Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 39

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

- Con ở đây nhé ngoan nhé.

Ba mẹ dặn dò nó thật kĩ rồi vụt xe đi mất sau khi nhận được cái gật đầu ngoan ngoãn của nó. Anh nó mất tích, bị dòng nước chảy siết ở con suối cuốn đi. Ba mẹ nó phải đi tìm nên nó đành ở nhà mà đợi. Nó ngồi dưới gốc cây to lớn trước nhà mà khóc nức nở. Tại nó… tại nó mà anh nó mới mất tích. Tại nó mà ba mẹ nó mới phải vất vả chạy đông chạy tây. Nó thì có làm gì được giúp đâu. Chỉ có thể ngồi đây mà khóc và khóc…

Đoạn đường ở đây khá dốc. Hai bên lề thì thấp hơn phần giữa. Một chiếc xe thu mua sắt vụn, lon bia, ve chai đựng lại ngay chổ đối diện nó đang ngồi. Người mua ve chai ghé vào nhà gần đó để thu mua. Do đường dốc và sức nặng của đồ vật trên xe nên chiếc xe bị trượt bánh và lăn về phía nó.

Nó thì đang nức nở có để ý gì đâu nên khi ngước lên thấy chiếc xe thì hồn vía đã lên mây rồi. Chợt có một bàn tay kéo nó ra, kèm theo đó là tiếng nói…

- Cẩn thận!

Nó được kéo ra mà hồn vía vẫn chưa chịu xuống. Đến khi người mua ve chai và mấy người hàng xóm đó chạy lại nó mới bình tĩnh. Nó nhìn người bên cạnh nó, một cậu nhóc. Cao hơn nó, da ngâm ngâm nhưng nhìn cũng trắng. Tay thì đang nhắm chặt tay nó. Phải đến khi nó cựa quậy cái tay thì cậu nhóc mới buông ra.

Nó nhìn kĩ thì thấy tay cậu nhóc đang chảy máu. Một đường dài khoảng 4 5 cm gì đó. Nó hoảng hốt…

- Tay cậu chảy máu kìa!

Lúc này cậu nhóc nhìn xuống tay mình mới phát hiện là tay mình chảy máu. Nãy giờ lo nhìn nó không nên không để ý. Mà nhìn nó dễ thương thật!

Hàng xóm ở gần đó đưa cậu nhóc vào mà băng bó vết thương. Băng xong còn phán lại một câu…

- Anh hùng nhỏ trầy thế này là có vết sẹo luôn rồi nhé! Thế này thì hai đứa làm vật đính ước luôn đi.

Cậu nhóc cười cười còn nó có hiểu mô tê gì đâu. Chỉ gật gật đầu…

Sau đó cả hai lại ngồi dưới bóng cây đó. Nhưng rút kinh nghiệm ngồi quay mặt vào trong nhà để tránh tai nạn.

Nhìn đôi mắt đỏ đỏ sưng sưng của nó cậu nhóc lên tiếng…

- Cậu khóc à? Sao vậy?

Tự dưng nghe cậu nhóc đó hỏi nó lại bật khóc nức nở làm cậu nhóc bối rối không biết phải làm gì…

- Này… này! Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa!

Càng kêu thì nó càng khóc to hơn nữa. Mà nó càng khóc thì cậu nhóc càng hoảng…

- Đừng khóc nữa! Tớ hứa sẽ bảo vệ cậu mà. Có được không?

Nó hít hít mấy cái rồi lại nín bật. Quay sang nhìn vẻ mặt bối rối của cậu nhóc nó hỏi:

- Thật không vậy?

- Thật! Sau này lớn lên tớ sẽ cưới cậu làm cô dâu có chịu không?

Mặt nó tự dưng đỏ lên khi nghe cậu nhóc nói vậy. Mặc dù nó không hiểu gì nhiều nhưng nó biết “cưới làm cô dâu” thì nó và cậu nhóc sẽ giống như ba mẹ nó…

- Chịu không? – Cậu nhóc đưa ngón tay ra.

Ngập ngừng một lát rồi nó cũng đưa ngón tay lên mà móc nghéo với cậu nhóc. Cả buổi hôm đó, nó và cậu nhóc ngồi nói chuyện với nhau suốt, toàn là chuyện con nít thôi. Nó biết được cậu nhóc là người ở thành phố về quê chơi. Nó biết cậu nhóc có một người mẹ yêu thương cậu lắm. Giống như mẹ nó vậy. Nó biết cậu nhóc lớn lên muốn vào học ở một trường nam sinh nổi tiếng ở thành phố, tên trường là gì ấy nhỉ? Hình như là Dream thì phải. Chắc vậy!

Suốt cả tuần liền, trong lúc ba mẹ nó đi tìm anh hai thì nó đi với cậu nhóc suốt. Nhờ có cậu nhóc mà nó bớt buồn rất nhiều. Không tìm được anh hai, cả nhà đành chấp nhận. Tuy cả nhà không oán trách gì nó nhưng nó cảm thấy buồn và ray rức lắm. Nó thấy mọi chuyện đều do nó.

Rồi không tìm được thì cả gia đình nó phải về Mỹ vì hết phép. Ngày nó đi, cậu nhóc không thấy đâu cả. Bước lên xe ngồi nó cứ trông ngóng mãi. Đến khi xe lăn bánh thì cậu nhóc mới xuất hiện. Cậu nhóc chạy nhanh thật nhanh đưa cho nó tấm hình hai đứa chụp chung và không quên nói một câu…

- Nhớ lời hứa đó nhé! Nhất định lớn lên tớ sẽ vào trường đó học và sẽ cưới cậu làm… cô dâu.

Tiếng nhỏ dần khi xe đã chạy xa cậu nhóc. Nhưng nó vẫn nghe rõ ràng từng chữ cậu nhóc nói. Nó vẫy tay chào cậu nhóc đáng yêu của nó. Nó cất tấm ảnh vào ba lô. Cất lời cậu nhóc nói vào trái tim…


Sau một vụ tai nạn, vì đỡ cho con trai nên người mẹ đã bị thương nặng phải nằm liệt giường, và bệnh tình bộc phát làm bà ngày càng cận kề với cái chết nhưng bà luôn lạc quan mà sống. Còn cậu con trai thì bị mất trí nhớ.

Những kí ức từ khi gặp tai nạn trở về trước không còn gì đọng lại trong đầu cậu. Bác sĩ bảo cậu sẽ bị mất trí nhớ vĩnh viễn. Điều đó khiến cả gia đình cậu rơi vào tuyệt vọng. Nhưng mọi người cố gắng tỏ ra vui vẻ và đã giấu không cho cậu biết lí do tại sao mẹ cậu phải nằm liệt giường mà chờ chết.

Đến tận sau này, một khoảng thời gian rất lâu cậu mới biết được. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã làm những chuyện mà cậu bây giờ cảm thấy hối hận. Dù không gây hậu quả gì nghiêm trọng nhưng đó là một kỉ niệm buồn khắc sâu vào tim cậu. Cái thời trẻ con không hiểu chuyện…!


Nó khẽ chạm bàn tay để đoán chừng nhiệt độ trong người cậu. Bàn tay đã ấm dần, không còn nóng nhiều nữa, nó cảm thấy an tâm hơn. Nhẹ nhàng đặt tay cậu xuống vì sợ cậu tỉnh giấc, chợt, cái gì đó vừa thoáng qua mắt nó. Dường như sợ thứ nó vừa nhìn thấy biến mắt, nó từ từ đưa mắt về phía bàn tay cậu.

Vết sẹo… Đúng là vết sẹo ấy!

Một giọt nước mắt nhẹ lăn trên má nó và chạm khẽ vào khóe môi đang mĩm cười của nó, vị của nó không mặn…


Trong lúc kéo nó dậy ra ăn sáng, trượt chân cậu ngã nhào và ập cả người lên người nó. Bỗng tim cậu đập loạn cả lên, cứ như đang nhảy “một bản tango rất máu”.

Nhưng sao… vật đối diện ngực cậu lại cồm cộm thế? Đầu cậu trống rỗng không nghĩ được gì, cho đến khi nó lên tiếng cậu mới giật mình đứng bật dậy. Thật là… khó hiểu!


Cả đám đi tắm chuẩn bị ăn tối như Jun đã thông báo sau khi phát thuốc xong. Nó tắm xong bước ra, chợt thấy lành lạnh nên chạy lẹ vào phòng thay cái áo dày hơn. Chẳng biết do lạnh quá hay là nó đãng trí mà nó lại quên đóng cửa phòng…

Ken bước ra khỏi phòng định đi tắm, thấy phòng nó cửa he hé, không biết “trời xui đất khiến, ma quỷ dẫn đường” thế nào mà hôm nay cậu lại tiến về phòng nó.

Lấy tay mở nhẹ cánh cửa để hù nó và đập vào mắt cậu là… Nó đang chuẩn bị mặc áo… Cái băng trắng quấn quanh ngực nó đập vào mắt cậu. Mặt cậu chuyển dần sang màu đỏ và tim bắt đầu chạy nhảy lon ton loạn xạ trong lồng ngực.

Nhẹ đóng cửa lại vì sợ nó phát hiện, cậu chạy một mạch về phòng và đóng sầm cửa lại. Mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chạy trên mặt cậu. Tim vẫn chạy nhảy rộn ràng, đầu óc vẫn chưa trở về trạng thái tỉnh táo. Cậu ngồi trên sàn mà suy nghĩ về điều gì đó…


Mail số 1 :

From Ken :

Có nhớ tớ không hả? Cậu mới đi có một ngày mà tớ thấy khó chịu rồi đấy.

Đùa đấy! Đừng lo. Dù có nhớ cậu thế nào đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ không bỏ quên mọi thứ xung quanh mình đâu.

P/s : Bên đó chắc lạnh lắm. Cậu nhớ mặc áo dày tí kẻo cảm lạnh đấy! Có nhớ không…? Tớ nhớ cậu lắm!

.

.

.

Mail số 30:

From Ken :

Học kì lớp 11 tớ đạt loại ưu đấy. Giỏi không? Còn cậu thì sao? Sang bên đó rồi có đi học lại không? Đừng có mà lười biến không học đó biết không?

Hôm qua tớ đi ăn với ba đó. Hai ba con trò chuyện rất vui. Cũng nhờ có cậu mà tớ mới có ngày hôm nay. Chẳng biết cảm ơn cậu sao cho hết…

P/s : Tớ nhớ cậu lắm rồi! Có nhớ tớ không?

.

.

.

Mail số 50 :

From Ken :

Anh Jun mới về nước và đưa tấm hình của cậu cho tớ xem. Dạo này cậu gầy hơn lúc trước rồi đó. Làm biếng ăn phải không? Hay là không vừa miệng rồi nhõng nhẻo không thèm ăn? Hư lắm đó nha!

Phải ăn nhiều nhiều vô. Shin mà béo béo thì nhìn mới đáng yêu chứ! Đừng có lo bị béo nha. Dù cậu có béo cỡ nào tớ vẫn . . . cậu mà :”>

P/s : Nhớ ăn uống đầy đủ đó! Nhớ cậu…!

.

.

.

Mail số 70 :

From Ken :

Ba tuần rồi tớ không gửi mail cho cậu. Chắc cậu lo lắm phải không? Cậu đừng có giận tớ nhé!

Tớ có việc bận nên không thể mail cho cậu được.

Báo cho cậu một tin vui nè. Tớ vừa thi đậu cuộc thi học sinh giỏi vòng quốc gia mà cậu mong muốn đó. Tớ còn nhận được học bỗng sang Mỹ học nữa. Cậu có vui không?

Tớ đang háo hức làm rồi đây. Sẽ thế nào khi hai đứa mình được gặp nhau hằng ngày nhỉ? Chắc sẽ vui lắm. Đúng không?

8h mỗi sáng thứ bảy cậu đều check mail đúng không? Ba tuần tớ không gửi mail cho cậu được hi vọng 8h thứ bảy này cậu vẫn vào check mail và đọc cái mail này của tớ nhé!

Cậu này…! Cậu thử nghĩ xem… Sẽ thế nào nếu ngay bây giờ chúng ta được gặp nhau nhỉ?

Có muốn thử không? Hay mình cùng thử nhé? Tớ cũng đang háo hức lắm này! Nhớ cậu nhiều lắm…!

Bạn đang đọc Vết Sẹo Định Mệnh của Pyn Seop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.