Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều lạ thường

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Chương 2: Điều lạ thường

Vừa bước ra khỏi cửa, Chu Chửng đặc biệt cầm điện thoại kết nối với bộ sạc, mở chế độ video để ghi lại những cảnh tượng trước mắt, ngắm thật kĩ vị trí phòng ăn của của nhà hàng.

Nghĩ đến đây, bước chân của Chu Chửng càng bước vội hơn.

“Anh đẹp trai!”

Một tiếng nói êm dịu, mềm mại xuyên vào đôi tai, giống như muốn siết chặt và kéo đi linh hồn một người nào đó đi ngang qua.

Chu Chửng có hơi chút chần chờ, tuy không xác định được đối phương có kêu mình hay không nhưng nghĩ lại mình không hề có bạn gái nên hẳn là không có quan hệ gì với mình.

Chân hắn không ngừng bước, tiếp tục tiến về phía trước, với tốc độ ngày càng nhanh.

Một thân hình uyển chuyển vụt khỏi cửa, tiến hai bước về hướng Chu Chửng, đôi bàn tay mảnh mai trắng tựa như tuyết, kéo khuỷu tay Chu Chửng lại một cách tự nhiên.

“Ay! Anh đẹp trai! Anh chạy cái gì!”

Chu Chửng cảm thấy đâu nồng nặc hương hoa bay tới, vô thức quay đầu nhìn lại.

Đây là người phụ nữ xa lạ, toàn thân bao phủ bởi bộ sườn xám, nụ cười quyết rũ đến khó tả, lộ ra phần cổ trắng đến hút người, hai loạn tóc hai bên xoăn lại làm gương mặt trở nên thanh tú.

Chủ Chửng tiếp tục suy nghĩ chiến lược, phản ứng lại, đưa ánh mắt dừng lại tại tấm thân diễm lệ, nhu mị kia và nhỏ giọng:

"Đang gọi ta sao?"

"Anh đẹp trai, anh có phải là người dân ở gần đây không ?"

Nụ cười của nàng ta mười phần tự nhiên và ấm áp.

“Cứ xem là như vậy đi”. Chu Chửng bước lệch một bên, tiện đường tránh khỏi vòng tay nữ nhân kia một khoảng cách ba vòng ngựa đối phương.

Người phụ nữ chớp chớp đôi mắt, khoé miệng nhanh nhẹn nói lời quyến rũ lòng người, đưa tay vuốt lấy lọn tóc và cười: “Ta chỉ muốn hỏi thăm đường chứ không có ý gì lỗ mãng. Tôi xin lỗi.”

“Không sao, nàng muốn đi đâu?”

“A, ta muốn đi đến địa chỉ này.”

Nữ nhân lấy điện thoại di động ra, thân hình mềm mại sát lại Chu Chửng.

Trong lòng Chu Chửng có chút kháng cự, bước nhẹ qua bên cạnh rồi nhìn vào biểu tượng trên màn hình điện thoại, miệng bắt đầu hướng dẫn rẽ trái, rẻ phải.

Hắn không hề chú ý tới, ánh mắt của người phụ nữ xẹt lên một tia sáng màu đỏ nhạt, khóe miệng phác hoạ ra vài phần cười lạnh.

Hắn không hề để ý đến, nàng ta cười lạnh với ánh mắt ửng lên màu đỏ nhạt hoà lẫn sự hoang mang, khoé miệng lặp lại, phát hoạ vài phần.

“Áaa, người nam nhân này.”

Trên miệng nữ nhân xuất hiện nhè nhẹ gợn sóng, tiếng nói giống như ở đáy lòng Chu Chửng trực tiếp vang lên và đến bên tai nói:

“Đưa ta đến chỗ ngươi ở.”

Chu Chửng giật cả mình.

Nữ nhân với vẻ mặt khinh bỉ thậm chí còn hơn thế.

“Chỉ là một phàm nhân, dường như lòng bị nội thương, có thể tuỳ tiện sử dụng thuật khống thanh (kỹ thuật điều khiển âm thanh) là giải quyết được ngay.”

“Tên này da trợn thịt bóng, lớn lên trông cũng mi thanh mục tú (dễ nhìn), hiếm thấy nhất là cỗ linh khí ẩn trong cơ thể hắn, không cần vội cắn nuốt huyết nhục hắn làm gì, dùng để 'thoải mái' mấy ngày cũng không tệ."

Động tác nàng kéo cánh tay Chu Chửng thuần thục và khéo léo giống như một một cặp đang yêu nhau cuồng nhiệt, tựa trán vào vai Chu Chửng.

Đột nhiên . . .

“Ơ, cái kia…Đại tỷ, ngươi ngươi làm cái gì vậy?”

Yết hầu Chu Chửng run rẩy mấy lần, vai cũng trùng xuống một bên rồi cố dùng sức kéo đối phương ra xa.

“Tại sao lại muốn đến nhà của ta?”

Tay nữ nhân run lên, ánh mắt loé lên vài phần kinh ngạc.

Thuật pháp vô dụng?

“Ta cảm thấy”. Chu Chửng đột ngột rút tay về, bước sang bên cạnh hai bước.

“Tiểu Chu, ngươi phải nhớ kỹ, xã hội bây giờ rất hỗn loạn, chủ động đến ôm ngươi, thì nói không chừng không phải là con mồi mà là thợ săn” _Phúc bá nói.

“Ta cảm thấy Đại tỷ của người khả năng cao là… Suy nghĩ của của ta quả thật có chút bảo thủ, ta không muốn bị phạm luật gây rối xã hội, xin lỗi!”

Nói xong, hắn cũng không biết chính mình nên làm cái gì, đầy là áy náy cười cười, quay đầu cất bước, đế giày rất nhanh liền thoát ra từng vòng từng vòng sương mù.

Nói xong, hắn cũng không biết mình nên làm cái gì, quay đầu cười áy náy và trong phút chốc bỏ chạy, làn khói từ đế giày phút chốc toả ra.

Chạy, chạy?

Trên gương mặt nữ nhân hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Mà từ đầu đến cuối, người đi đường hay người buôn bán đều không ai mà dùng ánh mắt căm ghét đến thế nhìn cô.

Nữ nhân nở một nụ cười đầy mê hoặc, thân hình thì thoát ẩn thoát hiện như thuỷ xà và quay trở về cửa. Bộ sườn xám bay phảng phất tựa như một phần cơ thể dưới cổ bị lìa ra lúc nào không hay.

. . .

"Hừ hừ hừ ~ "

Nhẹ nhàng ngân nga.

Tiếng xèo xèo của chảo rau xanh ngập dầu. Âm thanh ấy vang rộng khắp căn phòng chặt hẹp này.

Một dáng người với bộ váy dài màu vàng nhạt hiện lên cạnh bếp lửa, đảo qua đảo lại đồ ăn trong nồi sắt một cách thuần thục.

Khói từ nồi bốc lên đều được quả cầu nước phía trên thu lại hết.

Nàng vừa qua tuổi trăng tròn, mái tóc đen nhánh buông xoã ngay xưa nay đã được búi lên bay bổng. Trên thân váy hoạ tiết có mười phần phức tạp, ba tầng trong, ba tầng ngoài bao bọc thân thể của nàng nhưng lại chưa từng che đi phần tiêm tú mỹ cảm.

Nàng quay đầu lại có thể thấy được vài phần xanh non trong khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng đó. Đôi mắt long lanh xinh đẹp, sống mũi động lòng người, hàng chân mày cong cong tựa như “điểm tô”, nước da như những cách hoa hồng vừa thấm ẩm sương mai.

Nàng nhuần nguyễn trong các khâu nấu nướng, một tay cầm lọ gia vị, một tay đảo rau xanh, đậm đà hương vị.

Nàng xúc một thìa canh rau, đưa đến lên ngửi, nhẹ nhàng nếm thử, đầu lưỡi vừa chạm vào là sẽ quay về, giống như chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó nàng bỏ một miếng nhỏ thức ăn vào miệng, lộ ra vài phần tự đắc.

Cô ấy đã luyện tập kĩ năng nấu ăn này từ rất lâu rồi!

“Ủa? Sao hôm nay trở về sớm thế?”

Nàng nháy nháy mắt, cách lấy mấy tầng vách tường, liếc nhìn lầu trọ trong thang lầu phương hướng, tay nhỏ một trương, nửa mét bên ngoài đồ ăn đĩa tự hành bay tới, giả thành xào quen thức ăn.

Nàng chớp mắt, nhìn vào kệ tủ cách mấy vách tường, với đôi tay nhỏ nhắn đĩa thức ăn cách đó nửa mét tự bay tới, trong đó có đầy ắp đồ xào.

Không kịpdọn dẹp, hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên đưa xuống, một dòng nước sạch lướt qua mang đi tất cả căn dầu trong nồi sắt, tự động trôi xuống cống thoát nước. Nồi bát muôi chậu, phút chốc trở nên sạch sẽ và trở về vị trí quen thuộc để chờ lần sử dụng tiếp theo. Xung quanh chỉ còn lại nồi cơm điện đang hoạt động.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Nàng mũi chân điểm nhẹ, bưng lấy đĩa tại gian phòng thổi qua, vội vàng đem cái này bàn đồ ăn bưng đến trên bàn cơm, cùng cái khác hai bàn món ăn mặn tập hợp thành cái 'Vật phẩm' chữ.

Nàng nâng nhẹ bước chân, vội vàng cầm lấy đĩa thực ăn bay đến bàn cơm để đặt cùng hai món mặn trở thành một bàn ăn thịnh soạn.

Xoạt xoạt.

Chìa khoá cùng ở khoá cửa chầm chậm chuyển động.

Đôi mắt nữ nhân có phần hơi do dự nhưng gương mặt xinh đẹp bỗng dưng ửng hồng, quay người hoá thành vệt ánh sáng vàng bay vút vào bên trong bể cá to bằng quả bóng rổ.

Bể cá xuất hiện một con cá chép vàng nho nhỏ, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Chu Chửng chậm rãi đẩy cửa phòng vào.

Ngửi, ngửi ngửi, Chu Chửng chóp mũi run run, bị mùi cơm chín kích thích, trong miệng nhiều một chút nước bọt.

Hít hà…, chóp mũi của Chu Chửng động đậy, trong miệng có chút nước bọt. Thì ra nguyên nhân là bị mùi cơm chín kích thích.

Sau đó, hắn thẫn thờ mà nhìn xem trên mặt bàn ba bàn xào đồ ăn, biểu lộ nói không nên lời ngưng trọng, lại đột nhiên đưa tay vặn vặn chính mình cánh tay.

Sau đó, hắn thẫn thờ nhìn ba món ăn trên bàn, lộ ra biểu cảm hoang mang, nói không nên lời. Đột nhiên, Chu Chửng đưa tay vặn cánh tay mình.

Đau.

Nhưng cả người đã tê rần.

Bạn đang đọc Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuChauNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.