Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi giả bộ, thì ngươi cứ tiếp tục giả bộ.

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Viện tử cổ quái . . . . Bóng đêm đen kịt . . . . Ánh nến chiếu qua cửa sổ.

Ánh nến liên tục nhấp nhô khiến cho bóng người trong phòng mờ mờ ảo ảo. Nếu là người khác, thì lúc này đã tới gần xem xét tình huống, nhưng Giang Vân Hạc lại không một chút hứng thú.

Hành tẩu giang hồ an toàn là trên hết, dù nhìn thế nào thì nơi này cũng có chút quỷ dị. Nếu như ở trong kia là một tên tu sĩ, mình vào đây hắn không thể không biết, trừ phi . . . . Người ở trong là một người bình thường.

Có thể sao?

Một cái hẻm cổ quái . . . Một cái trận pháp cấp cao, và một cái viện tử bị phong bế, dù có nghĩ thế nào thì người trong phòng cũng không thể là người bình thường . . . . Vậy hắn bày ra cái tư thế đó để làm gì?

Nhìn thế nào cũng giống như muốn hấp dẫn mình đi vào, nếu vậy . . . Mình càng không thể đi vào.

Giang Vân Hạc đứng trong sân nhìn bóng người trên cửa sổ tròn một nén hương, lại phát hiện một vấn đề. Trong thời gian một nén hương này, người trong phòng chưa từng lật sách.

Đương nhiên đây cũng không phải là đại sự gì, nếu xem bí tịch thì một trang sách phải xem nửa tháng cũng là chuyện thường, nhưng kết hợp với nơi kỳ lạ này thì Giang Vân Hạc càng không có ý định tiến lên.

Chẳng những không tiến lên, mà hắn còn ngồi xếp bằng trên đất, lấy ra một quyển sách từ trong túi nạp vật, từ từ lật xem.

Giang Vân Hạc vỗ tay một cái, trước người xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng, độ sáng không cao, phạm vi cũng rất nhỏ, nhưng đã đủ để hắn đọc sách.

Tiếng vỗ tay không lớn nhưng rất vang, đủ để người trong phòng nghe thấy, vậy mà đối phương lại không có chút phản ứng. Giang Vân Hạc hạ quyết tâm, dù có muốn vào phòng dò xét thì mình cũng phải đợi đến sáng hôm sau. Hắn cảm thấy như vậy sẽ an toàn hơn.

Từ trước đến nay khi gặp chuyện thì lòng kiên nhẫn của hắn luôn đúng. Người kia ở trong nhà đọc sách, Giang Vân Hạc thì ở ngoài đọc sách, hai người không ai quấy rầy ai.

"Dương Sinh Âm, Thuần Mộc Chi Tinh, Âm Sinh Thần, Thuần Kim Chi Tinh, Kim Mẫu Mộc Công, Âm Dương Là Phụ Mẫu, Thiên Địa Là Bản Nguyên. . ."

Một thanh âm khàn khàn khô khốc từ trong phòng truyền ra, thanh âm kia giống như là của một người đã lâu không uống nước.

Giang Vân Hạc đưa mắt khỏi trang sách trong tay, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

Hắn biết mấy câu lúc nãy, hơn nữa còn rất quen thuộc.

“Lưu Ly Chân Pháp”

Giọng nói trong phòng vẫn tiếp tục vang lên, mặc dù không có gì khác thường, nhưng Giang Vân Hạc lại hiểu được những nội dung mà lúc trước không hiểu.

Cùng một câu, nhưng mình đọc, và đối phương đọc lại hoàn toàn khác nhau, nếu nói rõ hơn, thì giống như là có người giảng bài, nếu có người giảng bài thì đương nhiên là rất dễ hiểu.

Giang Vân Hạc lập tức hiểu ra, người bên trong là cao nhân của Vạn Giáp Tông. Hắn cũng đã biết vì sao mình có thể nhìn thấy cái hẻm này, chắc là chỉ có người tu luyện “Lưu Ly Chân Pháp” của Vạn Giáp Tông mới có thể nhìn thấy.

Lúc này nếu như có người của Vạn Giáp Tông ở đây, thì chắc chắn là sẽ đi vào bái kiến tiền bối sư môn, nhưng “Lưu Ly Chân Pháp” của Giang Vân Hạc là do Tô Tiểu Tiểu giết một đôi sư đồ mà lấy được, lai lịch không được trong sáng lắm.

Giang Vân Hạc cũng biết được một chút tình huống của Vạn Giáp Tông, vài ngàn năm trước Vạn Giáp Tông cũng là đại tông môn, không kém Tử Thần Tông bây giờ.

Về sau “Lưu Ly Chân Pháp ” bản thật bị người đánh cắp, trong lúc Vạn Giáp Tông điều tra thì từng đại chiến với người của ngoại đạo và ma môn hết mấy chục năm, dẫn đến cao thủ trong tông môn chết hơn phân nửa, cuối cùng lại bị người của ma môn và ngoại đạo phục kích giết chết tông chủ, làm cho “Lưu Ly Chân Pháp” tổn thất.

Từ đó về sau, Vạn Giáp Tông bị suy sụp, nhưng vì lúc Vạn Giáp Tông cường thịnh có thu thập không ít bí tịch, nên dù “Lưu Ly Chân Pháp” lạc mất thì vẫn còn chút nội tình.

Nhất là mấy ngàn năm nay Vạn Giáp Tông vẫn một mực liếm vết thương khôi phục nguyên khí, không tham dự vào chuyện tranh đấu của tu hành giới, mấy năm nay đã khôi phục một chút, bây giờ cũng là một cái môn phái trung đẳng.

Bởi vì thực lực của Vạn Giáp Tông đã giảm bớt, môn nhân thu hẹp, đương nhiên là khó chiêu thu đệ tử, nếu thu được đệ tử có thiên phú tốt, sẽ có một sư phụ cùng một đệ tử ma luyện ở giang hồ, mục đích chính là tìm kiếm tin tức về “Lưu Ly Chân Pháp”.

Loại phương thức giống như tán tu thu đồ này, gọi là sư đồ hành tẩu, hai người mà lúc trước Tô Tiểu Tiểu giết chính là như vậy.

. . .

Thanh âm khô khốc kia vẫn tiếp tục vang lên, Giang Vân Hạc nhắm hai mắt lại, bắt đầu so sánh cảm ngộ “Lưu Ly Chân Pháp”, chỉ trong một canh giờ, mà đã hơn xa mình cảm ngộ mấy năm, làm hắn có chút vui sướng.

Mặc dù bị nhốt ở chỗ này, nhưng được nghe cao nhân của Vạn Giáp Tông giảng “Lưu Ly Chân Pháp” cũng là một cơ duyên, nếu là bình thường thì tuyệt đối là mình không có cơ hội.

“Ngươi Nghĩ Hắn Là Thần, Hắn Là Thần, Ngươi Nghĩ Hắn Không Phải Thần, Hắn Không Phải Thần . . .”

Đột nhiên, Giang Vân Hạc mở to hai mắt, trong mắt lộ ra dị sắc, lúc trước hắn đã đọc hết cuốn bí tịch “Lưu Ly Chân Pháp” này, nhưng chưa từng thấy qua đoạn khẩu quyết trên.

“Đây là nội dung của Nguyên Môn Cảnh!”

Giang Vân Hạc hiểu ra, “Lưu Ly Chân Pháp” bản chính đã mất, bây giờ Vạn Giáp Tông chỉ có khẩu quyết đến Khí Hải Cảnh, giống như “Lưu Ly Chân Pháp” trong tay mình, còn khẩu quyết người kia đọc ra chính là khẩu quyết từ Khí Hải Cảnh về sau.

Người bên trong là ai ?

Giang Vân Hạc tập trung tinh thần lắng nghe và ghi nhớ từng chữ từng câu đối phương đọc, nhưng đối phương chỉ nói sáu câu đã im bặt.

Giang Vân Hạc lại chờ thêm một chén trà, trong phòng vẫn không có tiếng động. Nếu như không nhìn thấy bóng người phản chiếu vào giấy trên cửa sổ, còn tưởng rằng người đã rời đi rồi.

Đối phương chỉ giảng một ít rồi ngậm miệng không nói. Điều này làm khơi gợi lên sự tò mò của người khác. Giống như đang đọc đến một đoạn hay thì dừng lại nữa chừng.

Hoặc như nữ thần đi mướn phòng cùng với ngươi, đã tắm rửa xong, cũng làm xong dạo đầu rồi lại nói với người là ngày đèn đỏ.

Loại cảm giác này đúng là làm cho người ta tức đến thổ huyết.

Giang Vân Hạc tâm tình bất định, hiện tại hắn chỉ thiếu một bộ phận này, nhưng đối phương lại không đọc tiếp, giống như là có thứ gì đó cào vào trong lòng của hắn, càng cào càng ngứa.

"Hô..."

Giang Vân Hạc ngồi hơn nửa ngày mới thở dài một hơi, đè nén tâm tình khẩn trương. Hắn đã sớm biết là đối phương muốn dụ hắn qua đó, vì vậy hắn càng không thể đi qua.

Bây giờ hắn đã biết hai chuyện.

Đấy là mình nếu là đệ tử của Vạn Giáp Tông thì đã sớm bò vào phòng.

Bỗng nhiên, một tiếng thở dài yếu ớt truyền từ trong phòng ra.

Sau đó cái thanh âm khô khốc khàn khàn kia lại vang lên lần nữa:

"Lão phu tên là Khánh Lâm."

Tiếng nói lại dừng một chút, dường như muốn cho người ở ngoài thời gian để suy nghĩ về tên của mình.

Lúc này nếu như là môn nhân của Vạn Giáp Tông thì sẽ thất kinh trong lòng, phải biết ngàn năm trước Khánh Lâm chính một cao thủ đỉnh tiêm, thực lực mạnh mẽ, chỉ là sau này đột nhiên mất tích, Vạn Giáp Tông từng đi tìm mấy chục năm cũng không thể tìm thấy.

Sắc mặt Giang Vân Hạc đầy vẻ nghi ngờ : Khánh Lâm là ai ?

Người này nói chuyện có chút tự ngạo, xem ra cũng là người có danh khí.

Không thấy phản ứng như dự liệu, Khánh Lâm lại tiếp tục mở miệng :

"Bây giờ ngay cả đệ tử của Vạn Giáp Tông cũng không từng nghe nói qua tên của lão phu sao ? Thôi thôi, chân thân của lão phu đã chết, chỉ lưu lại một cái tàn hồn, trải qua hơn ngàn năm, cũng đã sắp tiêu tán rồi, chờ sau khi lão phu tiêu tán, ngươi hãy đem di vật của lão phu về Vạn Giáp Tông đi. Ở đây lão phu có một ngọc giản, bên trong chứa cảm ngộ và công pháp của ta, bây giờ tặng cho ngươi vậy."

Sau khi Khánh Lâm nói xong, ở bên ngoài vẫn yên lặng không một tiếng động.

Khóe miệng Giang Vân Hạc giật giật, một đêm làm nhiều chuyện như vậy, có nhìn thế nào cũng không giống như một cái tàn hồn.

Đồ đần mới tin ngươi.

"Mà thôi, mà thôi, một giấc mộng ngàn năm, trăm đời trở thành vô ích." Khánh Lâm ngâm nga dài một tiếng, bóng dáng từ đầu xuống chân dần dần biến mất ở bên trong căn phòng.

Giang Vân Hạc có thể nhìn thấy tại trên cửa sổ hiện ra một bóng dáng mờ ảo giống như bị cục tẩy xóa đi một chút vậy, rồi sau cùng chỉ còn lại ánh nến tung bay nhảy nhót.

"Haha." Giang Vân Hạc cười nhạt, ngươi giả bộ, tiếp tục giả bộ đi.

Bất luận người khác có tin hay không, nhưng ta vẫn cứ không tin.

Căn phòng kia chắc chắn là một cái bẫy.

Một canh giờ đã qua, sắc trời bỗng trở nên trắng xóa, còn ánh nến bên trong căn phòng cũng cháy hết.

Giang Vân Hạc ngáp một cái rồi đứng dậy, hướng mặt về hướng đông và bắt đầu việc tu hành hằng ngày.

Cho dù có là nổi gió hay mưa rơi, nhưng công khóa (1) mỗi ngày vẫn phải làm.

Nhưng mà hắn cũng giữ lại một tia tinh thần cảnh giác chú ý xung quanh, đề phòng xảy ra biến cố gì.

Mãi cho đến khi công khóa buổi sáng làm xong, cũng không có bất kì sự việc ngoài ý muốn phát sinh, Giang Vân Hạc lại nghỉ ngơi một chút, ngắm mặt trời đang mọc ở giữa không trung, rồi mới đứng dậy để chuẩn bị đi khám phá xem hai cái gian phòng kia.

---o0o---

Chú thích:

(1) Công khóa: Mượn chỉ các sự việc phải làm mỗi ngày, làm theo thứ tự đã quy định, thường dùng để chỉ chung về bài vở, việc học hành...

Bạn đang đọc Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) của Tụ Lý Tiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nghiệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.