Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mâu Thuẫn Giữa Hạ Long Võ Và Văn Minh Học Phủ

Phiên bản Dịch · 1976 chữ

Chương 70: Mâu Thuẫn Giữa Hạ Long Võ Và Văn Minh Học Phủ

"Hạ Long Võ quá ngoan cố. Tại Chư Thiên chiến trường, vạn tộc tranh phong, có chủng tộc là đại địch, tất phải giết! Có chủng tộc lại có thể lôi kéo, ít nhất có thể làm cho đối phương bảo trì trung lập." Liễu Văn Ngạn lắc đầu thở dài, "Bất quá trong lúc Hạ phủ chủ thống soái Trấn Ma quân, xuất quân phục sát rất nhiều đại quân của các chủng tộc, dẫn đến các phe vốn trung lập bắt đầu nảy sinh lòng căm thù Nhân tộc chúng ta, cho nên y mới bị mất chức, Trấn Ma quân không do y thống soái nữa."

Tô Vũ muốn nói lại thôi, rất nhanh hạ quyết tâm mở miệng: "Lão sư, cái gọi là chủng tộc trung lập, bất quá là rình mò xem hổ đấu mà thôi! Một khi Nhân tộc rơi vào thế yếu, bọn gia hỏa này chắc chắn sẽ vùng lên, ngầm chiếm địa phận của Nhân tộc! Mấy đại chiến dịch của Trấn Ma quân, chiến dịch đại thắng ta cũng nghe phụ thân nói qua, ta cảm thấy mấy đại chủng tộc kia nên giết!"

"Không phải một mình ngươi nghĩ như vậy." Liễu Văn Ngạn khẽ cười nói: "Rất nhiều người ủng hộ Hạ Long Võ, bao gồm cả quân đoàn tiền tuyến, rất nhiều người đều ủng hộ y. Ta không nói Hạ Long Võ làm sai, chẳng qua là. . . nội bộ Nhân tộc có ý kiến trái chiều thật ra là cũng bình thường, ngươi cảm thấy thế nào?"

Liễu Văn Ngạn nhìn người học sinh mình tâm đắc nhất ở phía đối diện, có chủ kiến của mình là chuyện tốt, một kẻ chỉ chuyên phụ họa người khác, chính mình không tự suy nghĩ, đó mới là chuyện xấu.

"Lòng người muôn màu, ngươi không có khả năng làm cho tất cả mọi người đồng lòng chung một ý chí. Cách làm của Hạ phủ chủ không ai nói là nhất định sai, nhưng không thể không thừa nhận, Nhân tộc bởi vậy bùng nổ chiến tranh nhiều hơn trước, cục bộ địa khu, chiến tranh bùng nổ càng nhanh và mãnh liệt hơn."

Tô Vũ không cho là đúng: "Tối thiểu cũng chấn nhiếp một nhóm chủng tộc trung lập!"

"Xem như thế đi." Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Cái này chúng ta không thảo luận, dù sao đây là vấn đề của tiền tuyến. Hạ phủ chủ sở dĩ có chút bất mãn với Văn Minh học phủ là bởi vì Văn Minh học phủ bên này có một bộ phận người đưa ra vài ý nghĩ. . . Biết người biết ta, Văn Minh học phủ nguyện ý cởi mở đối với vạn tộc!"

"Cái gì?" Tô Vũ chấn động!

"Bọn họ tuyển nhận học viên của vạn tộc!" Liễu Văn Ngạn trầm giọng thuật lại: "Phủ trưởng đương nhậm của Văn Minh học phủ cũng là người tài ba! Hắn đã từng kiến nghị, thay vì bắt nhân tộc vất vả tìm tòi phân tích văn minh vạn tộc, chi bằng để cho văn minh vạn tộc tiến vào Văn Minh học phủ, ai còn có thể hiểu rõ nền văn minh của vạn tộc hơn so với chính họ?"

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Để chính bọn họ tới phân tích, để chính bọn họ tới cống hiến nền văn minh nội tình của họ. . ."

Tô Vũ thất thanh thốt lên: "Đây chẳng phải là cũng muốn phơi bày văn minh Nhân tộc cho bọn họ?"

"Đúng!" Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Vạn tộc lại không ngốc, chẳng lẽ sẽ cung cấp cho nhân tộc phương pháp nhắm vào bọn họ phung phí như vậy sao? Nhân tộc mong muốn đồ của chúng, chúng cũng muốn càng thêm đi sâu hiểu rõ nhân tộc."

"Cho nên đây là một thanh kiếm hai lưỡi, cũng là nguyên nhân vì sao qua nhiều năm như vậy nhưng quyết sách này một mực không thể thành công, bị rất nhiều kẻ phản đối, dĩ nhiên người ủng hộ cũng có."

"Hạ phủ chủ không đáp ứng, bởi vậy dẫn đến một chút chia rẽ. Hạ phủ chủ thậm chí. . . Được rồi, việc này không đề cập tới cũng được."

Tô Vũ lại rất sốt ruột, lão nhân gia ngài nói đến một nửa lại không muốn nói tiếp, quá làm cho người khác khó chịu vì tò mò rồi.

"Lão sư, Hạ phủ chủ làm sao vậy?"

Liễu Văn Ngạn nhìn dáng vẻ hiếu kỳ của Tô Vũ, buồn cười bảo: "Việc này. . . Khó mà nói, xem như lịch sử đen tối, đến Đại Hạ Văn Minh học phủ rồi thì ngươi tuyệt đối đừng nhắc đến."

"Vâng, nhất định." Tô Vũ vỗ ngực bảo đảm.

Liễu Văn Ngạn cười cười, lắc đầu kể tiếp: "12 năm trước, Đại Hạ Văn Minh học phủ một lần nữa đưa ra đề nghị như vậy, lúc ấy Hạ phủ chủ không xuất hiện, bên Đại Hạ phủ một mực không lên tiếng."

“Lúc đó đại phủ trưởng cảm thấy y không lên tiếng thì coi như đã chấp nhận. Thế là khi ấy hắn liên hệ mấy tiểu tộc, muốn làm một lần thí nghiệm, tuyển nhận vài học viên tiểu tộc tiến vào Đại Hạ Văn Minh học phủ. . ."

"Kết quả. . . Người ta vừa tới không lâu, Chư Thiên chiến trường bạo phát chiến đấu, Hạ phủ chủ xuất lĩnh Long Võ vệ đánh úp bất ngờ mấy tiểu tộc này, trực tiếp phá nơi ở của bọn hắn, thu được hàng loạt công pháp, bí tịch cùng với tài nguyên khác."

"Hạ phủ chủ cũng không tới Văn Minh học phủ, lại để Long Võ vệ đưa tới hơn vạn bản thư tịch. . . Ý tứ rất rõ ràng, thứ mà các ngươi đau khổ mưu cầu, ta nguyện trực tiếp giành lấy từ trên chiến trường!"

Liễu Văn Ngạn cảm khái: "Thoáng một cái, phương án cho vạn tộc nhập học vào học phủ triệt để bị phá nát! Người ta đưa người đến, ngươi lại phá tan hang ổ của bọn họ, những người khác còn dám tới sao? Đại phủ trưởng liên lạc với các phương, mưu cầu rất nhiều năm, cuối cùng lại triệt để vỡ vụn."

Tô Vũ nghe thế, chẳng biết tại sao, giờ phút này bỗng nhiên có chút nóng máu lên, trầm giọng nói: "Thế không phải là rất tốt ư?"

Ta muốn, chính ta sẽ đi lấy!

Tình nguyện trực tiếp mà đi lấy, không cần phải bày nhiều trò rắc rối như vậy!

"Khó mà đánh giá, bất quá thật sự có chút chuyện khiến người kiêng kị." Liễu Văn Ngạn nói khẽ: "Nhân tộc không có khả năng một phương chống cự vạn tộc, Tô Vũ, ngươi phải hiểu được đạo lý này."

"Tiểu tộc, tộc yếu, cũng có thể lôi kéo. Lúc ấy phủ trưởng liên lạc được đám tiểu tộc kia, việc này đại biểu rằng chúng ta có khả năng lôi kéo họ, kết quả họ lại bị diệt, điều này sẽ khiến cho các tiểu tộc khác môi hở răng lạnh!"

"Một khi đẩy họ về hướng đối địch, một nhà không phải đối thủ của nhân tộc nhưng mười nhà trăm nhà hợp lại thì sao?"

"Ngươi giết không nổi!" Liễu Văn Ngạn thở dài.

Tô Vũ khẽ gật đầu, điểm này thì hắn hiểu rõ, nhưng hành vi của Hạ Long Võ không thể không nói, hoàn toàn hết sức phấn chấn lòng người.

"Cho nên mới sinh ra chia rẽ!" Liễu Văn Ngạn đưa tay xoa xoa trán, "Hạ phủ chủ hết sức ngoan cố, y cảm thấy đầu người rơi xuống đất càng có thể chấn nhiếp vạn tộc! Cũng không ít người cảm thấy nếu cứ như vậy, tình cảnh của nhân tộc sẽ càng thêm khó khăn. Cũng may, tiếp sau đấy Hạ phủ chủ bị cưỡng chế không được xuất hiện ở Chư Thiên chiến trường nữa mới hòa hoãn được các tiểu tộc đang phẫn nộ."

Tô Vũ không cam lòng thốt lên: "Cho nên Hạ phủ chủ không thể đến Chư Thiên chiến trường được nữa? Đây không phải là Nhân tộc tự trói tay trói chân mình sao?"

"Ngược lại cũng không phải."Liễu Văn Ngạn khẽ bật cười, nói: "Cường giả tiền tuyến làm ra một chút nhượng bộ thỏa hiệp thôi, chủ yếu là vì trấn an tiểu tộc trong vạn tộc, trên thực tế. . . nếu Hạ phủ chủ thật sự muốn đi, không làm đến sôi sùng sục lên, ai mà sẽ để ý?"

"Ai lại để cho một vị cường giả đỉnh cấp ở phía sau dưỡng lão?"

"Vả lại chưa chắc đây đã là chuyện xấu, phía trên làm vậy là cho y một chút thời gian đi rèn luyện cảnh giới của mình, khi đó y tiến bộ quá nhanh, khi nắm khi buông mới có thể chân chính bước vào một bước kia tốt hơn.” Liễu Văn Ngạn giải thích: "Đây không tính là chuyện xấu, chính Hạ phủ chủ cũng biết, bằng không với tính tình của y, ngươi cảm thấy y sẽ nghe lời sao, khiến cho y chôn mình ở phía sau Đại Hạ phủ, y liền nguyện ý ngồi yên mà đợi được chắc?"

Liễu Văn Ngạn cười ha hả: "Vậy ngươi cũng quá coi thường vị phủ chủ này của chúng ta, đừng nhìn những năm qua y không ra Chư Thiên chiến trường mà lầm, cũng không phải y thật sự không đi đâu, Chư Thiên chiến trường quá lớn, ai mà cứ nhìn chằm chằm vào mỗi y được. Long Võ vệ cũng thường xuyên xuất hiện ngoài tiền tuyến, phủ quân đều thường xuyên bị kéo đi luyện binh, cho nên chiến lực của Đại Hạ phủ tại các đại phủ đều là đỉnh cấp!"

Tô Vũ yên lặng gật đầu, lúc này đã có chút hiểu rõ ý tứ của Hạ Binh.

Liễu Văn Ngạn nhẹ phun ra một ngụm khí, lại nói tiếp: "Những việc này nghe một chút là được. Đừng nói ngươi không có tư cách xen vào, dù là Bạch Phong, thậm chí lão sư của hắn thì cũng không có tư cách quản. Đây là chuyện ở cấp độ khác, kỳ thật không liên quan gì nhiều tới chúng ta."

"Hạ Binh là cảm thấy ngươi có thiên phú, đi tới Văn Minh học phủ sẽ bị ảnh hưởng, trên thực tế. . . Ta càng hy vọng ngươi có thể bị ảnh hưởng."

Liễu Văn Ngạn chậm rãi phân tích: "Nhân sinh muôn màu, khắp nơi đều là lịch luyện! Hoàn cảnh thuần túy thích hợp với quân nhân, bởi vì quân đội cần thuần túy, thế nhưng Văn Minh sư thì khác. Cường giả cần phải có kiến thức rộng rãi! Ngươi không nhận rõ lòng người hiểm ác, không trải qua âm mưu tính toán, không trải qua lục đục lẫn nhau, như vậy khi ngươi lên chiến trường, có lẽ chút tính kế nho nhỏ của quân địch cũng sẽ khiến ngươi bị mắc lừa."

"Hạ Binh không hiểu nhiều thứ lắm. Nếu Hạ phủ chủ thật sự thấy ngứa mắt Văn Minh học phủ, vì sao không hạn chế, ngược lại còn tùy ý Văn Minh học phủ không ngừng lớn mạnh? Y tuy ngoan cố nhưng cũng không phải kẻ ngốc, Đại Hạ phủ cũng cần thanh âm bất đồng, bồi dưỡng cường giả ở những hướng khác biệt. Bằng không, các đại quân đoàn sẽ không xuất hiện cường giả từ Văn Minh học phủ, rất nhiều cường giả đều đang lãnh binh tác chiến."

Bạn đang đọc Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch - Hoàn) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1771

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.