Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi đến nơi

Phiên bản Dịch · 1170 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Tôi theo bảo an ra khỏi văn phòng thì thấy bố tôi đang đứng ở cửa để làm thủ tục.

Tôi nhìn ông ấy từ trên xuống dưới, rồi ngay lập tức nhận ra đó không phải bố mình!

Bố tôi không bao giờ đi giày làm nông, người đàn ông đó không chỉ đi giày làm nông mà phần mũi giày còn có đầy những vết nước như thể chúng được vớt lên khỏi mặt nước vậy, còn cả đôi bàn tay trắng bệch như ngâm nước kia nữa…

Khi tôi ra khỏi văn phòng, người đàn ông quay đầu lại và nhìn vào mặt tôi: 

- Lý Phách, ta đưa con đi.

Tôi lập tức rùng mình một cái.

Người xưa có câu: Khi đến đón người, không ai nói “đưa đi”, chỉ khi người chết muốn đem người sống đi mới dùng câu như thế.

Tôi sợ tới mức liên tục lùi lại: 

- Ông ấy không phải bố tôi! Tôi không đi với ông ấy!

Nhân viên bảo an phụ trách đăng ký cũng sửng sốt, cầm sổ hộ khẩu, chứng minh thư kiểm tra mấy lần: 

- Ông ta không phải bố cậu thì là ai? Mau đi theo ông ta!

- Ông ấy thật sự không phải bố tôi!

Khi tôi lùi về sau mới nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng trong bóng tối.

Nam nhân đó cười tủm tỉm: 

- Lý Phách, lại đây! Bố đưa con đi.

Bố tôi từng dặn “nếu có ai đứng ở bóng râm không ánh sáng và gọi tôi thì không được đi theo”.

Mà người đó không phải đang trong bóng tối sao?

Người tiễn tôi ra ngoài là trưởng ban an ninh, nhìn tôi đang đứng đực ở cửa bèn nói: 

- Anh đợi ở bên ngoài trước, tôi nói chuyện với đứa nhỏ một lát.

Người đàn ông đó đồng ý rồi lùi về phía góc chân tường, khoanh tay ngồi xổm xuống, thoạt nhìn giống như một lão nông vô cùng thật thà, nhưng vị trí ngồi xổm của hắn lại đúng là ở trong góc khuất của bức tường.

Ông ta đang ở trong bóng tối đợi tôi!

Trong lúc đi theo trưởng ban an ninh trở về, tôi có quay lại nhìn người đó hai lần, vào lần thứ hai tôi tình cờ thấy người đó đang ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt hắn ta không có tia sáng, trông rõ ràng là một đôi mắt của người đã chết.

Tôi sợ quá vội đi theo trưởng ban an ninh vào văn phòng, anh ta ngồi đối diện tôi:

- Sao không đi theo người đàn ông đó? Đó không phải là bố cậu sao?

- Không phải!

Tôi không biết phải giải thích thế nào với người ta, nhưng đối phương trông có vẻ tốt bụng, ngồi đối diện và khai sáng cho tôi một lúc, lúc sau tôi mới kể cho anh ta nghe chuyện bố đuổi tôi ra ngoài.

Trưởng ban an ninh nghe tôi kể xong liền cười ha hả, cuối cùng chậm rãi nói: 

- Bố cậu bảo thay quần áo để che đi mùi cơ thể, ông ta sợ có người theo mùi mà tìm được cậu đấy. Hắn không dám lộ liễu, đợi cậu lên xe mới tìm cách tịch thu dao về.

Trưởng ban an ninh tiếp tục trầm giọng nói:

- Cậu nghĩ kỹ lại xem, người bảo an tối hôm qua đưa cậu về có điểm gì khác lạ!

Tai tôi bỗng nhiên ù đi, tôi mơ hồ nhớ lại khi nhân viên bảo an đưa tôi đi, tôi chỉ tập trung chú ý đến con dao của mình mà không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường ở người đó.

Bây giờ tôi nghĩ kỹ lại, khi người đó đưa tôi vào phòng bảo vệ, anh ta luôn đi nép vào bóng tối trong góc tường. Sau khi vào phòng bảo vệ cũng đứng ở vị trí của người vừa tới đón tôi, chỗ đó vừa vặn không có ánh nắng chiếu tới.

Toàn thân tôi bỗng lạnh toát, trưởng ban an ninh ngồi đối diện tôi đột nhiên lại nói một câu: 

- Vậy cậu nhìn tôi có gì khác không?

Tôi bất ngờ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh ta, anh ta đang nhìn tôi cười khẩy, những hạt nước từ vành mũ nhỏ tong tỏng xuống chiếc bàn ở giữa chúng tôi.

Một lúc sau, nước trên bàn bắt đầu chảy tràn về phía tôi.

Tôi sợ đến mức chân nhũn ra, muốn chạy mà không đứng dậy được, người đối diện nhìn tôi chằm chằm không hề nhúc nhích:

- Lá gan của Lý Xuân Phong cũng lớn lắm, hắn dám đụng đến ta, cả nhà hắn sẽ không thoát được, ngươi không chạy được đâu, ngoan ngoãn đi theo ta!

Người xưa có câu, người khi bị dồn đến mức đường cùng sẽ trở nên rất sáng suốt.

Vào lúc nguy cấp, một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu tôi.

“Hắn đã ở đây rồi tại sao không bắt luôn tôi đi?”

“Trên cơ thể tôi hẳn là phải có một cái gì đó khiến cho hắn không thể chạm vào.”

“Chẳng nhẽ là nhờ túi vải mà bố bảo tôi nhét vào quần áo!”

“Thứ đó không chỉ dùng để che đậy mùi cơ thể, mà còn khiến trên người tôi có mùi đặc biệt, cho nên hắn không dám động vào. Nếu không, hắn đã bắt tôi khi ở nhà ga rồi mới phải!”

Nghĩ đến đây tôi bình tĩnh lại hơn nhiều, quay đầu nhìn vào văn phòng.

Cửa văn phòng đóng kín nhưng cửa sổ lại mở, nếu tôi muốn chạy có thể nhảy ra khỏi cửa sổ là nhanh nhất.

Tôi đang định đứng dậy sau đó lại lập tức ngồi xuống.

“Người đàn ông mở cửa sổ, có phải là cố ý muốn tôi nhảy ra ngoài không? Ở dưới cửa sổ có cái gì?”

Tôi quét mắt về phía cửa sổ vài lần, người ngồi đối diện đột nhiên dùng chân đẩy bàn, nước trên bàn ào ạt đổ về phía tôi, tôi theo bản năng đứng bật dậy muốn chạy ra cửa.

Nhưng còn chưa kịp động đậy, người bảo an ngồi đối diện đã ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy tơ máu nhìn thẳng vào mặt tôi: 

- Ngươi cũng tinh ranh lắm! Nhưng ngươi không thoát được đâu.

Người đàn ông còn chưa nói xong, tôi đã nghe thấy bên ngoài có người hét lên:

- Người đàn ông này sao lại không còn thở nữa? Mau gọi xe cứu thương... Người này ở đâu đến... Anh ta là Lý Xuân Phong...

Lúc nghe thấy có người hô tên “Lý Xuân Phong” tắt thở rồi, tôi liền đập cửa như điên và hét lên: 

- Đó là bố tôi! Đó là bố tôi! Gọi xe cấp cứu đi! Ông ấy vốn bị bệnh tim…

Bạn đang đọc Vay Mạng Dương Gian (Dịch) của Miêu Kỳ Diểu

Truyện Vay Mạng Dương Gian (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.