Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước Thềm Gió Êm Sóng Lặng

Phiên bản Dịch · 1915 chữ

Chương 14: Trước Thềm Gió Êm Sóng Lặng

"Bất quá. . . Cũng không phải không có chỗ tốt!"

Tô Vũ bỗng nhiên bật cười, làm người không thể quá tham lam, như này đã rất lợi hại rồi.

Hắn vốn chỉ là một Khai Nguyên cảnh tam trọng, nói khó nghe chút thì chỉ là người bình thường, hiện tại bỗng nhiên có thể bùng nổ lực công kích của Thiên Quân thất trọng trong năm phút đồng hồ, như thế vẫn chưa đủ hay sao?

"Nhưng xem ra kỹ năng này vẫn để lại di chứng."

Tô Vũ cúi đầu nhìn, cả hai bàn tay đều đã sưng tấy lên!

Tô Vũ hào hứng suy nghĩ, tuy rằng kỹ năng xé rách này cũng tương đối lợi hại, nhưng dù sao đây cũng là kỹ năng của chủng tộc Thiết Dực điểu, không quá thích hợp với Nhân tộc. Nhưng nếu có những chủng tộc khác có kỹ năng phù hợp, thậm chí là bổ sung và nâng cao thực lực của Nhân tộc lên thì sao?

"Văn Minh học phủ bên kia có ban thưởng cho việc nghiên cứu kỹ năng vạn tộc không? Nếu ta có thể khám phá ra công pháp và võ kỹ của hai tộc Thần Ma, thậm chí còn có thể phục chế thiên phú võ kỹ của bọn chúng, vậy đó có phải là siêu cấp đại công lao hay không?"

Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt, càng nghĩ lại càng kích động, "Ta cảm thấy. . . Văn Minh học phủ đúng là nơi mình nên đến, ta có thể tới đó bán võ kỹ mà, ha ha ha."

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Tô Vũ cũng không định làm thật.

Hắn chỉ là một học sinh mới, nếu vừa đến Văn Minh học phủ đã đột ngột công bố mình nghiên cứu ra Thần Ma thiên phú kỹ, vậy thì hắn không phải là thiên tài, mà chính là quái vật.

Ngươi gặp qua hai tộc Thần Ma rồi sao?

Ngươi đã cùng đối phương giao thủ qua chưa?

Ngươi làm sao học được công pháp của bọn chúng?

Không trả lời được cả ba câu hỏi trên mà ngươi lại dám tuyên bố mình nghiên cứu ra công pháp của Thần Ma tộc, ai sẽ tin ngươi?

Tô Vũ tự nghĩ tự cười một hồi, cuối cùng quyết định không lãng phí thời gian sử dụng phòng tu luyện nữa, đứng dậy bắt tay chuẩn bị rèn luyện tiếp.

Mặc dù hắn không thể tiếp tục kích hoạt kỹ năng, nhưng vẫn có thể tu luyện võ kỹ Nhân tộc mà hắn đã từng được học.

Vốn dĩ tu giả Khai Nguyên bát trọng mới có thể tu luyện võ kỹ, bởi vì không đến bát trọng thì có tu luyện cũng chẳng thu được hiệu quả gì.

Nhưng dù sao thì Tô Vũ cũng đã nắm vững lý thuyết của không ít mấy môn võ kỹ đó, giờ phút này cũng thử bắt đầu tu luyện xem sao.

Trước kia hắn luôn cảm thấy bát trọng là chuyện xa vời, nhưng bây giờ thì khác.

Tô Vũ thấy hắn nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, miễn cho đến khi đạt tới cảnh giới Khai Nguyên bát trọng thì cái gì cũng không biết. Khi đó chỉ có tu vi mà không có thực lực tương ứng thì cũng chẳng khác gì một tên phế vật.

....

Mấy ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng.

Tô Vũ đột phá đến Khai Nguyên tứ trọng, cũng không nói cho những người khác, tiếp tục khổ tu 《 Khai Nguyên quyết 》, củng cố Khai Nguyên tứ trọng.

Dùng tinh huyết ít nhiều gì cũng để lại di chứng, đương nhiên chủ yếu bị sách họa hấp thu, hai ba ngày sau thân thể Tô Vũ đã khôi phục như thường, không thấy căng đau nữa.

Chỉ còn lại một giọt tinh huyết Thiết Dực điểu, Tô Vũ không tiếp tục sử dụng, bằng không đột phá quá nhanh, ai biết lần sau tu luyện 《 Nạp Nguyên quyết 》 có thể trực tiếp đột phá đến Khai Nguyên ngũ trọng hay không, vậy thì quá mức yêu nghiệt.

Nên chờ tối thiểu. . . nửa tháng nữa?

Tô Vũ không vội, cuộc thi sát hạch cao đẳng còn hơn hai tháng, nửa tháng sau đột phá nhất trọng, thời điểm thi có lẽ mình đã đến Khai Nguyên cửu trọng.

. . .

"A Vũ, hôm nay vẫn không đi học à?"

"Đi!"

"Ngươi không đi sướng thật, không thể giúp ta xin nghỉ cùng . . ."

Trần Hạo vô ý thức nói xong, sau đó ngây ngẩn, kỳ quái hỏi lại: "Ngươi muốn đi học?"

Tên này đã không đi học được mấy ngày, có đi thì cũng rất nhanh, Trần Hạo cực kì hâm mộ, tại sao hôm nay lại muốn đi học?

Tô Vũ mặc kệ cậu ta, vừa đi vừa nói: "Còn hơn hai tháng là đến thời điểm sát hạch, ta đi gặp chấp giáo, xem có thể học thêm mấy môn Vạn Tộc ngữ hay không."

"Muốn học nữa à?"

Trần Hạo líu lưỡi, thật yêu nghiệt.

Nhưng nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, Trần Hạo cười ha hả nói: "A Vũ, trước kia ta cảm thấy ngươi học hết 18 môn Vạn Tộc ngữ đã rất lợi hại, hiện tại phát hiện trong học phủ chúng ta có người còn lợi hại hơn ngươi!"

"Lưu Nguyệt lớp một, ngươi biết không? Ta nghe người ta nói, cô gái kia còn yêu nghiệt hơn ngươi, hôm qua đi thi giấy chứng nhận tư cách thứ 20 môn Vạn Tộc ngữ, quá trâu!"

Tô Vũ nhíu mày, "Lưu Nguyệt? 20 môn?"

Đương nhiên hắn biết Lưu Nguyệt, hắn đã từng gặp nàng ta không ít lần tại thư viện, lần trước Lưu Nguyệt còn chỉ điểm hắn đi xem Khai Nguyên gia tốc pháp, mặc dù không hữu dụng.

Hắn biết Lưu Nguyệt nắm giữ không ít Vạn Tộc ngữ, đối phương còn nghiêm túc hơn Tô Vũ, đa số các lần Tô Vũ đi thư viện đều gặp được nàng.

Mà 20 môn. . .

Mặc dù Tô Vũ không để ý có người lợi hại hơn mình, nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Trước kia mặc dù học phủ bên này có không ít người nắm giữ rất nhiều Vạn Tộc ngữ, nhưng cũng không khác mình quá nhiều.

Trước đó không nghe nói Lưu Nguyệt nắm giữ nhiều môn như vậy, huống chi Lưu Nguyệt còn không phải học sinh của Liễu Văn Ngạn.

Phải biết rằng, học Vạn Tộc ngữ tại học phủ, nắm giữ nhiều Vạn Tộc ngữ, gần như đều do Liễu Văn Ngạn dạy dỗ, Lưu Nguyệt này học với ai?

. . .

Tô Vũ không hỏi nhiều, hai người tiếp tục đi đến trường.

Mặc dù trên đường có xe, xe buýt cũng không đắt, nhưng trừ khi quá xa, còn lại đa số học viên đều chọn đi bộ, đó cũng là một loại tu hành.

Trên đường, thỉnh thoảng có thể thấy một vài thành viên giám sát mặc đồng phục giao thông.

Thấy bộ chế phục quen thuộc kia, Tô Vũ hơi tưởng niệm.

Phụ thân đi đã năm ngày, không biết ở chiến trường Chư Thiên thế nào rồi.

Ngoại trừ thành viên giám sát mặc chế phục giao thông màu xanh, còn gặp đội tuần tra Tập Phong đường mặc chế phục màu đen hai lần.

Tập Phong đường, hộ vệ chủ yếu phụ trách an toàn nội cảnh.

"Hạo Tử, mấy ngày nay Tập Phong đường đều tuần tra khắp nơi sao?"

"Ừm."

Nghe Tô Vũ hỏi, Trần Hạo đang nhìn đông nhìn tây lập tức đáp: "Không phải nghe nói Vạn Tộc giáo gây rối tại Đại Hạ phủ sao? Cho nên mấy ngày nay Tập Phong đường gia tăng cường độ tuần tra."

"Ha ha, A Vũ, mấy ngày nay ngươi không xem ti vi à? Phủ chủ điều động Long Võ vệ tuần tra các phương, bắt được rất nhiều tên khốn kiếp Vạn Tộc giáo, ngày nào cũng chặt đầu, đã chặt hơn mấy trăm rồi!"

Tô Vũ quan sát, hơi nhíu mày, "Kì quái!"

"Cái gì kỳ quái?" Trần Hạo phì cười, "Cũng không phải chưa chặt đầu bao giờ."

"Ta không phải nói cái này." Tô Vũ cau mày, "Những súc sinh Vạn Tộc giáo kia không làm chuyện vô ích, mỗi lần hành động đều là vì gây ra hỗn loạn. Nhưng lần này tới Đại Hạ phủ, ngươi có nghe nói xảy ra náo động gì không? Ngày nào cũng bị chém đầu, bọn khốn này tới Đại Hạ phủ để chịu chết à?"

Hắn cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay trên TV đều đưa tin chém đầu, nhưng Vạn Tộc giáo hình như không gây ra chuyện gì.

Chẳng lẽ Long Võ vệ quá lợi hại, lần nào cũng đều sớm tra được động tĩnh?

Cũng có khả năng này, Tô Vũ khẽ lắc đầu, những chuyện này không tới phiên hắn quản.

Nhưng như vậy cũng tốt, cứ như vậy, đại khái là Vạn Tộc giáo không có tâm tư ám sát Liễu chấp giáo nữa.

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đếnNam Nguyên trung đẳng học phủ.

. . .

Cùng lúc đó.

Bên ngoài Nam Nguyên trung đẳng học phủ.

Trên tầng cao nhất một tòa cao tầng, một nam tử trung niên thu hồi ánh mắt, không tiếp tục nhìn Nam Nguyên trung đẳng học phủ.

Hắn quay người nhìn về phía một vị phu nhân đang làm đồ ăn, nói: "Nam Nguyên trung đẳng học phủ có tổng cộng 3200 học viên, chấp giáo lão sư là 210 người, học viên đều là Khai Nguyên, lão sư là Thiên Quân cảnh, phủ trưởng đã đột phá Vạn Thạch nhị trọng."

"Hộ vệ 50 người, trong đó có 1 Thiên Quân cửu trọng, 6 người Thiên Quân thất trọng trở lên, chấp giáo lão sư Thiên Quân thất trọng trở lên là 28 người, tổng cộng 35 Thiên Quân cao trọng."

"Mặt khác, bây giờ Tập Phong đường có một tiểu đội 30 người âm thầm hộ vệ trong học phủ, một đội trưởng Vạn Thạch cảnh, còn lại đều là Thiên Quân cao trọng."

"Tổng cộng Thiên Quân cao trọng 64 người, Vạn Thạch 2 người."

"Khoảng cách từ phủ thành chủ đến Nam Nguyên trung đẳng học phủ là 7000 mét, với cảnh giới Đằng Không nhị trọng của thành chủ Ngô Văn Hải, chạy đến nơi cần hơn hai phút đồng hồ."

Người trung niên nói sơ lược tình huống, trong phòng bếp, phu nhân vừa nấu cơm vừa xào món ăn, trong âm thanh xào rau, nàng nói: "Nam Nguyên trung đẳng học phủ là trung đẳng học phủ tốt nhất Nam Nguyên thành, cũng là chuẩn bị cho các cao đẳng học phủ sau này. . ."

"Lần này không chỉ có chúng ta đơn độc hành động, mà là 6 thành đồng thời hành động, mục tiêu đều là trung đẳng học phủ bản xứ."

"Hạ Long Võ. . . Ha ha!"

Phu nhân lộ vẻ lạnh lùng, "Hạ Long Võ tự cao tự đại, phá huỷ mấy cứ điểm bình thường liền cho rằng chúng ta không chịu nổi một kích! Lần này khiến Hạ Long Võ ngã ngựa đi, Đại Hạ phủ. . . Cũng chẳng có gì ghê gớm!"

Bạn đang đọc Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch - Hoàn) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 57
Lượt đọc 4215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.