc lâu, hắn mới quay đầu lại, công đạo Cẩu Tử Thất nói: “ Ngươi mang những người khác đến mười dặm phía trước, phụ trách chặn đuổi người.”

“Dạ, đã biết.” Cẩu Tử Thất gật đầu một cái, mang theo đệ binh ra khỏi phòng nghị sự.

Đợi mọi người đi ra đại sảnh hết, Hoắc Ưng mới lại lần nữa nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Kình.

“Tìm ta có chuyện gì?” Hắn mặt không chút thay đổi hỏi.

Hoắc Kình hít một hơi thật sâu, thử suy nghĩ mở miệng, nhưng lại không biết nên nói từ đâu .

Hoắc Ưng cũng không thúc giục hắn, chính là chờ.

Sau một lúc lâu, miệng vài lần mở ra đóng lại, Hoắc Kình cuối cùng mới lên tiếng. “ Ta…… Ách…… Nương người nói……” Hắn cắn cắn môi, mặt nhăn mi nhíu, đầu cúi thấp, thử nói một lần nữa : “ Nương sau khi xuống núi, tình huống tốt lên rất nhiều, ngày hôm qua…… Thành chủ phu nhân tìm ta nói chuyện cả đêm ……”

Nói tới đây, hắn không biết vì sao đánh cái rùng mình.

Thành chủ phu nhân?! Phương Vũ Y sao?

Hoắc Ưng khóe môi khẽ nhếch, đoán được nội dung cuộc nói chuyện kia, xác định vững chắc thật sự rất dài, rất dài.

“Tóm lại, cái kia……” Hoắc Kình lại lần nữa cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn. “ Ta nghĩ…… Ta hẳn là phải đến cùng ngươi giải thích.”

Hoắc Ưng nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói, chính là khi bước ra cửa đi qua bên cạnh hắn, thân thủ xoa xoa đầu hắn, tựa như mới trước đây hắn thường làm như vậy.

Biết ca ca không trách hắn, Hoắc Kình đồng thời nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy cổ họng rất vướng, hốc mắt có chút ướt át.

Phát hiện chính mình sắp khóc, Hoắc Kình lấy hai tay dụi dụi mắt lau đi lệ quang, theo hắn nhớ tới một việc khác, vội vã đuổi theo Hoắc Ưng

“Ca, còn một việc, Vấn Nhi —-” Hắn dừng một chút, sửa lời nói: “ Ta là nói Khanh Khanh, nàng muốn khởi hành quay về kinh!”

Hoắc Ưng không có quay đầu lại, chỉ mở miệng nói: “ Ta biết.”

Thấy hắn không có phản ứng gì quá lớn, Hoắc Kình vội vàng theo đi lên, lại nói: “ Thành chủ phu nhân nói, trời sáng Khanh Khanh sẽ từ cửa đông đi ra khỏi thành!”

Hoắc Ưng vẫn là không có quay đầu, chỉ thẳng tắp hướng sân lớn đi, miệng vẫn là câu kia “Ta biết.”

“Ngươi không đuổi theo sao?” Hoắc Kình lo lắng hỏi.

Hoắc Ưng tại đây khi xoay người lên ngựa, động tác gọn gàng nhanh chóng, hắn từ trên cao nhìn xuống tiểu đệ, khóe miệng hơi hơi giương lên. “ Ta là Sơn Lang, ta không đuổi theo, chỉ cướp!”

Hoắc Kình ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đi tới giữa sân lớn, mà phía sau Hoắc Ưng, đứng đầy các huynh đệ trong sơn trại đã chuẩn bị tốt cho chiến tranh .

“Mở cửa, phóng kiều!” Hắn thét một tiếng dài, tóc dài ở trong gió bay lên.

Bọn sơn tặc đáp lại bằng một tràng tiếng thét dài, vang động cả đất trời!

Khi cửa được hạ xuống thành cầu kiều, Hoắc Ưng thúc mạnh ngựa, chiến mã như là cảm nhận được ý chí chiến đấu của chủ nhân, người lập tức dựng lên, hí vang một hồi, theo vó ngựa vừa hạ xuống đất, liền đi đầu xông ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, tiếng chân chấn động cả mặt đất lớn, bụi bay mù mịt khắp trời.

Hoắc Kình nhìn trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên trong lòng cảm thấy đại ca của hắn thật suất!

~~~~~~~~~~~~~~

Sói đến đây!

Tiếng chân chạy rầm rập, một câu sói đến đây, lời nói mang đầy kinh hách tỏa bốn phía.

Khanh Khanh ngồi ở trong kiệu, còn chưa có phản ứng, chỉ cảm thấy cỗ kiệu một trận lay động, liền rơi xuống đất vang lên một tiếng nổ lớn.

Muốn biết đã phát sinh ra việc gì, nàng nhấc rèm kiệu lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy kiệu phu thế nhưng bỏ lại nàng , chạy trốn khắp mọi nơi, miệng còn kêu la: “Sói đến đây, sói đến đây —-”

Cái gì sói? Chẳng lẽ là đàn sói sao?

Khanh Khanh kinh hoảng trừng lớn mắt, sói không thấy được một con, nhưng thật ra gặp đạo phỉ đang công kích binh lính hộ tống nàng .

Bất quá, di, người nọ sao có điểm nhìn quen mắt như vậy a?

Xem thế trận như chẻ tre, một người một con ngựa dọc theo đường đi gặp ai đánh lấy, Khanh Khanh hai mắt càng trừng càng lớn. Tiếp theo, hắn đã đi tới trước mặt nàng, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay to chụp tới, đã đem nàng đưa lên trên lưng ngựa.

“Hoắc Ưng?” Khanh Khanh không thể tin được hai mắt của mình, ngây ngốc nhìn hắn.

“Ngồi vững, cẩn thận ngã xuống.” Cho một tên thủ vệ không biết sống chết xông lên một đao, hắn nhíu mày muốn nàng ôm chặt chính mình.

“Ngươi ở trong này làm gì?” Khanh Khanh vẫn đang không biết phản ứng thế nào, vẫn là ngây ngốc.

“Cúi đầu.” Hắn quát nhẹ, bảo vệ đầu nhỏ của nàng, tay vung ra dùng sống dao đánh rớt một hộ vệ khác đang xông lên, trả lời: “ Mang ngươi về nhà.”

“Nhưng…… Ngươi không phải không cần ta sao?” Nàng khẽ cắn môi dưới, một lòng hơi hơi phát đau.

“Ta chưa nói như thế.” Hắn trừng nàng liếc mắt một cái, nhấc chân lại đá bay một tên hộ vệ khác.

“Ngươi nói tùy tiện ta a!” Khanh Khanh nhíu mày, không hiểu nam nhân này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng không cần nàng, hiện tại lại đi cướp nàng.

Hắn nghe vậy hừ thật mạnh một tiếng.“ Ngươi muốn gả người là chuyện của ngươi, ta nghĩ cướp người cũng là chuyện của ta!”

Khanh Khanh ngây người ngẩn ngơ, nửa điểm không hiểu ý hắn là như thế nào.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng ôm hy vọng hỏi: “Kia…… Ngươi là…… Yêu ta ?”

Hắn nghe vậy chấn động, thiếu chút nữa bị người chém một đao.

“Cẩn thận!” Khanh Khanh thở nhẹ một tiếng, thân thủ vội vàng đi chắn.

Hoắc Ưng bị nàng dọa ra một thân mồ hôi lạnh, khẩn cấp đem tay nàng kéo lại, thuận tiện một quyền tiếp được đao của kẻ ngu ngốc kia, quay đầu đối với nàng chính là một trận hảo mắng. “ Ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta sợ ngươi bị chém tới a!” Nàng bị mắng oan uổng, bất giác rơi lệ.

“Cứu ta, chỉ bằng ngươi!” Hắn lửa giận bừng bừng mắng. “ Còn dám loạn tay chân, ta liền đem ngươi cấp bỏ lại đây!”

“Bỏ xuống, bỏ xuống đi!” Khanh Khanh bĩu môi, giận dỗi muốn xuống ngựa.

“Sở Khanh Khanh” Hắn gầm nhẹ, sợ nàng ngã xuống bị vó ngựa đạp đến, Hoắc Ưng bị nàng dọa sợ tới mức khẩn cấp kéo cương dừng ngựa.

Hai bên nhân mã thấy thế toàn mắt choáng váng, trận đánh này vốn cũng chỉ là đánh giả, mọi người ngươi một đao, ta một thương, tuy rằng là Khanh Khanh rung động, bất quá tất cả đều là giả bên ngoài mà thôi, hiện tại Sơn Lang bên này ngừng lại, những người khác cũng không tiến công lên.

Thế là, nhân mã của Cán Sa Thành cùng nhân mã của nhóm Sơn Lang, bên này ngươi xem ta, bên kia ta nhìn ngươi, rõ ràng tiếp tục ngươi chém một đao, ta một thương hạ xuống, mọi người toàn làm bộ như không thấy được ở giữa chiến trường kia một đôi nam nữ đang tranh chấp, nhưng cố tình lại nhịn không được kéo dài tai lên, nghe lén tình huống.

Việc này làm mọi người không còn toàn tâm để ý đến trận chiến, đến ngay cả thanh âm đao kiếm giao kích cũng không còn, mỗi người cầm trong tay vũ khí tất cả đều chính là vung ở giữa không trung, hơn nữa động tác chậm rất giống như đang tập Thái Cực quyền.

“Buông!! Dù sao ngươi lại không cần ta! Thả ta đi xuống, ta muốn về nhà!” Khanh Khanh muốn nhảy xuống ngựa, lại bị hắn chặn ngang chế trụ, tức giận nắm hai tay thành quyền đánh về phía hắn

“Ta lại chưa nói qua không cần ngươi!” Hoắc Ưng nắm chặt lấy tay nàng, lửa giận bừng bừng mắng. “Nếu không ta đi cướp cái không cần về làm gì ?”

“Ngươi mới không phải muốn ta, ngươi chính là bởi vì ta mang thai.” Nàng tức giận đến khóc ra nước mắt, nức nở nói.

“Ta không phải!” hắn trán nổi gân xanh, khó chịu quát.

“Ngươi đúng là như vậy!” Khanh Khanh tức giận nói, lệ rơi đầy mặt.

“Không cho phép khóc!” Thấy nàng khóc một phen nước mắt, nước mũi, hắn tâm hoảng ý loạn, nhưng là trời sinh ra đã không biết an ủi tốt, bật thốt lên một câu chính là mệnh lệnh.

“Ta càng muốn khóc!” Khanh Khanh tức giận đến hướng trở về, còn dùng lực đem nước mắt lau lên trên quần áo của hắn.

“Ngươi khóc nhìn rất xấu!” Hắn thô lỗ nói.

“Ô oa —-” Nàng nghe được càng thêm thương tâm, chui đầu vào trong lòng hắn, lại dùng đấm vài cái vào ngực hắn.

“Đồ quỷ suốt ngày chỉ thích khóc…..” Hắn tức giận xem thường nói, bàn tay to lại không tự chủ được vỗ vỗ lưng nàng. “ Đừng khóc……”

Nhìn một đôi ở giữa chiến trường này, nhân mã hai bên đều buông đao kiếm sớm không ở huy động xuống.

“Uy, ở trong thành, nghe nói các ngươi kỹ xảo tạo guồng nước rất cao.”

“Uy, ở trong núi, nghe nói các ngươi kỹ thuật dưỡng mã cũng rất cao.”

“Ta xem chúng ta không lâu đại khái sẽ có chuyện vui, mọi người có cơ hội luận bàn, luận bàn như thế nào?”

“Tốt! Thành chủ của chúng ta đã sớm muốn thỉnh giáo kỹ thuật dưỡng mã của các ngươi.”

“Đâu có, đâu có, các ngươi trong thành rượu hoa quế cũng là danh chấn thiên hạ a!”

“Đúng là vậy a , nghe nói các ngươi uống rượu cũng là thiên hạ nhất tuyệt.”

“Khiêm tốn, khiêm tốn, thật có lỗi, vừa mới không cẩn thận chém ngươi một đao.”

“Không không không, là ta không đúng, mới vừa rồi thật đã đạp mạnh ngươi một cước.”

Mặt trời lên cao ở đỉnh núi, kim mang bắn ra bốn phía, chỉ thấy mới vừa rồi hai bên còn đang chiến đấu, giờ phút này đều kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.

Thế là, cứ như vậy, bắt đầu một ngày tốt đẹp khác.

0o0~~~~~~~~Toàn thư hoàn

Bạn đang đọc Vấn Lang Quân của Điển Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.