Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám Bệnh

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Chương 1: Khám Bệnh

“Chu Chửng, bệnh của ngươi đã kéo dài bao lâu rồi?”

Phòng hội chuẩn tràn đầy ánh sáng, bác sĩ với thân hình mập như một chữ “Phúc - 福”, nhẹ dàng đến hỏi người trẻ tuổi.

Phúc Bá và Chu Chửng vốn đã quen nhau từ trước.

Hắn không chỉ biết hoàn cảnh làm việc, địa chỉ nhà của Chu Chửng, mà còn quan tâm Chu Chửng trong đời sống tình cảm và cho Chu Chửng vài phiếu giảm giá siêu thị.

“Chỉ có mấy ngày.”

Giọng Chu Chửng khàn đặc, hai mắt u ám, mắc bệnh thiếu ngủ hết sức nghiêm trọng.

“Tiểu Chu, ngươi không cần vội vàng….”

Phúc Bác sĩ nhẹ nhàng nói:

“Ngươi miêu tả lại ảo giác mà ngươi nhìn thấy đi.”

“Ừ, được.”

Chu Chửng bưng chung trà lên, uống một ngụm nước ấm. Trong vô thức hắn quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, xác nhận bên ngoài không có người thì mới nghiêng mình về phía trước gần sát mặt bàn, nhỏ giọng nói:

“Phúc bá, ta cảm thấy có lẽ đó không phải là ảo giác.”

“Vào buổi tối của ba ngày trước, lúc ta tan làm trở về, ngay khi nhìn vào nhà thì thấy…thấy ba món mặn và một món canh được đặt sẵn trên bàn.”

Nụ cười gượng hiện ra trên gương mặt gầy gò của Chu Chửng.

“Vẫn còn nóng”

“A?”

Phúc bá với thân hình mập mạp loay hoay ngửa ra sau, híp mắt hỏi: “Ngươi ăn sao? Là đồ ăn thật sao?”

“Ngoại trừ hương vị có hơi chút mặn thì những cái khác cũng không tệ.”

Chu Chửng trả lời đúng trọng tâm.

Phúc bá hơi do dự rồi lo lắng mà hỏi: “Tiểu Chu à, có phải gần đây áp lực công việc của ngươi khá lớn không?”

“Công việc ta làm rất ổn định, mỗi tuần làm năm ngày và nghỉ hai ngày thì lấy đâu ra áp lực công việc.”

Chu Chửng cười gượng: “Ban đầu ta còn tưởng là hàng xóm giúp ta, cũng không dám hỏi, chỉ len lén đổi ổ khoá vào ngày hôm sau, tiếp đó…”

“Tiếp đó?”

“Hôm trước, ta về nhà lúc sáu giờ rưỡi chiều”

“Chu Chửng với sắc mặt ngày càng tái xanh, nhíu mày, hé miệng:

“Trên bàn vẫn được bày sẵn những món ăn ngon với nguyên liệu lấy từ trong tủ lạnh của ta ra”

“Sự việc ấy diễn ra trong ba ngày liên tiếp, thậm chí, bình dầu thực vật của ta còn bị dùng hơn phân nửa!”

Phúc bá buồn bực nói: “Ngươi đã kiểm tra ổ khoá chưa?”

“Nhìn xung quanh thấy cửa phòng không có dấu hiệu bị mở qua”. Chu Chửng từ từ thở ra một hơi: “Kỳ thực hiện tại ta đã đoán được đôi chút.”

Phúc bá nhẹ nhàng nói: “Người nói tiếp đi.”

Sắc mặt Chu Chửng có chút trắng xanh, hơi hơi mím môi, hai cánh tay cũng phối hợp diễn tả.

“Có lẽ ta…ta bị tâm thần phân liệt, là nhân cách còn lại làm… Ủa, sao Phúc bá lại nhìn ta với ánh mắt như vậy?”

Phúc bá nhịn không được, cười lớn lên, sau đó chậm rãi nói:

“Ngươi chưa từng nghe qua câu nói này sao? Người bình thường khi uống say sẽ luôn nói mình chưa say, cũng như mắc bệnh tâm thần thì kiểu gì cũng cảm thấy mình là một người bình thường.”

“Ta thấy ngươi á, chính là quá bận rộn nên thành ra suy nghĩ lung tung thôi!

“Gần đây, người có bạn gái chưa?”

Chu Chửng nghiêm túc giải thích: “Ta đang tiết kiệm tiền để kết hôn, chuẩn bị sang năm đủ tuổi sẽ bắt đầu đi xem mắt, lúc đó không phải sẽ đảm bảo hơn sao? Bây giờ mà yêu đương chỉ hoang phí tiền bạc thôi.”

Thấy chưa, đây chẳng phải là áp lực sao?

Bác sĩ Phúc hắng giọng, cười ha hả nói:

“Bản thân ở một mình quá lâu nên tâm lý không nhiều thì ít cũng sẽ xảy ra chút vấn đề.”

“Có một vài lúc, áp lực rất khó nhận ra.”

Kỳ thực, vấn đề của ngươi cũng không quá lớn, không cần quá khẩn trương, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, uống cái gì thì uống cái đó. Tuy chuẩn bị cho kết hôn là tốt nhưng cũng không cần quá kiềm nén bản thân cứ thuận theo tự nhiên, muốn làm gì thì làm.

“Vậy Tiểu Chu, ta sẽ sắp xếp cho ngươi đứng hàng trên và tiến hành các bước kiểm tra.

“Ngươi cũng biết rồi đó, tài nguyên để chữa bệnh hiện nay tương đối khan hiếm, bệnh này của người ít gì cũng phải xếp hàng đến tận nửa tháng sau.”

Chu Chửng nhăn mày hỏi: “Ta thật không sao hả?”

“Được rồi, tới đây thôi! Đợi khi nào ta có thời gian rảnh sẽ dẫn ngươi đi mở mang kiến thức, vui vẻ thể xác tinh thần, đảm bảo vấn đề gì cũng biến mất!”

. . .

Sau vài phút, Chu Chửng cầm một cái túi nhỏ với thuốc viên miễn phí, vẻ mặt hoảng hốt rời khỏi phòng khám.

Không biết đây có phải ảo giác không mà hai năm gần đây hắn luôn cảm thấy Phúc bá ngày càng không đứng đắn.

Toà nhà ba tầng lạc giữa dãy cao ốc khiến phòng khám càng thêm chói mắt.

Chu Chửng thuận theo cao ốc nhìn lên bầu trời ở phía xa, lồng năng lượng như tơ mỏng bao bọc trên không thành thị, khiến bầu trời xanh thẳm có hơi mơ hồ rồi thuận theo tầm mắt nhìn về một vật gì khá giống một toà cao ốc ở phía xa trên trời.

Hắn cúi đầu thở dài, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trên mạng xêm triệu chứng của mình là bệnh gì.

“Đi về nhà ngủ một giấc thôi, dù sao vẫn còn nửa ngày nghỉ.”

Chu Chửng kéo kín áo khoác, nhìn về phía mấy toà nhà xập xệ phía xa, rồi nhìn vào mấy chữ trên màn hình điện thoại: “Tinh thần phân liệt, bệnh nhận tự mình chữa trị”

Không vì mùi cơm chiên toả ra từ xe thức ăn nhanh mà ngừng chân.

Cũng không vì mấy cuốn truyện tranh trên quầy sách phía trước mà dừng bước.

Bạn đang đọc Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuChauNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.