Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành phố Vinh Hắc bị đột kích

Tiểu thuyết gốc · 2233 chữ

Tiễn Ngọc Linh đi học, Nhân Anh làm hết việc nhà, quay trở lại phòng tiếp tục học ngôn ngữ Thanh An.

Ngồi trên ghế gỗ, Nhân Anh quay mặt ghế ngược bàn học, hai tay đan xen, đầu óc suy tư, ánh mắt đánh giá nhìn về Giang Tín đứng thẳng trước mặt.

Giang Tín cả người đứng thẳng như tượng cách Nhân Anh hơn một mét, chiếc áo choàng đen trên người đã cởi ra, hiện rõ đôi chân dê phủ đầy lông xám khói. Sắc mặt thì như thường, nhưng đôi mắt chất chứa nhiều điểm cảm xúc: sợ hãi, tò mò, lo lắng... đối diện nhìn Nhân Anh.

Thời gian Nhân Anh khống chế Giang Tín còn chưa vượt ngưỡng năm tiếng, ý thức còn chưa bị dập tắt, hơn hết Nhân Anh không có ý định giết hắn.

Lý do Nhân Anh không ra tay, bởi hắn muốn thí nghiệm một chút suy luận nghiên cứu của mình về năng lực khống chế của sợi chỉ. Sự hiểu biết năng lực sợi chỉ của Nhân Anh rất có hạn, ngoài khoảng cách, thời gian khống chế và dập tắt ý thức của đối phương, hắn còn muốn biết được xem mình có thể khiến đối phương bị khống chế nhưng có sụp đổ ý thức.

Lúc trước Nhân Anh bị khống chế, người muốn kiểm soát thân thể là con rối, với sự tà ác vô nhân tính của nó, thì ý định muốn nhanh chóng dập tắt ý thức Nhân Anh là bình thường. Vì thế Nhân Anh muốn thử nghiệm xem năng lực có thể trì hoãn ý thức đối phương sụp đổ không?

Mình nên cởi lỏng một chút liên hệ ha.

Nhân Anh xoa cằm, bình tĩnh nhìn Giang Tín, không để tâm tới cảm xúc tên này trong đôi mắt cả. Suy tư, ngẫm nghĩ một hồi lâu, Nhân Anh tạm thời nới lỏng liên kết hai người từ mười phần xuống chín phần.

Giang Tín lo sợ người trước mặt đang muốn làm gì mình, đột nhiên cảm giác được liên kết của mình với miệng phục hồi, vừa kích động vui sướng, vừa sợ hãi đối Nhân Anh lớn giọng hét:

“Ngươi là ai... Không công tử... À không ngài là ai? Ngài muốn gì ở tôi. Tôi xin lỗi đã cố ý xâm nhập nhà của ngài, tôi thành thật xin lỗi, mong ngài bỏ qua, đừng giết tôi...”

Nhân Anh nghe không hiểu gì hết, nhưng qua giọng điệu run rẩy, sợ hãi của kẻ này, nhận ngay được tên này đang rất sợ mình, theo bản năng sợ chết, cầu xin mình đừng giết hắn.

Nhân Anh không đáp lại, do có đủ ngôn ngữ đâu mà đáp, chỉ giơ ngón trỏ lên giữa đôi môi, ra hiệu im lặng.

Giang Tín đang van xin, trông được cử động của Nhân Anh, biết người này yêu cầu mình im miệng lại. Hắn ngay lập tực ngậm chặt miệng, không hé nửa lời, sợ làm giận người thần bí này, lúc đó mạng mình coi như xong.

Thấy vậy, Nhân Anh mỉm cười gật đầu hài lòng, cầm tờ giấy với nhiều con chữ viết bên trên. Nhân Anh muốn Giang Tín hướng dẫn cách đọc từng con chữ một. Đây là lý do hắn muốn cho tên Giang Tín nói chuyện được và một sự tiện lợi hữu ích.

Nhân Anh chỉ một con chữ, ra hiệu cho Giang Tín đọc nó.

Hả?... Giang Tín trong cơn sợ hãi, bị hành động Nhân Anh làm cho ngơ ngác vài giây, không hiểu gì, gan dạ mở miệng thấp giọng hỏi:

“Ngài muốn tôi đọc nó sao?”

Nhân Anh chẳng biết nghĩa câu là gì, nhưng qua ngữ điệu, sắc mặt thái độ, đoán được sơ sơ lời nói của Giang Tín. Hắn không đáp lại, như cũ im lặng, chỉ tay vào con chữ.

Giang Tín thấy Nhân Anh không đáp lại mình, tiếp tục chỉ tay vào con chữ, phán đoán được vài điều, không chậm trễ nhìn con chữ đọc lên:

“Quả táo.”

Tá beo! Cách phát âm của chữ này sao? Quả táo đọc “Tá beo”... Nhân Anh nghiêm túc ghi nhớ, miệng lẩm bẩm vài lần, rồi hướng Giang Tín gật đầu, chỉ đến con chữ khác.

Giang Tín nhìn hành động Nhân Anh ngơ người, quên đi sợ hãi thay vào đó là hiếu kỳ, tò mò, tiếp tục mở miệng khi Nhân Anh chỉ vào con chữ khác:

“HA QUY...”

Bảo sao mình thấy người này lại quen quen như vậy, hóa ra một trong những kẻ tình nghi bị tổ chức truy lùng. Đúng như thông tin truyền đến, kẻ này khả năng không thuộc về đại lục này, nên không biết ngôn ngữ nói đây... Giang Tín trầm tư, suy nghĩ vài giây, lại mở miệng đọc chữ tiếp theo:

“Khi MA”

Không thể tin được người tổ chức truy lùng lại kinh khủng như vậy. Mình vô tri vô thức bị kẻ này khống chế thân thể. Có vẻ người tình báo đã sơ hở về thông tin chính xác người này... Giang Tín cảm khái bản thân sao đen thế không biết. Cứ nghĩ việc bắt cóc sẽ rất dễ dàng, ai ngờ dẫm phải cái đinh.

Không biết tổ chức có sai người đến đây thăm dò không? Hài, việc mình bị khống chế, sợ lúc đang bất tỉnh người này dùng thân xác mình ra tay với Dạ Quyết. Nếu hắn chết thì thôi, còn sống... Tự nhiên được cái gắn mắc “Phản bội”... Giang Tín thở dài, một bên bất lực đọc chữ, một bên thầm nghĩ: “Với năng lực người này việc giết tên Dạ Quyết không khó a. Có lẽ hắn bị giết, rồi bị vứt xác đâu nó, chỉ mình còn sống, chắc do mình còn có ích cho người này...

...

“Hờ hờ hờ...” Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, mái tóc xoăn lam cùng đôi mắt đỏ ngầu trên khuôn mặt chững chạc.

Người đàn ông cả người dơ bẩn, chằng chịt vết thương khắp người. Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hiện rõ sự mệt mỏi, hai tay ôm ấp một chiếc balo to.

Mình phải nhanh chóng chạy khỏi đây.

Người đàn ông sức lực yếu ớt, ôm chặt balo chạy xuyên trong bóng tối của một hang động. Hắn vừa chạy liếc nhìn chướng ngoại vật vừa lách ra, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xuống balo, vô thức nở nụ cười vui vẻ, thầm nói:

“Chỉ còn có nó thôi, mình sẽ bước vào ‘Truyền thuyết’ nhánh đường ‘Người múa rối’, hahaha...”

Người đàn ông mang theo kích động chạy về hướng trước, đột nhiên một lưỡi quang từ đằng sau bay tới, cắt vào lưng. Người đàn ông cảm nhận đau đớn, ngửa mặt, kêu lên:

“AAA!”

Khốn kiếp, sao nó chạy nhanh tới... Người đàn ông cắn răng, gắng sức chạy nhanh đi, cùng đó lấy ra một tờ giấy trắng hình người, ném về đằng sau.

Tờ giấy hình người vừa rơi xuống đất, phồng to lên, cả người biến dạng, hóa thành một người khổng lồ màu trắng không có ba giác quan tai mũi miệng, chỉ có một con mắt đen sâu, không điểm cảm xúc.

Người đàn ông ôm balo một bên, một bên đưa tay về sau, bắn ra một sợi tơ trắng thẳng người khổng lồ trắng phốc. Người khổng lồ vốn đứng im như tượng, cử động dậm chân mạnh mẽ rung động hang động lao về đằng sau mà đi.

Mong là con rối của mình kiềm chế được nó... Người đàn ông thở phào một hơi, thầm nghĩ cầu mong.

...

PẰNG! PẰNG! PẰNG!...

TÌ IU! TÌ IU!...

“Nhanh lên, tất cả vào vị trí, tiêu diệt hết những kẻ phản loạn!” Một người trung niên mặc trang phục quân đội, sắc mắt nghiêm trọng, vươn tay ra hiệu cho quân lính đằng sau.

Nghe được lệnh cấp trên, rất nhiều quân lính đằng sau, trên người đều vác theo một khẩu súng trường gấp rút theo chỉ dẫn cấp trên vào vị trí, cầm chắc súng bắn về đằng trước.

Cách họ phía trước vài trăm mét, một hàng rào được dựng bằng rất nhiều xe ô tô. Phía sau núp những chú hề, trang điểm lòe loẹt, đậm đà.

Trên tay cầm đa dạng vũ khí: súng ngắn, súng trường và súng liên thanh.

PẰNG! PẰNG!...

Bên trong tòa nhà kiên cố, được quân đội và đội chấp pháp trấn giữ đằng trước. Một căn phòng rộng lớn, ở giữa đặt chiếc bàn tròn.

Một ông lão trong bốn người ngồi xung quanh bàn tròn. Ông lão mặc trên người bộ vest màu đen, sắc mặt nghiêm túc, đan xen tay chống lên mặt bàn, hướng bốn người còn lại, nói:

“Bọn tổ chức tà ác này thật không biết sống chết, dám tấn công tổng bộ thành phố Vinh Hắc.”

“Ta biết mà, bọn tổ chức tà ác không phải tốt lành gì. Trong bóng tối thì làm bao nhiều việc xấu. Chúng ta đã nhắm một mắt cho chúng rồi. Giờ còn dám tiến công tiêu diệt chúng ta. Chúng muốn lật đổ chính quyền sao?!” Một trong bốn người, người trung niên mập mặc với bộ vest đen với tâm trạng phẫn nộ hiện rõ ngoài mặt.

“Phải diệt bọn chúng. Nhân cơ hội này, phải diệt hết bọn chúng. Xóa bỏ cái u ác tính này. Ổn định lại đất nước chúng ta....” Một người phụ nữ mặc trang phục màu hồng.

“Được rồi, tất cả bình tĩnh lại” Một người đàn ông thần thái uy nghiêm, vẫn luôn giữ im lặng, mở miệng.

Nghe được lời nói, ba người im lặng, chuyển ánh mắt đến người đàn ông yên lặng, lắng nghe.

“Giờ chúng ta ngoài phản công, trấn thủ lại, thì cần phải tra xem tại sao lũ tà ác này lại lộ liễu tấn công tổ bộ như vậy.” Người đàn ông bắt đầu nói.

Nghe vậy, ba người còn lại trầm mặc, thay nhau suy nghĩ xem tại sao một bọn chỉ biết rúc trong bóng tối hoạt động lại gan dạ tuyên chiến với chính phủ.

“Chẳng lẽ chúng muốn thứ đó?” Người phụ nữ lên tiếng.

“Thứ đó?” Ông lão và người trung niên ngờ vực.

“Có khả năng như vậy, cũng có khả năng khác.” Người đàn ông thần ái uy nghiêm gật đầu một cái, nói tiếp:

“Chúng ta cần biết được những kẻ ngoài kia đúng là bọn tổ chức tà ác hay là những kẻ được cử đến làm nhiễu động an ninh đế quốc chúng ta.”

“Nên nhớ rằng hiện tại mối quan hệ Đế quốc với hai nước láng giềng không mấy tốt đẹp đâu” Người đàn ông nghiêm trọng nói.

Nghe vậy, thần sắc ba người khó coi. Nếu như người đàn ông nói thì quá kinh khủng, vượt qua quyền lệnh của họ.

Ông lão suy tư một lúc, mở miệng nói:

“Nếu không bọn tổ chức tà ác. Mà là những kẻ đến từ bên ngoài giả trang cố gắng tạo bạo loạn, thì đúng rất nghiêm trọng, chúng ta cần phải bẩm báo việc này ngay cho bộ chỉ huy.”

“Đúng vậy” Người phụ nữ gật đầu nói, quay người đối với người lính đằng sau ra lệnh:

“Anh hãy mang đến đây cho tôi bộ điện thoại đến đây.”

“Vâng thư chủ tịch!” Người lính canh hành lẽ, quay người rời đi.

Người lính canh rời đi, người trung niên mập mạp lên tiếng:

“Chúng ta cần nên cử những kẻ siêu phàm ra giải quyết gọn những kẻ này không?”

“Không thể?” Người phụ nữ phản đối, lại nói:

“Những kẻ khủng bố ngoài kia chỉ là người bình thường, nếu người phi phàm ra tay sẽ phi phạm đến điều lệ giữ chúng ta với những thánh đường.”

“Vậy làm đây?” Ông lão nói.

Người đàn ông lại mở miệng: “Yên tâm đi, ta đã điều lệnh đội chấp pháp luồn ra đằng sau. Lúc đó chúng ta sẽ một thể tấn công bốn hướng”

...

Đằng xa khu rừng bên ngoài thành phố Tin An, vô số sinh linh nhỏ bé điên cuồng run sợ, chạy nhanh đi tìm chỗ trốn.

“NGANG!” Tiếng gầm mạnh mẽ vang dội bầu trời, trấn niếp tất cả sinh linh yếu đuối bên dưới khu rừng.

Một con rồng phương tây, màu nâu xám, đập cánh bay lượn trên bầu trời, đằng sau nó có bốn sinh linh khác bay theo, trong có hai con chim và hai loại ính vật có hình dáng đặc thù.

Trong hai con, có một con mà Nhân Anh đã thấy, điều khiển nó đưa hắn thoát khỏi khu rừng. Một con bên còn lại hình dáng khá giống con cá voi với hai vây cá dày chĩa rộng bầu trời.

Bốn con sinh linh bay theo đằng sau con rồng, hướng tới đầu sâu phía trước khu rừng. Một mảnh màu đen tỏa ra khí tức chết chóc bốc lên giữa khu rừng.

Con rồng với bốn sinh linh bây gần đến chỗ mảnh màu đen bốc lên, vội hạ cánh xuống gần ngay đó.

Bạn đang đọc Vận Mệnh Chi Chủ sáng tác bởi vanduc2312
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanduc2312
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.