Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35

Phiên bản Dịch · 2164 chữ

Không khí của căn biệt thự bên cạnh trường của nó đang rất căng thẳng vì sự mất tích của Sun. Người phụ nữ – vợ của thầy hiệu trưởng ngồi khóc nức nở. Thầy hiệu trưởng thì cứ đi qua đi lại. Nó, Ken, Jimmy và Min thì ngồi đó. Vẻ mặt trầm ngâm. Hai người một suy nghĩ. Bốn người hai suy nghĩ khác nhau.

- Có khi nào Sun nó gặp tai nạn gì không?

Nó lên tiếng. Bỗng mọi người đều hướng mắt về phía nó. Nó thấy chột dạ vì câu nói không phải của mình. Bà hiệu trưởng càng nức nở hơn khiến ông phải ngồi xuồng an ủi bà. Rồi Ken lên tiếng..

- Chúng ta không biết Sun gặp chuyện gì? Có thể là gặp tai nạn cũng có thể là…

- Là gì? – Nó nhìn Ken với vẻ khẩn trương.

- Bị bắt cóc!

Nó như choáng váng. Nếu như thật sự Sun bị bắt cóc thì nhất định chúng sẽ hành hạ Sun cho mà xem. Tim nó như thắt lại…

- Bây giờ chúng ta chia ra vào các bệnh viện để hỏi thữ xem. Thầy hiệu trưởng đến sở cảnh sát báo vì chuyện này thầy giải quyết sẽ tốt hơn. Mọi người nhớ đem theo hình của Sun nhé. Còn cô thì ỡ lại nhà để xem có ai gọi điện tống tiền hay không. Mọi người thấy thế nào?

Sau khi nghe Ken nói thì mọi người đều gật đầu đồng ý. Còn cách nào tốt hơn vào lúc này nữa đâu mà lựa chọn.

Thế là mọi người chia nhau ra. Nó và Ken. Jimmy và Min. Thầy hiệu trưởng với con trai ông.

Vừa ra khỏi nhà thì mọi người chia nhau ra. Nó và Ken đi đến các bệnh viện lớn trước để tìm. Thầy hiệu trưởng cùng con trai đến sở cảnh sát. Nhưng Jimmy và Min thì không. Cả hai ghé xe lại ở một quán ăn, Min vào một lát rồi trở ra, quay về ngôi nhà hoang…


Min và Sun ngồi tựa vào tường. Bụng sôi ùng ục vì đói. Sáng giờ chả có tí gì bỏ bụng. Thường thì giờ này đã có người đem thức ăn vào. Người đón không ai khác là Min-giả. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy ai đem thức ăn đến. Chẳng lẽ chúng định để cả hai chết đói hay sao ấy.

Bỗng cửa mở ra. Jimmy và Min bước vào sau khi tên vệ sĩ nép vào. Jimmy ngồi vào cái ghế được đặt trong phòng còn Min thì tiến đến cái bàn và đặt gói thức ăn lên.

Sun và Min nhướng mày nhìn cả hai với sự căm ghét pha lẫn vui mừng vì có thức ăn cho hai cái bụng đói meo. Min đặt thức ăn xong thì trở về đứng sau lưng Jimmy. Im lặng một hồi Jimmy mới lên tiếng, vẫn vẻ mặt gian xảo pha “chút” độc ác kèm theo cái nhếch môi…

- Giờ này chắc những người kia đang chạy đôn chạy đáo ở mấy cái bệnh viện để tìm cậu đấy!

Lúc này Sun mới chợt nhớ đến cậu mình và nó. Quá bất ngờ trước mọi chuyện cũng như hoảng sợ do bị bắt cóc nên Sun quên mất.

- Cậu định làm gì bọn tôi? – Sun cố giữ vẻ mặt tự nhiên để nói.

- Tớ vẫn chưa quyết định. Nhưng cậu đừng lo. Dù gì mình cũng là bạn thân mà. Nặng nhất thì cũng chỉ là làm cho cậu quên một số chuyện không nên biết thôi.

Sun mở to mắt trước câu trả lời của Jimmy. Sun thật không tin cái tên mà cô đã từng thích biết bao nhiêu lại là loại người như thế. Có thể nói ra những câu như vậy mà không chút gượng gạo thì quả đúng hắn là một tên cáo già gian ác…

Thấy Sun im lặng không nói gì chỉ nhìn hắn ngạc nhiên nên Min lên tiếng…

- Là bạn thân mà có thể đối xử như vậy. Mày đúng là…

Min chưa kịp dứt câu thì đã im bật vì hắn trợn to hai mắt lên trông thật dữ tợn. Gương mặt thanh tú của hắn như biến mất. Thay vào đó là một gương mặt độc ác. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. Tiến gần lại cả hai hắn ngồi xuống…

- Đây có là gì cũng không liên quan tới cậu. Còn nếu gọi là bạn thân thì nên im lặng mà xem như không có gì xảy ra. Đúng không?

Vẻ mặt đểu cáng của hắn lúc này của hắn làm Sun tức điên lên. Ánh mắt Sun tức giận nhìn rồi nói như hét vào mặt hắn…

- Dù có phải chết tôi vẫn sẽ tố cáo cậu…!

Jimmy đứng dậy. Tiến về phía cửa hắn bỏ lại một câu…

- Vậy thì ở đây mà hưởng thụ cho đến khi quên những chuyện này đi.

Nói rồi hắn bước ra khỏi cửa. Min mở lỏng sợi dây của cả hai để có thể tự mở ra mà ăn rồi đi theo hắn. Mấy tên vệ sĩ cũng bước ra khỏi căn phòng…


Đến tối, nó và Ken gần như tìm hết các bệnh viện lớn nhỏ trong nhưng vẫn không có tí tung tích gì. Mệt mỏi, chán nản cả hai bước về nhà thầy hiệu trưởng. Vừa bước vào chưa kịp ngồi xuống thì mọi người đã hỏi tới tấp. Nhưng trước cái lắc đầu của Ken làm mọi người càng thêm thất vọng…

- Thôi thì hai con về nghĩ đi. Dù gì cũng đã báo cảnh sát rồi. Có gì họ sẽ liên lạc với chúng ta.

Không còn cách gì khác nên nó và Ken đành gật đầu ra về.

Lúc đó, ở ngôi nhà hoang. Min và Sun ngồi tựa vào tường chán nản. Dù đã tìm mọi cách để thoát khỏi đây nhưng hoàn toàn bất lực…

- Cậu với tên hắn là bạn thân à? – Min chợt lên tiếng.

Sun quay sang nhìn Min một cái rồi đáp.

- Ừ. Cả Shin nữa.

Im lặng một lúc rồi Sun lại tiếp…

- Thật ra… tớ từng thích hắn.

Min nhìn Sun với ánh mắt hơi ngạc nhiên. Sun vẫn tiếp tục dù thấy Min tỏ vẻ ngạc nhiên…

- Nhưng người hắn thích là Shin!

Giọng Sun vẫn đều đều dù Min đang hết sức là ngạc nhiên. Lắp bắp trên môi định nói gì đó nhưng Min không thể nên lời…

- Cậu không biết Shin là con gái không?

Lại một lần nữa Min ngạc nhiên hết mức. Nó là con gái. Sun vừa nói nó là con gái.Vậy là chuyện cậu thích nó cũng không có gì là sai trái cả…

- Shin nó đến Việt Nam là để tìm một người.

- Tìm người? Ai vậy?

- Một người tên là Hoàng Anh. Nó và người đó đã có lời hứa và nó để đây để thực hiện lời hứa đó…

Min có vẻ hụt hẫng trước câu nói của Sun. Nhưng cậu không thấy quá hụt hẫng. chỉ là có chút gì đó không thoải mái khi nghe Sun nói vậy.

- Cậu không biết Shin là con gái vậy cậu…

Thấy Sun nói chập chờn không hết câu thì Min đã biết Sun muốn hỏi chuyện gì. Cậu quay sang nhìn Sun, nói với vẻ tự nhiên…

- Đúng như cậu nghĩ. Mình thích Shin. Và mình đã từng nghĩ mình là gay…

Sun im lặng trước câu nói của Min. Tuy chuyện này Sun đã biết từ lâu rồi nhưng sao khi nghe chính miệng Min nói lại khiến cho Sun cảm thấy khó chịu đến vậy. Đúng là Sun thích Min. Nhưng không lẽ chỉ trong một thời gian ngắn mà Sun lại thích cậu nhiều đến vậy sao? Đúng là ánh mắt, cử chỉ của Min làm Sun thổn thức. Nhưng chẳng lẽ nó tác động mạnh mẽ đến trái tim cô vậy sao? Sao Sun không cảm nhận được điều đó ngay từ đầu? Sun chỉ nghĩ mình thích Min nhưng không nghĩ cậu đã đi khá sâu vào trái tim mình như vậy…

- Nhưng mà…

Sun đang mơ màng với đống câu hỏi trong đầu thì Bỗng bị câu nói của Min kéo về thực tại…

- Tớ thấy hình như tớ đã không còn thích Shin nhiều như lúc trước nữa…

Sun đưa mắt nhìn Min với vẻ ngỡ ngàng. Min nói đã không còn thích nó nhiều như trước. Chẵng lẽ cậu đã thích ai khác sao? Sun không dám nghĩ mình có là người may mắn đó không.

- Cậu còn nhớ lúc cậu giận tớ không?

Sun khẽ gật đầu trước câu hỏi Min. Ánh mắt của Min quá đổi dịu dàng khiến Sun không thể nào lên tiếng được…

- Lúc đó tớ thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Tớ không hiểu vì sao cậu lại giận tớ. Tớ không biết mình đã làm gì sai. Tớ không biết. Thật sự tớ không biết. Mỗi lần cậu lơ tớ, tránh mặt không muốn nói chuyện với tớ tớ càng cảm thấy khó chịu hơn. Tớ rất muốn hỏi cậu lí do nhưng cậu không cho tớ cơ hội để hỏi. Lúc đó không hiểu vì sao tim đập nhanh lắm. Nó như muốn chạy ra khỏi lồng ngực vậy. Rồi đến lúc cậu bị đẩy vào đây hôm qua. Nhìn thật kĩ tớ thấy được gương mặt cậu đang đau đớn. Tim tớ tự dưng thấy đau nhói. Lúc ấy tớ thực sự mới biết là mình đã thích cậu. Thích nhiều hơn tớ từng thích Shin nữa. Tớ vừa vui vì thấy cậu nhưng lại vừa đau khi thấy cậu bị bắt.

Min nhìn thẳng vào mắt Sun mà nói như trút hết bao nhiêu muộn phiền trong lòng cậu chất chứa từ lâu. Ánh mắt Sun nhìn Min ngỡ ngàng, bất ngờ, ngạc nhiên. Min nói Min thích Sun. Thích nhiều hơn cả cậu từng thích Shin. Là thật hay mơ? Ông trời đang cho cơ hội hay lại muốn trêu chọc cô?

Sun ngượng ngùng quay mặt về trước không nhìn Min nữa. Chậm rãi từng chữ từ miệng Sun nói ra…

- Cậu thích tớ ở điểm nào?

Min nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Sun cũng cảm thấy ngượng. Không biết động lực nào cậu đã nói ra hết những điều chôn giấu trong lòng mà cậu nghĩ không có cơ hội nói cho Sun biết. Lúc đó cậu chỉ biết mình phải nói. Nói cho Sun biết vì cậu sợ không còn cơ hội để nói. Nếu giữ trong lòng sau này nếu có ra đi thì cậu sẽ hối hận lắm…

- Tớ cũng không biết. Có thể là nụ cười, sự hồn nhiên tinh nghịch của cậu. Vẻ hờn dỗi đáng yêu của cậu. Sự chân thành đối với mọi người của cậu. Tớ… thật sự không biết nữa. Chỉ biết là cậu là người đầu tiên khiến tim tớ đập loạn nhịp nhiều đến vậy. Khiến tim tớ đau nhói đến vậy. Khiến tớ thấy hạnh phúc khi cậu cười…

Mặt Sun càng lúc càng đỏ hơn vì những câu nói của Min. Sun mím môi để lấy dũng khí…

- Vậy cậu có biết tại sao tớ lại giận cậu không?

Min khẽ lắc đầu khi Sun quay sang nhìn cậu hỏi…

- Vì tớ cũng… thích cậu!

Nhắm mắt nói ra từng chữ. Mặt Sun lúc này không còn gì khác quả cà chua. Mắt vẫn nhắm vì ngại ngùng. Môi thì mím chặt. Tay thì nắm lại… Mọi hành động của Sun khiến Min vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc…

Min đưa tay nắm chặt tay Sun. Miệng cậu thỏ thẻ từng chữ dịu dàng nhưng chắc nịch đầy niềm tin…

- Nhất định chúng mình sẽ ra khỏi chổ này!

Sun mở mắt, quay sang nhìn Min đang cười. Vẫn nụ cười dịu dàng khiến tim Sun lỗi nhịp. Và giờ đây nó còn ẩn chứa nhiều thứ tình cảm khác nữa. Không chỉ ngoài an ủi mà còn rất nhiều. Bất chợt, Sun nhìn MIn mĩm cười. Tay cả hai vẫn nắm chặt!

Bên ngoài căn phòng, Jimmy ngồi tựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt đăm chiêu như đang suy tính chuyện gì đó rất quan trọng. Min đứng cạnh im lặng. Nói đúng hơn là không dám lên tiếng vì sợ quấy rầy. Chợt Jimmy lên tiếng khiến Min giật mình…

- Mai sẽ tiến hành theo kế hoạch tôi đã nói lúc nãy…

- Vâng! – Min khẽ gật đầu đồng ý, cậu còn có thể quyết định gì hơn nữa…

Bạn đang đọc Vết Sẹo Định Mệnh của Pyn Seop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.