Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất cả nhờ có hắn...

Tiểu thuyết gốc · 3179 chữ

“Vì các nàng xứng đáng!” Trần An Vĩ nhìn nàng ôn nhu nói.

Tuyết An toàn thân chấn động, ánh mắt có chút long lanh nhìn hắn, thấy cử chỉ dịu dàng ôn nhu của hắn nhìn mình, tâm linh nàng thật sâu rung động.

Hắn vẫn luôn như vậy, dùng sự chân thành của mình từ từ tiến sâu hơn vào trái tim nàng, luôn xuất hiện khi nàng khó khăn nhất, dù chỉ là những việc đơn giản, nhưng nàng không tin nam nhân trên đời có thể làm được như hắn.

Hít sâu một hơi, Tuyết An nhìn hắn dịu dàng nhưng kiên định nói “Nếu ngươi có thể thu được cả tỷ tỷ, Tuyết An sẽ theo ngươi trọn đời!”

Trần An Vĩ yêu thương nhìn nàng, ôn nhu vuốt lấy mái tóc đen tuyền của Tuyết An, trong lòng tràn ngập cảm giác vui vẻ, nàng đã nói vậy, có nghĩa rằng trái tim nàng có hắn.

“Ưm…” Tuyết An không lường được nam nhân lại hôn mình, bất quá cũng để mặc cho Trần An Vĩ chiếm lấy từng chút mật ngọt trong miệng mình, bản thân cũng dần đáp ứng lại nụ hôn của hắn.

Nhưng nam nhân có khi nào hôn mà biết đủ, dù Trần An Vĩ và Tuyết An chưa thực sự xác lập mối quan hệ, nhưng không có nghĩa hắn sẽ để yên cho khoang miệng nhỏ nhắn của giai nhân.

Bằng chứng là cái lưỡi hư hỏng của hắn lại một lần nữa tách nhẹ hàm răng trắng bóng đều đặn của Tuyết An, tiến sâu vào bên trong khoang miệng của nàng, khám phá toàn bộ ngóc ngách bên trong.

Hắn cũng không quên hút hết hương tân ngọc dịch của giai nhân, mà như vô tình lại như cố ý, nước bọt của hắn cũng vì thế mà truyền sang miệng nàng.

Cái lưỡi hắn sau một hồi thám hiểm bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng tìm lấy chiếc lưỡi đinh hương của giai nhân mà quấn quít. Cảm nhận được khí tức nam tính cương dương khiến Tuyết An toàn thân vô lực, mặc cho nam nhân tận hưởng cam lộ thơm ngọt của mình.

Bất quá ngay khi lý trí nàng dần bị nụ hôn triền miên của nam nhân nhấn chìm, thì lại cảm nhận được bàn tay hư hỏng của Trần An Vĩ chạm vào địa phương mẫn cảm của mình, Tuyết An lập tức đẩy hắn ra, gương mặt đỏ ửng ánh mắt long lanh ngập ngược trợn tròn nhìn hắn.

Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Trần An Vĩ xém chút không nhịn được mà đè nàng ra hôn lấy hôn để, nhưng cũng biết mình không thể vội vàng, vì thế liền vô sỉ mà cười nhìn nàng, khiến giai nhân dù giận cũng không thể làm gì hơn.

Tuyết An lúc này mới nhận thức được việc mình vừa làm, nhất thời ánh mắt có chút lảng tránh nhìn hắn, trong lòng thầm trách bản thân để cảm xúc chi phối, tự mình chui vào ma trảo của tên này.

“Ngày ta từ Địa Hoàng Mật Tịch trở về, chính là ngày ta đem hai nàng cưới về nhà!” Trần An Vĩ nhìn nàng kiên định nói.

Tuyết An khóe môi cong lên, hiển nhiên rất vui vẻ với lời khẳng định vừa rồi của hắn, còn đang định nói điều gì, thì đúng lúc này dị biến lại xảy ra…

Từ trong không gian, vô tận Băng Hệ Nguyên Lực từ đâu cấp tốc ùa về, chúng nhanh chóng tiến vào cơ thể Tuyết An mặc dù nàng không điều động công pháp, mà đồng dạng từ trong cơ thể nàng, Băng Hàn Khí như được thứ gì đó triệu hoán, nó phá tan xiềng xích từ Hồng Hỏa Nguyên Lực mà Trần An Vĩ đã để lại trước đó mà ùa ra ngoài.

Tuyết An lại như bị thứ gì đó thôi thúc, nàng lập tức đã tọa, mặc cho Băng Hàn Khi đang ùa ra và Băng Hệ Nguyên Lực đang tiến vào người mình.

Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt không khỏi ngưng trọng, còn định điều động Băng Hỏa Luân Hồi Diễm muốn khống chế lấy Băng Hàn Khí thì bất chợt Ảnh Nhi lại lên tiếng “Công tử đừng làm gì cả, phản phệ của Tuyết Vực Chung Tình Công đang dần được phá bỏ!”

“Phá bỏ?” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn nàng hỏi “Không phải nói Băng Hàn Khí cần Hỏa Tâm Bình Hàn Đan mới có thể bị phá bỏ sao?”

Ảnh Nhi không ngần ngại gật đầu, bất quá lát sau lại nói “Thực ra cả Tuyết Vực Tộc năm xưa và Tuyết Vực Cung bây giờ đều đã hiểu sai một điều về Tuyết Vực Chung Tình Công!”

“Hiểu sai điều gì?” Trần An Vĩ không nhịn được thắc mắc hỏi.

Nhưng Ảnh Nhi lại không trả lời hắn mà dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn nói “Công tử nghĩ thử xem?”

Trần An Vĩ trừng mắt nhìn tiểu nha đầu, hắn không biết mới hỏi nàng a, nếu có thể tự biết thì hỏi làm gì nha, bất quá nàng đã không trả lời, hắn cũng đành làm theo ý nàng.

“Tuyết Vực Chung Tình Công…” Trần An Vĩ lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra điều gì mà ánh mắt có chút co rút lại.

“Công tử hiểu rồi chứ?” Ảnh Nhi nhìn thấy biểu hiện của hắn, mỉm cười nói.

“Ý nàng nói là Băng Hàn Khí có thể chữa trị bằng tình yêu? Cũng là ý nói Tuyết An ban đầu bị phản phệ là do ta đã khiến nàng ấy rung động? Và lần này phản phệ biến mất là do nàng ấy đã xác định tình cảm với ta?” Trần An Vĩ sau khi nghĩ kĩ, liền đưa ra kết luận nói.

“Chính xác!” Ảnh Nhi hưng phấn reo lên, đồng thời hướng Trần An Vĩ giơ ngón tay cái “Vậy nên, lúc này công tử không nên làm phiền nàng ấy phá bỏ Băng Hàn Khí, nếu không Tuyết An sẽ phải chịu phản phệ nặng nề hơn.”

Trần An Vĩ cũng hiểu điều đó, vì vậy chỉ lẳng lặng quan sát tình hình trước mặt. Nhìn thấy thân ảnh nữ nhân đang chìm trong hai luồng lực lượng phân biệt gồm Băng Hàn Khí đen kịch và Băng Hệ Nguyên Lực xanh bạc, Trần An Vĩ cũng không dám buông lỏng đề phòng.

“Nhị Cung Chủ!!!” Bất chợt có tiếng động vang lên sau lưng khiến Trần An Vĩ không khỏi trừng mắt nhìn lấy một đám nữ nhân như hoa như ngọc trước mặt mình.

“Đừng làm ồn, nàng ấy đang trong giai đoạn quan trọng!” Trần An Vĩ nhẹ giọng nhắc nhở, đồng thời cùng kể sơ qua sự việc để chúng nữ không tiếp tục lo lắng và bất an.

Tuyết Kỳ và mấy nữ sau khi nghe hắn nói cũng biết ý mà im lặng, tuy vậy ánh mắt vẫn không khỏi bất an mà nhìn lấy nữ nhân vẫn ngồi đã tọa trước mặt kia, trong lòng thầm cầu nguyện nàng không sao.

Không biết qua bao lâu sau, khi Tuyết An hấp thu hết lượng Băng Hệ Thuộc Tính, thì Băng Hàn Khí cũng đồng dạng tan biến hết.

Chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp, đập vào mắt nàng là cảnh tượng Trần An Vĩ vẫn luôn quan sát nàng, điều đó khiến Tuyết An vô thức cảm thấy vui vẻ. Chợt nhìn thấy từng luồng ánh mắt bất an lo lắng của chúng nữ, Tuyết An liền cất giọng trấn an “Ta đã không sao rồi, xin lỗi đã khiến các muội đã lo lắng!”

Đồng thời cũng tỏa ra khí tức của bản thân lúc này, như minh chứng cho thấy nàng đã hoàn toàn bình phục.

Tuyết Kỳ cùng chúng nữ cảm nhận được khí tức bình ổn của nàng, tâm trạng lo lắng cũng dần lắng xuống, không còn bất an nữa mà ngược lại càng là vui mừng vì Tuyết An đã không còn bị công pháp phản phệ.

Nhưng chợt nhận ra điều gì, ánh mắt Tuyết Kỳ và chúng nữ lập tức trở nên kinh ngạc cùng khó tin mà lắp bắp hỏi “Nhị Cung Chủ, khí tức của người…”

Nghe thấy câu nói của chúng nữ, Tuyết An cũng bất ngờ, nhanh chóng kiểm tra tình huống cơ thể mình, rất nhanh sau đó đã phát hiện điều kinh hỉ.

Mà ở bên này Trần An Vĩ cũng nhanh chóng xem xét khí tức của giai nhân, cộng với việc luôn quan sát nàng từ trước, rất nhanh hắn đã nhận ra điểm khác biệt.

Chỉ thấy tu vi vốn có của Tuyết An là Ngũ Tinh Nguyên Tông, hiện tại sau khi phá bỏ được phản phệ, tu vi của nàng lại cấp tốc đột phá, mãi tới khi đạt tới Thất Tinh Nguyên Tông mới dừng lại.

Điều này khiến Trần An Vĩ và chúng nữ không khỏi mừng rỡ cùng kinh hãi, phải biết Nguyên Tông cảnh muốn đột phá thêm một tinh rất khó, vậy mà chỉ cần một lần bình phục sau khi gặp phản phệ, Tuyết An đã có thể đột phá nhiều như vậy, đúng là nhân họa đắc phúc.

Trong lúc Trần An Vĩ và chúng nữ ở bên này vui mừng vì Tuyết An không những bình phục mà còn thực lực đại tăng, thì ở một phía khác của Tuyết Vực Chủ Điện, Tuyết Nhược cũng có tin vui.

Trước mặt nàng lúc này là một kiện dược đỉnh vừa mới tắt lửa, mùi hương thoang thoảng tỏa ra khắp không gian khiến những Trần An Vĩ và chúng nữ phải nhìn qua.

Từ bên trong dược đỉnh, một viên Đan Dượng màu trắng bạc bay ra, trên nó là không ít các đường nét như thể nhánh cây, lại như kinh mạch của tu sĩ, từng đường nét ẩn chứa lực lượng giúp người xung quanh vô thức cảm thấy dễ chịu hơn.

Viên Đan Dược đó chính là Hoàn Căn Đan, Đan Dược phục hồi căn cơ và kinh mạch của tu sĩ, lúc này đây đã được Tuyết Nhược luyện chế thành công rồi.

Dược liệu tỏa ra từ nó khiến Tuyết Yên dù chưa phục dụng cũng được hưởng chút ít, đôi chân mày liễu vốn cau lại dần giãn ra một chút chứng tỏ tình hình nàng đã đỡ hơn.

Tuyết Nhược không chút chần chừ mà đem Hoàn Căn Đan bỏ vào miệng của Đại Cung Chủ, giúp nàng phục dụng nó.

Làm xong tất cả, chợt nhìn thấy Trần An Vĩ và Nhị Cung Chủ bước vào phòng, ánh mắt Tuyết Nhược bất giác trở nên nhu hòa. Nhờ nam nhân này mà nàng có đủ nguyên liệu luyện chế Hoàn Căn Đan, giúp Đại Cung Chủ hồi phục.

Mà không chỉ có nàng, chúng nữ Tuyết Vực Cung sau khi nhìn thấy hai vị Cung Chủ đang dần khôi phục toàn thịnh nhờ nam nhân này, từng đôi mắt đẹp đều nhìn hắn với ánh mắt nhu hòa không ít.

Trần An Vĩ dường như cảm nhận được ánh mắt của các nàng, trong lòng không khỏi sung sướng, được một đám tuyệt sắc giai nhân vây quanh có nam nhân nào lại không muốn chứ?

“Đa tạ ngươi!” Tuyết An đại diện chúng nữ nhìn hắn nói, ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng vui mừng. Hiển nhiên sau khi nhìn thấy tỷ tỷ dần được hồi phục, lại nghĩ tới những việc hắn đã làm, nàng càng thêm chắc chắn quyết định ngày hôm nay của mình là đúng đắn.

“Không cần để ý, được giúp đỡ các vị mĩ nhân là phúc phận của một nam nhân như ta!” Trần An Vĩ xua tay mỉm cười nhìn chúng nữ trước mặt nói.

Tuyết An mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì, nàng lại hỏi “Hai tiểu nha đầu kia hiện tại ra sao rồi?”

“Hai người các nàng đang bế quan tiếp nhận Nguyên Tông Truyền Thừa, tin tưởng ngày xuất quan sẽ là hai vị Nguyên Tông hàng thật giá thật!” Trần An Vĩ không chút giấu giếm mà nói.

Câu nói của hắn lập tức khiến chúng nữ kinh ngạc, nhưng sau khi nhớ lại hai nữ có Song Thân Nhất Thể, vì vậy cũng không quá bất ngờ. Dù sao Song Thân Nhất Thể có thể giúp hai nữ tu luyện nhanh hơn nhiều lần so với bình thường mà.

“Chúng ta trở về bế quan, không làm phiền ngươi cùng Nhị Cung Chủ!”

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhìn thấy tỷ muội trong cung thực lực thăng tiến, chiến ý trong mắt chúng nữ lại bốc lên hừng hực, lần lượt cáo từ mà trở về phòng của mình bế quan, quyết tâm thăng tiến không nhiều thì ít.

Sau khi chúng nữ rời đi, Trần An Vĩ lập tức bày ra bộ mặt vô lại của mình mà ôm lấy vòng eo thon thả của Tuyết An khiến giai nhân cực kì kinh ngạc.

Hai tay nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng chợt nhận ra bản thân lại đang vô thức tận hưởng mà để mặc hắn ôm lấy, Tuyết An bất lực chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, trong lòng dậy sóng không thôi.

Chụt!

Một cái hôn nhẹ lên trán khiến nàng bất ngờ, nhìn thấy nam nhân vẫn tủm tỉm cười nhìn mình, nàng bất giác đỏ bừng cả mặt mà trừng trừng nhìn hắn, nhưng rốt cục chỉ có thể ngượng ngùng, ai bảo nàng đã nói câu nói kia cơ chứ, à mà khoan, cho dù nàng không nói thì tên này cũng vốn đã chiếm tiện nghi của nàng rồi.

“Hứ, đi ra, từ giờ tới lúc ngươi thu được tỷ tỷ, cấm ngươi không được chạm vào người ta!” Hờn dỗi hừ một câu, Tuyết An không biết lấy đâu ra sức lực, vậy mà có thể thoát khỏi vòng tay của nam nhân.

Nhìn lấy biểu hiện vừa giận vừa thẹn của nàng, Trần An Vĩ không nhịn được mà bật cười, không ngờ Tuyết An vốn lạnh lùng mà còn có một mặt dễ thương như vậy.

“Ngươi… ngươi…” Tuyết An thấy tên này vậy mà cười mình, nhất thời thẹn quá đỗi, muốn mắng chửi hắn, nhưng lại phát hiện mình không có từ gì để chửi vì thế chỉ đành lắp bắp lặp lại mấy chữ “ngươi”.

Nàng vốn là nữ nhân có tính cách lạnh nhạt trong trẻo, chưa từng để ý tới chuyện xung quanh bao giờ, làm sao biết thứ ngôn ngữ dùng để chửi người, đặc biệt là dùng để chửi cái tên nam nhân vô lại trước mặt nàng bây giờ.

“Haha được rồi, không trêu chọc nàng nữa, Tuyết Vực Cung hiện tại đã không còn vấn đề gì nữa, nhỉ?” Trần An Vĩ nhịn cười nhìn nàng nói. “Nàng chỉ cần bình ổn khí tức một thời gian, Tuyết Yên cũng cần chút thời gian phục dụng hết Hoàn Căn Đan, tin tưởng thực lực sẽ sớm hồi phục.”

Tuyết An nghe câu nói đó, không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát, nhưng biết nam nhân vẫn còn chuyện cần làm, vì thế cũng nhẹ giọng nói “Tất cả đều nhờ có ngươi, Tuyết Vực Cung sẽ luôn ghi nhớ chuyện ngươi đã làm cho chúng ta!”

“Ừm!” Trần An Vĩ mỉm cười, rồi quay lưng định rời đi.

Nhưng một vòng tay trắng nõn không tì vết đã ôm lấy hắn từ phía sau, cùng giọng nói trong trẻo êm tai vang lên khiến Trần An Vĩ không khỏi bất ngờ “Ta sẽ ở đây chờ ngươi!”

“Ưm…” Vừa dứt lời, Tuyết An chợt cảm nhận được đôi môi của mình đã bị nam nhân chiếm đoạt, khí tức cương dương bất chợt xông tới khiến nàng mềm nhũn tựa vào lồng ngực săn chắc của hắn.

Sau một hồi lâu, Trần An Vĩ mới lưu luyến tách ra bờ môi, chỉ để lại một dòng tơ bạc nối giữa hai người, nhìn lấy tiểu giai nhân trong lòng, hắn thủ thỉ “Ta sẽ sớm trở lại!”

Tuyết An gật đầu, mỉm cười ôn nhu nhắc nhở “Bảo trọng!”

Nàng biết để hắn rời đi lần này, không biết bao giờ mới gặp lại, vì thế không tiếp tục kiềm chế cảm xúc của mình mà ôm lấy hắn, dành hết yêu thương của mình vào cái hôn này, như muốn hắn luôn nhớ rằng ở Tuyết Vực Cung luôn có người chờ hắn trở về.

Nhìn lấy thân ảnh nam nhân dần biến mất, Tuyết An vô thức miết nhẹ đôi môi, bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

“Tiểu An…”

Bất chợt một giọng nói quen thuộc mà nàng từng ao ước được nghe từ rất lâu rồi vang lên khiến tinh thần Tuyết An chấn động dữ dội, nàng bước nhanh tới chiếc giường bệnh nơi tỷ tỷ đang nằm, run giọng hỏi “Tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi?”

Tuyết Yên có vẻ còn rất yếu nên phải cố gắng lắm nàng mới mở được đôi mắt tuyệt mĩ, nhìn lấy thân ảnh quen thuộc của muội muội mình, nhất thời hoảng hốt mà hỏi “Muội… ta… đã có chuyện gì xảy ra?”

Tuyết An nghe giọng nói yếu ớt của tỷ tỷ mình vang lên, cảm xúc lắng đọng từ lâu bất chợt bạo phát, nàng vùi vào lòng tỷ tỷ mình mà khóc, hệt như tiểu nữ hài năm xưa vẫn luôn dính lấy tỷ tỷ song sinh của mình.

“Ngoan, tỷ tỷ của ngươi đã không sao rồi, ngươi còn khóc cái gì?” Tuyết Yên dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết vì sao mình có thể sống sót, nhưng nàng hiểu, Tuyết An đang rất vui mừng.

“Bất quá… ta cứ ngỡ ta sẽ chết trong Thiên Sát Bát Quái Trận, muội làm sao có thể cứu sống ta?” Nhìn tiểu nha đầu vẫn ôm lấy nàng mà khóc, Tuyết Yên không nhịn được hỏi.

Tuyết An lúc này mới ngừng thút thít, khỏe môi bất giác nở nụ cười xinh đẹp, ôn nhu nói “Tất cả là nhờ có hắn…”

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 512

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.