Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Long Quan

Phiên bản Dịch · 958 chữ

Không biết trôi qua bao lâu, Chân Tiểu Tiểu tỉnh lại từ bóng tối lạnh lẽo.

Tả hộ pháp Tà Long Tông Cừu Hận Thủy bị ánh đao màu đen chém trúng, không rõ sinh tử biến mất vô tung. Có điều Tiểu Chúc Chúc chìm dưới dòng Nhạc Hà cuồn cuộn, cũng không trở về.

Xoa xoa huyệt Thái Dương căng nhức, lại xoa xoa bộ ngực sau khi cắn nuốt hắc đao thì lớn một vòng, tâm tình Chân Tiểu Tiểu vô cùng thấp thỏm bất an.

Tuy rằng tên ngốc da dày thịt béo, nhưng bị Hoàng mũi to ám toán nhốt vào cái tủ cùng một tảng băng, rồi rơi từ chỗ cao như vậy vào trong nước, không biết có bị thương hay không? Có thể sẽ chết hay không?

Chưa hết, vì sao ngực mình bị trúng một đao, mà sau đó còn bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ đánh bại cường giả Khai quang?

Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, Chân Tiểu Tiểu trèo xuống từ vách đá cao cao, gọi ra cá sấu yêu đang dưỡng thương, cưỡi nó bơi trên mặt nước dập dềnh mênh mang xuôi dòng tìm kiếm.

“Tiểu Chúc Chúc? Tiểu Chúc Chúc?”

Giọng nói hơi chút khàn khàn vang vọng kéo dài không dứt, hoà vào tiếng sóng lớn gầm gừ.

Nháy mắt, thời gian đã qua hơn một tháng.

Cổ Nhược Khinh từ Nhạc Hà thượng tông trở về cốc, phát hiện ngày săn thú gặp bất lợi, toàn bộ sơn môn bị cháy trơ trụi, tức giận!

Phát hiện Hoàng Dược lão mất tích, tức giận!

Phát hiện Thất Diệp Đỉnh biến mất, tức giận!

Phát hiện Chân Tiểu Tiểu không thấy bóng dáng, giận không thể át, nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa lại đốt trên dưới sơn môn một lần!

Mười ngày sau, đệ tử truyền thừa của chủ mạch Kỷ Thanh Y xuất quan, thành công Trúc cơ! Nhưng đối mặt với sự ân cần quyến rũ của vô số thiếu nữ như hoa như ngọc, lần đầu tiên hắn không mở tiệc chúc mừng, không ôm ấp mỹ nhân thưởng rượu nghe khúc, mà thét dài một tiếng rồi bay ra sơn môn, tìm kiếm tung tích của Chân Tiểu Tiểu khắp nơi. Cùng hắn đồng hành, còn có La Uy.

“Gia gia, sao mấy nay chúng ta không ra sông đánh cá, Phi Nhi thật nhàm chán!” Một thiếu niên có làn da ngăm đen lôi kéo tay gia gia không ngừng đặt câu hỏi.

Người thôn Tuần bọn họ đời đời đánh cá săn thú mà sống, nhưng những ngày gần đây, tất cả thuyền đánh cá đều bỏ neo ở bến tàu, không một người ra sông.

“Nhịn một chút.” Lão gia tử đầu tóc hoa râm nhét con thỏ rừng nướng vào trong ngực thiếu niên, đột nhiên một trận cuồng phong thổi tới.

“Xuỵt, ngươi nghe, thủy quỷ lại đến lấy mạng! Ngàn vạn đừng cười! Cười sẽ mất mạng!” Vẻ mặt lão gia tử hoảng sợ, bịt chặt miệng thiếu niên.

“Tẩu tẩu … tiếu tiếu … tẩu tẩu … Nghe thấy lời ta thì lên tiếng đi……”

Thiếu niên lắng nghe, trong tiếng gió đích xác xen lẫn tiếng khóc quỷ dị, khuôn mặt nhỏ tức khắc trắng bệch như tờ giấy.

“Chúc Chúc … Tiểu, Tiểu Chúc Chúc… Nghe thấy lời ta thì lên tiếng đi……”

Chân Tiểu Tiểu cưỡi cá sấu yêu, trôi dạt không có mục đích trên sông.

Không ngày không đêm, gọi to suốt bốn mươi ngày qua, giờ phút này môi nàng khô nứt nẻ, thanh âm khàn khàn, hai mắt vô hồn, tóc như đống rơm rối bù dán vào mặt.

Thật sự đã dùng hết toàn lực, lại vẫn không thể tìm thấy tung tích của tên ngốc như cũ.

Còn không tìm thấy, lão tử sẽ ngâm đến nở lên oa!

Cá sấu yêu đung đưa đuôi dài vừa mọc ra vảy giáp mới, có loại xúc động muốn phát điên.

Vì sao?

Vì sao?

Vì sao lại bị viên thuốc mua chuộc một lần nữa, cùng con cái trôi dạt giữa sông thế này? Không được! Lão tử cần phải vùng lên, lần sau nhất định phải hung hăng cự tuyệt yêu cầu vô lý của nàng!

Bơi qua một bãi sông, Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn đến một tòa sơn môn lấp ló sau màn sương mù. Nơi đây khác hoàn toàn những làng chài hoang dã nàng gặp dọc đường thời gian qua, trong không khí mang theo khí tức thơm ngọt, từ phía ngọn núi xa xa còn truyền tới từng trận thú rống.

Trên mái hiên cong cong vươn ra từ mây mù, thình lình treo biển có ba chữ “Phi Long Quan”.

Ha hả, Phi Long Quan à……

Chân Tiểu Tiểu lau mặt một phen, ánh mắt trống rỗng tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước.

Ơ … Từ từ!

Phi Long Quan?!

Sau ba giây, thân thể nàng bỗng dưng chấn động, lúc này mới nhớ ra sao cái tên này lại quen thuộc như vậy!

Trong vòng một năm, nhất định phải luyện ra bộ đan phương thứ hai của Thú Linh Thạch, bằng không … thạch hủy thú chết nhân vong!

Mà chủ dược của bộ đan phương thứ hai có thể tìm được ở Phi Long Quan và Lạc Vũ Các, hiện tại bấm tay tính tính, thời gian một năm đã qua bốn mươi chín ngày!

_NL_

Ơ? Phi Long Quan? Nghe lên giống như một cái địa phương tốt để họa họa ~ lạp lạp lạp ~

Muốn đốt sơn môn, giao kim phiếu lạp ~

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.