Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tính bùng nổ

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Căn phòng chính giữa là căn phòng lớn nhất, rộng gần chục thước, bên ngoài là sáu cây cột màu đỏ không rõ chất liệu, sáng bóng như châu ngọc, phía trên mái hiên được treo chuỗi hạt cùng chất liệu với cột.

Hai căn phòng bên trái và bên phải chỉ có bốn hạt châu, bề ngang bằng hai phần ba kích thước gian phòng chính giữa.

Giang Vân Hạc sờ sờ cây cột, cảm giác gần giống như sờ ngọc thạch hoặc mã não ngoài ra còn có cảm giác ấm áp có lẽ làm từ vật liệu mang thuộc tính hỏa.

Hắn nghĩ nếu mang được mười bốn hạt châu này ra ngoài, hẳn là có thể đổi được rất nhiều linh thạch.

Đẩy cửa phòng bước vào, đập vào mắt hắn là một căn phòng bình thường với giường, bàn, ghế và giá sách, trông giống như một phòng khách.

Ánh mắt của Giang Vân Hạc quét một lượt thì nhìn thấy trên giường có một người đang ngồi khiến hắn giật mình.

Một cô gái mặc bộ quần áo màu tím, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng xanh, nhìn bề ngoài là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi.

Nhìn qua giống như người còn sống, nhưng thực ra đã chết từ lâu.

Dù chỉ bằng mắt thường, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được cô gái này đã chết từ lâu, chỉ còn thể xác mà thôi, điều làm người ta tò mò là không biết rõ người ở đây đã dùng cách gì để bảo tồn một thể xác hoàn mỹ như vậy.

Hắn quét mắt xung quanh một vòng, đảm bảo rằng không có gì nguy hiểm mới bước vào phòng.

Giang Vân Hạc đến bên giường nhìn, cô gái đang cầm chặt một “cái ví” trong tay, bên cạnh có một cái chuông và một chiếc túi trữ vật.

“Xin lỗi.” Giang Vân Hạc trịnh trọng nói, cho dù không biết thân phận của cô gái này, hắn vẫn duy trì đủ tôn trọng đối với người chết.

Sau đó, hắn nhặt túi trữ vật lên và cẩn thận cảm ứng, trong đó có một số linh thạch, cũng khá nhiều, ít nhất là bốn năm nghìn, ngoài ra còn có một ít khoáng thạch, một ít da thú, ba cuốn sách và một cây thương.

Hắn lấy mấy quyển sách ra, một quyển là "Bách Liệt Thương Pháp", một quyển là "Tuyền Cơ Bộ" và một quyển "Sơn Hà Chí", nhưng không có nội dung liên quan đến lai lịch của cô gái này. Các tu sĩ có tuổi thọ rất dài, trí nhớ lại vượt xa người thường. Hầu hết họ không có thói quen viết nhật ký.

Cũng không có phần "Lưu Ly Chân Pháp" mà Giang Văn Hạc cần để đột phá cảnh giới Nguyên Môn.

Cất đồ lại vào trong túi trữ vật, hắn cầm chuông lên lắc lắc kiểm tra, ngay lập tức Giang Văn Hạc biết ngay tác dụng của nó. Thật bất ngờ, hóa ra đây là một loại pháp bảo.

“Đãng Hồn Linh”

Đúng như tên gọi, đây là một loại pháp bảo tốt chỉ cần rót tinh lực vào và rung chuông có thể gây chấn động linh hồn của kẻ thù.

Trong túi trữ vật có thương và bí kíp thương pháp , áng chừng sức cận chiến của cô nàng này cũng khá mạnh, cộng thêm chiếc Đãng Hồn Linh này, tu sĩ bình thường khó có thể chống lại.

Giang Vân Hạc nhận thức được điều đó ngay khi hắn lấy cây thương từ trong túi ra vì hắn cảm nhận được một tiếng gầm gừ trầm thấp như tiếng rồng ngâm trong cây thương lúc chạm vào.

"Quả nhiên, nó cũng là pháp bảo, hình như còn có hồn của một con Giao Long ở trong."

Ban đầu Giang Vân Hạc không quan tâm lắm đến thứ vũ khí cận chiến này, nhưng sau khi phát hiện ra chiếc chuông là một pháp bảo, hắn mới nhận ra rằng sức mạnh và thân phận của cô gái này khi còn sống có lẽ cao hơn hắn nghĩ, và cây thương này đã chứng minh điều này.

Hắn biết đó là pháp bảo mà không phải pháp khí nhờ có Âm Dương Toa sư phụ cho hắn.

Chưa nói đến việc sử dụng cây trường thương làm vũ khí cận chiến, tám thành cô gái trước mặt là một cao thủ cảnh giới Nguyên Môn.

Trong mắt Giang Vân Hạc hiện lên một chút thương tiếc. Cô gái này không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại chết ở đây.

Hắn muốn cậy ngón tay của cô gái này ra để lấy chiếc ví ra xem, nhưng khi chạm vào ngón tay của cô ấy lần đầu, hắn đã phát hiện thấy điểm sai sai, mặc dù trông giống một người bình thường nhưng cảm giác như kim loại.

"Đây là ..." Giang Vân Hạc kinh ngạc nhìn về phía cô gái, thể chất của mọi người có chút khác nhau, lúc trước hắn cũng đã quét qua, nhưng không có phát hiện điều dị thường này. "Ra đây là cách giúp bảo tồn thể xác này sống động đến như vậy cho đến bây giờ."

Ngay cả khi cô gái này đã chết một thời gian, Giang Vân Hạc cũng phải cố gắng rất nhiều để đẩy các ngón tay của cô ấy ra.

Trong ví cũng không có thứ gì liên quan đến nguồn gốc lai lịch của cô gái, chỉ có một lọn tóc, nghĩ một chút liênd có thể đoán ra đó là thứ rất quan trọng với cô, nên Giang Vân Hạc lại đặt lại vào tay cô. Sau khi cân nhắc một lúc, Giang Văn Hạc cởi quần áo của cô gái ra.

Chiếc váy màu tím này cũng là một pháp bảo, ngay cả cái yếm cũng là pháp khí, nhưng mục đích của Giang Văn Hạc không phải ở đây, hắn chỉ muốn xem người phụ nữ này chết như thế nào mà thôi.

Sau đó, hắn nhìn thấy một vết thương dài khoảng một thước từ ngực đến bụng của cô gái, và trong vết thương, tất cả các cơ quan nội tạng của cô gái này đã biến mất. Thoáng suy nghĩ một chút, Giang Vân Hạc cảm thấy có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất, các cơ quan nội tạng của cô gái này hẳn là ở đây, cô ấy đã chiến đấu ở đây tới hơi thở cuối cùng.

Sau khi cô qua đời, cơ thể biến thành kim loại, nhưng các cơ quan nội tạng đã bị phân hủy tiêu tan đi.

Khả năng thứ hai, cơ quan nội tạng của cô gái bị người khác lấy ra sau khi chết.

Giang Vân Hạc nhìn qua đã biết là loại thứ nhất, không có kỹ năng đặc thù gì, người bình thường không thể mặc quần áo cho người khác chỉnh tề như vậy được.

Điều cơ bản nhất khi bản thân tự mặc và người khác mặc giúp là ở nút thắt lưng khác nhau.

Giang Văn Hạc tay cũng không chậm, sau khi xem xét vết thương, mặc lại quần áo cho cô gái, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Đối với cái pháo bảo váy tím của cô gái, tuy rằng có giá trị rất lớn, nhưng trong lòng Giang Vân Hạc cũng không có lòng tham. Mặc dù bán đi sẽ kiếm được rất nhiều tiền nhưng hắn cũng không thể làm những chuyện thấp hèn như lấy quần áo của người chết được. Hắn chỉ đem Đãng Hồn Linh cất vào túi trữ vật.

Ở trong phòng nửa canh giờ nữa,

Sau khi xác nhận rằng không có chỗ quan trọng nào khác hay mật đạo trong phòng, hắn rời sang căn phòng bên phải.

Căn phòng bên phải kê hai chiếc giường và một giá sách, không có bàn ghế, hai bộ xương nằm trên sàn, một người quần áo mục nát, người còn lại mặc một cái áo khoác pháp khí.

Ngoài ra, còn có hai thanh pháp khí, một cây trường thương, và một vũ khí hình tròn bằng kim loại.

Hai xương trán có một khe hở do kiếm hoặc thương để lại, Giang Văn Hạc chưa từng học qua pháp y hay luyện vũ khí lạnh nên tự nhiên không phân biệt được.

Lấy cây thương trong túi trữ vật ra đối chiếu thì đây không phải là vũ khí lưu lại những dấu vết này.

Có thể thấy được bản thân thực lực hai người này không cao, có lẽ là đệ tử hoặc người hầu.

Tìm kiếm một hồi, hắn tìm được thêm mấy cái nạp vật châu, trong đó có mấy thứ tạp nham và chưa đến một nghìn linh thạch.

Sau khi đi một vòng trong phòng, nhìn không có gì đáng giá, Giang Vân Hạc bước ra ngoài, nhìn căn phòng ở giữa, bây giờ chỉ còn lại chỗ này. Đứng nhìn trong chốc lát, hắn nghĩ đến mọi chuyện, cuối cùng không dám vào. Nếu không có chuyện của Khánh Lâm tối hôm qua, có lẽ bây giờ hắn đã đi vào.

Nếu không biết tồn tại trong đó là cái gì, kẻ ngốc mới vào trong.

Tám mươi phần trăm cô gái trong căn phòng bên trái có sức mạnh cảnh giới Nguyên Môn, vậy Thanh Lâm trong căn phòng chính giữa có sức mạnh gì?

“Bỏ đi, chờ người tới cứu thôi.” Giang Vân Hạc đoán Thanh Lâm không thể ra khỏi phòng, bản thân hắn tùy ý tìm một trong hai phòng để ở, nhưng để đề phòng, hắn đóng cửa hai phòng kia lại, tiếp tục ở lại trong sân.

Đợi đến tối, hắn cẩn thận nghe, hai phòng trái phải không có một tiếng động, mà phòng chính giữa cũng không có, giống như Thanh Lâm đã thật sự biến mất.

Buổi sáng ngày thứ ba, Giang Vân Hạc đưa hai bộ xương trắng trong căn phòng bên phải vào trong nạp vật châu, rồi đào một cái hố trong sân chôn xuống. Sau đó chuyển vào căn phòng trống này.

Sau bảy ngày liên tục, Giang Vân Hạc đã ăn hết một nửa đồ ăn, tâm trạng hắn cũng bắt đầu nặng nề hơn. Sau nhiều ngày như vậy, Tô Tiểu Tiểu và Trác Như Mộng còn chưa tìm được đến đây sao?

Điều này chứng minh một việc, đó là cái hẻm kia ẩn giấu đủ sâu để hai người đó không cách nào tìm ra được. Nói cách khác, hắn không thể đợi cứu viện, chỉ có thể tự mình kiếm đường thoát...

...

Cơ Thi Trạch ngồi dưới một gian đình hóng gió, và ngồi đối diện là một phụ nữ mặc đồ đen. Người phụ nữ này mang trên mặt một nụ cười chế nhạo, thỉnh thoảng lại cười lên một cái.

Mặt Cơ Thi Trạch càng ngày càng đen.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

“Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện buồn cười mà thôi.” Người phụ nữ kia cười khúc khích.

"Hừ."

Một lúc sau, người phụ nữ mang theo đầy ác ý trêu chọc nói: "Đã bảy ngày trôi qua, đánh cuộc của ta với ngươi như thế nào đây? Hắn ta có lẽ sẽ không đến nữa."

Cơ Thi Trạch sắc mặt càng đen hơn, cho dù nàng lúc bình thường tâm lý rất bình tĩnh, nhưng lúc này bị trêu chọc cũng sắp nổ tung.

Tên khốn khiếp xách quần chạy mất!

Đừng để ta gặp lại hắn!

Mặc dù giữa hai người là hai bên tự nguyện, nhưng trải qua một đêm rồi biến mất không còn dấu vết, cũng không xuất hiện lại nữa. Thực làm cho người ta tâm tính bùng nổ.

Bạn đang đọc Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) của Tụ Lý Tiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nghiệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.