Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai vị kiều thê!

Tiểu thuyết gốc · 3194 chữ

Sau khi Cửu Long Tuyền trở nên bạo loạn, Cửu Long Hội cũng vì vậy mà bị hủy bỏ. Cho nên nếu muốn xác định các ngôi vị trong từng cấp bậc tham dự Bách Long Hội Tụ, Lục Thanh Vân đã quyết định tổ chức Tỷ Nguyên Hội.

Thực ra, nàng chính là người phụ trách tổ chức Cửu Long Hội lần này, nên lúc này đây nàng có toàn quyền quyết định. Vì thế mà Tỷ Nguyên Hội được tổ chức. Nhưng đó là chuyện của hai ngày sau. Còn bây giờ…

“Ưm… phu quân… phu quân… ưm…” Tiếng rên rỉ nỉ non, đứt quãng của nữ nhân vang vọng Vân Vĩ Điện, Lục Thanh Vân ôm chặt lấy thân thể nam nhân đang liên tục ra vào bên dưới hạ thân nàng.

“Bảo bối, nàng khít quá!” Trần An Vĩ ở dưới hạ thân vẫn không ngừng nhấp, bên trên vừa gặm mút đôi gò bông đào của thê tử, vừa truyền âm trêu chọc.

“Ưm… ưm… của chàng hết đó… ăn đi…” Lục Thanh Vân một tay ôm eo hắn, một tay vầy vò mái tóc đen dài của hắn như muốn hòa làm một với hắn, miệng vừa rên vừa nói.

Nghĩ tới cảnh hắn bất chấp nguy hiểm của Cửu Long Bạo Loạn để đi tìm mình và Hàn Mộng Nhu, trong lòng nàng chảy xuôi một dòng nước ấm. Bây giờ, kể cả hắn không đạt được Quán Quân Cửu Long Hội, nàng cũng sẽ cho hắn tất cả.

Bạch! Bạch! Bạch!

Theo từng tiếng nhấp đầy dũng mãnh của nam nhân và tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân, cảnh xuân lan tràn khắp Bát Diện Thạch khiến mấy nữ còn lại đang bế quan cũng phải ngượng chín mặt.

“Tên này là trâu sao?” Cổ Tự Thư không nhịn được gắt lên một tiếng, gò má cũng vô thức ửng hồng, mà bên cạnh nàng Cổ Tự Ly đã đỏ bừng cả khuôn mặt.

Nhìn thấy hắn cùng Lục Thanh Vân ân ái, nàng vô thức nhớ lại ngày hôm đó chính bản thân đã nói sẽ cho hắn, tới bây giờ nghĩ lại thì… aaa sao lúc đó nàng có thể nói vậy được chứ?

Vân Vĩ Điện lại vang vọng ra những tiếng rên rỉ sảng khoái của nữ nhân, tiếng thở dốc của nam nhân, khiến mấy nữ trong Bát Diện Thạch dù có ngượng chín mặt nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Không biết qua bao lâu sau, Trần An Vĩ tinh thần sảng khoái bước ra khỏi Vân Vĩ Điện, để lại bên trong một giai nhân đang nhũn như vũng bùn nhão nằm trên giường xua xua tay trục khách.

Hắn liếc nhìn về một đình viện ngay sát bên, một đình viện với ba loại Nguyên Lực Thuộc Tính, nơi có một nữ nhân sở hữu Tam Sắc Nguyên Hải, Băng Thổ Mộc. Mỉm cười một cái, thân ảnh hắn đã xuất hiện bên cạnh cánh cửa Nhu Vĩ Điện.

Hàn Mộng Nhu lúc này đang ở trong Nhu Vĩ Điện nói chuyện với tàn hồn của Long Nhược Thủy, từ sau khi trở về từ Cửu Long Tuyền, được Trần An Vĩ kể tất cả mọi chuyện, thì nàng vô thức sinh ra đồng cảm với vị Hàn Long Tộc Trưởng này.

Là nữ nhân ai mà lại không muốn gặp được nam nhân thương yêu mình hết mực chứ!

Bất chợt, cửa Nhu Vĩ Điện bật mở, thân ảnh nam nhân quen thuộc từ từ tiến lại gần, Hàn Mộng Nhu cùng Long Nhược Thủy bất ngờ nhìn hắn, trong đầu hiện lên suy nghĩ “Nhanh như vậy?”

Trần An Vĩ như hiểu được suy nghĩ của nàng, ghé sát tai nàng thủ thỉ “Muốn biết nhanh hay chậm không phải nàng thử là biết sao?”

Hàn Mộng Nhu nghe vậy thì đỏ mặt quay đi chỗ khác, Long Nhược Thủy gắt một tiếng “Lưu manh!” rồi nhanh chân chui vào người nàng, trốn mất dạng.

“Bảo bối!” Trần An Vĩ sao có thể bỏ lỡ, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của Hàn Mộng Nhu, một tay vén lấy mái tóc thanh sắc đặc biệt của nàng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn nhẵn của giai nhân, dịu dàng gọi.

“Ưm…” Hàn Mộng Nhu được hắn âu yếm thì trong lòng vui vẻ như được nếm mật, đôi mắt long lanh ngập nước ngước nhìn hắn, ưm nhẹ một cái.

“Nàng gả cho ta nhé?” Trần An Vĩ dịu dàng thổ lộ.

Hàn Mộng Nhu nghe vậy thì sững sờ nhìn hắn, tâm tình rung động chưa từng có. Ban đầu khi nàng vừa gặp hắn, biết được thân phận thật sự của hắn, nàng đã vô cùng kinh ngạc.

Hắn là Thiếu chủ của Trần gia, một Nhất phẩm gia tộc có tiềm năng trở thành Tông cấp gia tộc trong tương lại. Còn nàng chỉ là nữ nhi của một Trưởng lão của Hàn gia, phụ mẫu nàng lại còn bị chính gia tộc hại chết.

Thân phận đôi bên chênh lệch thấy rõ, nàng vì điều này mà dù trong lòng rất yêu hắn, nhưng lại không mong chờ hắn có thể để ý tới nàng. Dù hắn đã từng nói, trong lòng hắn có nàng, nhưng hắn sẽ vì một nữ nhân mới gặp chưa lâu mà bỏ qua thứ gọi là mặt mũi sao?

Nhưng ngày hôm nay, hắn một lần nữa chứng minh, suy nghĩ của nàng đã sai. Hắn thực sự muốn cùng nàng, hắn thực sự đã cầu hôn nàng.

Không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, Hàn Mộng Nhu mím môi nhỏ giọng hỏi “Chàng… không để ý tới thân phận của ta sao?”

Nàng hỏi vậy là một phần vì chênh lệch về địa vị, phần khác lại là vì nàng là người của Hàn gia, hắn ở cùng nàng trong lúc vẫn còn mối thù với Hàn gia, sẽ không thể tránh khỏi dị nghị của người trong gia tộc.

Nào ngờ, hắn thản nhiên nói một câu, mà tin chắc rằng nó là câu nói hay nhất trong đời nàng từng được nghe “Ta với nàng tâm đầu ý hợp, ai có ý kiến cứ đánh là được!”

Rồi hắn lại nhìn nàng bằng đôi mắt trìu mến, dịu dàng cùng ôn nhu vô tận, nói tiếp “Nàng theo ta chưa lâu, nhưng ta vẫn muốn dành cuộc đời mình chăm sóc cho nàng, bảo vệ nàng. Nàng có nguyện ý cho ta một cơ hội không?”

Trần An Vĩ đây là nói thật, hắn với Hàn Mộng Nhu chung sống chưa lâu, có thể sẽ có những điểm khác biệt, tình cảm có thể còn chưa sâu đậm, nhưng hắn tin, tình cảm cả hai dành cho nhau sẽ lớn dần theo thời gian, cũng càng ngày càng vững bền.

Hàn Mộng Nhu nhìn hắn, nàng muốn nhìn thật kĩ gương mặt của nam nhân này. Khi nàng vì chút nông nỗi mà liều mạng giao đấu với cường giả hơn mình hai đại cảnh giới, hắn đã xuất hiện giải nguy cho nàng.

Rồi lúc nãy, khi nàng còn ở trong Cửu Long Tuyền đang vô cùng bạo loạn, hắn cũng đã xuất hiện đưa nàng đi.

Nam nhân này, là nam nhân tuyệt vời nhất mà nàng từng gặp, cũng là nam nhân khiến nàng hạnh phúc nhất.

“Thiếp đồng ý!” Hàn Mộng Nhu mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn, chủ động dâng hiến môi thơm.

Trần An Vĩ được thê tử dâng hiến sao có thể tự chối. Hắn nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi kiều diễm của giai nhân, bàn tay hư hỏng lại luồn xuống dưới tiểu nội khố, lén lén lút lút trêu chọc lấy bộ vị mẫn cảm ở bên trong, tay còn lại thì luồn vào bên trong yếm đào, bắt lấy một bên bầu ngực của nàng mà xoa nắn.

“Ưm…” Hàn Mộng Nhu cùng lúc bị kích thích hai bộ vị mẫn cảm kia, không nhịn được mà rên lên một tiếng.

Trần An Vĩ thấy thế càng lúc động tác càng mạnh bạo hơn, ngón tay hắn lúc này đang ma sát bên trong u cốc trinh nguyên của Hàn Mộng Nhu, khiến nàng vừa rên rỉ vừa quằn quại trong lòng hắn.

“Tiểu Vĩ… thiếp… thiếp ngứa quá!” Hàn Mộng Nhu rên lên một tiếng, đôi mắt long lanh nhìn lấy hắn.

Trần An Vĩ thấy vậy thì cười tà nhìn nàng, bất chợt ghé tai nàng nói nhỏ điều gì đó khiến giai nhân đỏ cả mặt, ánh mắt thẹn thùng nhìn hắn. Rồi trong ánh mắt nóng bỏng của hắn, Hàn Mộng Nhu vậy mà lại đẩy hắn ngã xuống giường.

Bùm!

Một tiếng nổ thanh thúy phát ra, y phục trên thân hai người đã trở thành mảnh vụn. Hàn Mộng Nhu yêu kiều nhìn hắn một cái rồi cúi xuống bắt lấy tiểu huynh đệ đã ngẩng cao đầu của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ban đầu còn hơi do dự, nhưng ngay khi chạm vào nó, một dòng điện nhanh chóng xẹt qua người nàng, khiến nàng bị nó thu hút, động tác cũng mạnh dạn hơn.

Vừa vuốt ve nàng vừa quay người lại, đưa u cốc trinh nguyên mê người hướng về phía hắn, miệng nhỏ hé mở ngậm lấy thân côn thịt to lớn hình thành tư thế huyền thoại nào đó mà ai cũng biết…

Hít!!!

Trần An Vĩ được thê tử yêu thương ngậm lấy côn thịt, hai tay hắn cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn bờ mông kiều nộn đang hiển hiện trước mắt, u cốc mê người của nàng còn đang tỏa ra mùi hương đặc trưng mời gọi hắn.

Không nhịn được nữa, hắn nâng đầu hôn vào nơi tư mật của giai nhân, khiến nàng rùng mình, miệng khẽ rên một tiếng, khuôn miệng nhỏ bắt đầu chuyển động.

“Bảo bối! Nàng tuyệt quá!” Trần An Vĩ vừa hôn vào nơi đó của nàng, vừa cất giọng khen ngợi.

Hàn Mộng Nhu sau phút đầu còn hơi ngỡ ngàng và trúc trắc vì côn thịt hắn quá to so với khuôn miệng nhỏ của nàng, thì bây giờ đã bắt đầu thuần thục, lại được nghe nam nhân khen ngợi, nàng càng ra sức bú mút tiểu huynh đệ của hắn.

“Ưm…” Bất chợt, nam nhân đưa lưỡi tiến vào bên trong u cốc trinh nguyên của nàng khiến Hàn Mộng Nhu giật bắn người rên lên một tiếng, thở hổn hển nhìn hắn nỉ non “Đừng mà… nơi đó của thiếp bẩn!”

Trần An Vĩ nghe vậy thì phì cười đáp lại “Bẩn gì mà bẩn, của nàng sạch sẽ như vậy, lại còn rất thơm, ta thích lắm!”

Hàn Mộng Nhu nghe hắn nói thì ngượng ngùng quay đi, nhưng trong lòng lại như được nếm mật. Nam nhân này, hắn không chỉ không để ý thân phận của nàng, mà còn trân trọng và yêu thích tất cả của nàng.

“Ưm… Sướng!!!” Không kịp suy nghĩ gì thêm, nàng lại bất giác rên lên một tiếng, cái lưỡi của nam nhân này quá mức hư hỏng, vậy mà khuấy đảo toàn bộ bên trong nàng, khiến nàng sướng phát điên.

Sau tiếng rên, thân thể trắng nõn mê người của nàng run lên bần bật, u cốc phía dưới cũng đồng loạt bắn ra một dòng âm tinh thanh mát ngọt lịm vào mặt Trần An Vĩ.

Hắn cũng vô cùng hưởng thụ dòng nước thánh của thê tử, mà tiểu huynh đệ của hắn ở phía dưới cũng được Hàn Mộng Nhu chăm sóc tận tình, khiến nó càng thêm to lớn hơn.

Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh nàng tiết thân, thân thể cùng gương mặt trắng nõn pha chút ửng hồng, người rướm mồ hồi kèm thêm đôi mắt lúng liếng nước yêu mị liếc nhìn hắn, thì hô hấp bỗng trở nên dồn dập hơn, tiểu huynh đệ như muốn bùng nổ.

Hắn lật người nàng lại, lấy thân mình đè ép lên thân thể mê người của giai nhân, miệng thủ thỉ “Bảo bối, ta muốn rồi…”

Hàn Mộng Nhu dịu dàng nhìn hắn, e thẹn gật đầu. Trần An Vĩ không nhịn nổi nữa, nhắm ngay đôi môi kiều diễm của nàng mà hôn xuống, phía dưới tiểu huynh đệ nhắm chuẩn vị trí u cốc mà đâm vào.

“Thiếp muốn chàng từ từ tiến vào, thiếp muốn cảm nhận thật kĩ giây phút chàng biến thiếp thành của chàng!” Hàn Mộng Nhu nhu tình nỉ non.

“Tuân lệnh thê tử yêu quý!” Trần An Vĩ thương yêu không dứt nói. Hắn biết các nàng khi lần đầu tiên làm chuyện ấy sẽ rất đau, nhưng Hàn Mộng Nhu lại không muốn hắn nhanh chóng tiến vào mà lại muốn hắn chậm rãi như thể khắc ghi thật sâu tình yêu của hai người.

Ót!

“A…” Hàn Mộng Nhu chân mày cau lại, mím môi thật chặt, không để cho tiếng rên của mình phát ra ngoài, nàng cảm thấy thật đau, nhưng cũng thật hạnh phúc. Nam nhân đầu tiên của nàng, cũng là nam nhân duy nhất nàng yêu đang dần hòa làm một với nàng.

Trần An Vĩ thấy giai nhân trong lòng nín nhịn đau đớn cũng không muốn làm mình mất hứng thì cảm động không thôi, hắn dịu dàng hôn lấy đôi môi của nàng, đôi tay lại xoa nắn đôi gò bông đào như muốn xoa dịu cảm giác đau đớn khi phá thân của nàng.

Quả nhiên, Hàn Mộng Nhu được nam nhân xoa dịu thì chân mày cũng giãn ra, dịu dàng ra hiệu hắn tiếp tục.

Theo từng nhịp tiến vào của nam nhân, Hàn Mộng Nhu cũng từ đau đớn mà trở thành sướng khoái. Khi hắn tiến vào chậm rãi thế này, nàng dù đau đớn nhưng cũng cảm nhận rõ ràng các thớ thịt phía dưới hạ thân mình đang bó chặt lấy tiểu huynh đệ của hắn, hai người hoàn toàn hòa làm một.

Ót!

Khi tiếng động cuối cùng vang lên, một dòng máu đào chảy ra, cũng là lúc hắn và nàng thực sự hòa làm một, tiểu huynh đệ hắn đã vào tận sâu bên trong nàng, thậm chí có cảm giác nó chạm tới hoa tâm của nàng.

“Sướng quá bảo bối! Bên trong nàng tuyệt lắm!” Trần An Vĩ không nhịn được thở ra một hơi, dù trước đó được tận hưởng u cốc của nàng bằng lưỡi nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận khi tiểu huynh đệ hắn từng bước tiến vào, nó thực sự rất sướng.

Các nữ nhân của hắn cũng như vậy, mỗi người các nàng đều khiến hắn chết mê chết mệt theo từng kiểu khác nhau. Lục Thanh Vân hiền thục sắc sảo, Trần Yên Nhiên nóng bỏng hoang dã, còn Hàn Mộng Nhu thì dịu dàng nhu tình như nước.

“Động đi chàng, thiếp không đau nữa!” Hàn Mộng Nhu cũng không muốn hắn phải nín nhịn quá lâu, ngay khi cảm giác đau đớn không còn nữa, nàng bắt đầu uốn éo hạ thân mời gọi.

Trần An Vĩ được thê tử cho phép, hạ thân bắt đầu chuyển động, ở trên thì nhắm ngay một bên gò bông đào của Hàn Mộng Nhu mà cắn mút, bên còn lại thì bị bàn tay hắn xoa nắn thành muôn hình vạn trạng.

Bạch! Bạch! Bạch!

“Ưm… sướng quá… Tiểu Vĩ…Tiểu Vĩ…” Hàn Mộng Nhu vừa hưởng thụ khoái cảm dưới hạ thân và trên bầu ngực sữa, vừa rên rỉ, nỉ non gọi tên hắn.

“Á… ưm sao chàng cắn thiếp…” Đang tận hưởng khoái cảm mà nam nhân đem lại thì nàng lại thấy nhói nơi bầu ngực, liếc mắt xuống thì thấy tên nam nhân đáng ghét này vậy mà lại cắn nàng một cái.

“Còn gọi Tiểu Vĩ?” Trần An Vĩ giả vờ hừ một tiếng tức giận nói.

Hàn Mộng Nhu bắt gặp lời nói của hắn thì không hiểu sao thân thể run lên một cái, ánh mắt nhu tình cùng dịu dàng nhìn hắn, chợt nàng ngẩng đầu hôn hắn một cái, nỉ non gọi “Phu quân!”

Trần An Vĩ nghe được hai chữ “phu quân” phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Hàn Mộng Nhu, nhất thời như uống phải thuốc kích thích, nhắm ngay khuôn miệng nàng mà hôn xuống, dưới hạ thân lại điên cuồng ra vào.

Phạch! Phạch! Phạch!

“A… ưm… ưm sướng quá phu quân… chàng… thiếp sướng quá…” Hàn Mộng Nhu lúc này không còn nghĩ được gì nữa, nàng bất chấp tất cả mà rên rỉ.

Tiếng rên của nàng vang vọng của Bát Diện Thạch, khiến Lục Thanh Vân vừa mới hồi sức một chút đã ngượng chín mặt. Mấy nữ còn lại thì khỏi nói, triệt để trốn mất dạng luôn rồi.

Thậm chí Cổ Tự Thư còn phải phong bế thính giác để không nghe thấy âm thanh hoang đường này. Biết vậy nàng đã bảo hắn cho nàng ra ngoài trước rồi, nàng còn không có bất cứ quan hệ gì với hắn nha.

Long Nhược Thủy càng thê thảm hơn, trong tình trạng chỉ còn là tàn hồn đang trú nhờ thân thể Hàn Mộng Nhu, nàng cũng không khác gì ân ái gián tiếp với tên nam nhân này cả.

Từng nụ hôn của hắn, từng cú nhấp dũng mãnh kia, đều như trực tiếp dành cho nàng vậy. Điều này khiến cho tâm cảnh của một vị Nguyên Thánh cảnh như nàng cũng không thể tránh khỏi xao động.

“Nam nhân này không biết mệt sao?” Nghe thấy Hàn Mộng Nhu liên tục rên rỉ nỉ non trong Nhu Vĩ Điện, mà hắn thì không có dấu hiệu dừng lại, mấy nữ thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại vô thức chờ mong.

“Ta ra đây, bảo bối!”

“Ưm… thiếp cũng ra!”

Rồi theo tiếng rên cao vút cuối cùng của nữ nhân, nam nhân cũng dồn sức cho cú nhấp cuối cùng.

Từng dòng từng dòng sinh mệnh nóng hổi được Trần An Vĩ bắn vào tận cùng bên trong Hàn Mộng Nhu, mà âm tinh của nàng cũng cùng lúc trào ra hòa quyện cùng dương tinh của nam nhân. Lầy lội nhưng lại hòa hợp không tưởng.

Hàn Mộng Nhu hai tay ôm lấy nam nhân trong lòng, đôi mắt nhu tình ngập nước nhìn hắn, nhẹ nhàng thủ nhỉ “Thiếp yêu chàng, phu quân của thiếp!”

Trần An Vĩ cũng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng, giúp giai nhân tận hưởng hương vị cao trào, dịu dàng hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của nàng một cái “Có được nàng là phúc phận của Trần An Vĩ ta!”

---------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 43
Lượt đọc 1892

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.