Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự ghé thăm của vị khách lạ

Phiên bản Dịch · 1195 chữ

Chương 3: Sự ghé thăm của vị khách lạ

Cá chép vàng nhẹ nhàng vẫy đuôi, ẩn mình sau cảnh quang “giả sơn”.

“Hí…” Chu Chửng ôm lấy cánh tay, hít một hơi thật sâu, tiện tay đóng cửa nhưng vì cảm thấy không yên tâm nên lại khoá trái cửa thêm, nhíu mày nhìn thức ăn trên bàn ăn.

Nồi cơm phát ra tiếng xù xù;

Cửa phòng ngủ và cửa sổ duy nhất phòng khách đều đóng chặt, rèm che kín mít.

Chu Chửng nhìn xuống mặt đất, nhớ lại trước khi hắn ra ngoài có rắc lên sàn một chút bột mì nhưng không hề có bất kì dấu vết gì lạ thường để lại, duy chỉ có thức ăn trên bàn hiện ra từ từ sau làn khói trắng.

Điện thoại!

Đúng rồi, Chu Chửng hai mắt toả sáng la lên, chạy nhanh đến cạnh tủ để điện thoại nhưng vừa đi được hai bước, hắn liền thấy… Có một bàn tay chạm qua camera của điện thoại.

Thì ra đó là hình bóng của ca sĩ thần tượng ảo mà hắn yêu thích nhất.

Á... cái cái này?

Chu Chửng cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trong bể cá, chép vàng nhỏ vẫy đuôi nhẹ nhàng.

Chu Chửng vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục cầm điện thoại lên kiểm tra một lần nữa, mở đoạn video đã ghi được chỉ thấy loé lên một chút tia sáng.

Nhớ lại mười lăm phút trước đó, hắn có nghe được tiếng xào đồ ăn và thỉnh thoảng còn có cả tiếng ngân nga.

Giọng của một người phụ nữ?

Cổ họng hắn rung lên nhưng vẫn lắp bấp nói …

Nữ, nữ, nữ phù thuỷ?

Hắn nghĩ, chính mình và hàng xóm cả mấy năm chỉ nói chuyện với nhau đôi ba câu, đặc biệt hơn là giọng của bà dì hàng xóm xem xem vòng eo của mụ, tuyệt đối không thể nào là giọng điệu nhẹ nhàng ngân nga hát điệu dân ca được!

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chu Chửng tự nhận không hề có bất kì người bằng hữu nào, bởi tính quái gở từ nhỏ, chỉ có vài mối quan hệ không tệ lúc học cấp ba nhưng những người đó đều sống ở thành phố khác.

Quan trọng là, người làm đồ ăn này hiện tại đang ở đâu?

Chu Chửng vốn rất bình tĩnh khi đối mặt với thăng trầm của cuộc đời nhưng hiện tại quả thật trong người anh có một chút hoảng.

Cuối video, dường như có loé lên một tia sáng vàng, giây sau đó là Chu Chửng mở cửa bước vào.

Mọi thứ giống như là đang biến mất trong làn không khí loãng…

“Có ai đang ở đây không?”

Hắn nhỏ giọng hỏi, hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc kêu lên:

“Đại lão! Chúng ta nói chuyện được không!”

Bên trong bể, cá nhỏ ẩn mình sau non bộ, nhẹ lắc đầu qua lại.

Chu Chửng có chút biến sắc, trong lòng thì như nổi lửa, mạnh lấy cầm đũa lên và nếm thử một miếng thức ăn trên bàn.

Ngoại trừ có chút mặn mặn thì màu sắc và hương vị đều rất tuyệt vời.

Muốn gọi cảnh sát?

Chu Chửng chợt nhớ ra mình từng đọc qua một số chuyện kì lạ trên mạng Internet?

Mấy năm gần đây có một trang mạng rất nối tiếng, ở đó thường đăng lên nhiều bức ảnh cùng video về những sinh vật phi tự nhiên, nhưng hầu hết những thứ đó đều được tạo dựng từ máy tính.

Hắn luôn không quan tâm đến mấy cái này, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, cuối tuần thì làm thêm, bởi lẽ nghĩ chính mình không có cha mẹ, người nhà để mà dựa vào thì cũng nên dành dụm một chút tiền trước khi kết hôn.

“Quả nhiên, tốt hơn vẫn là báo cảnh sát.” Chu Chửng cố ý nói to lên, cầm điện thoại lên và bắt đầu bấm số.

Màn hình điện thoại sáng lên và phát ra âm thanh của bản thời sự.

Gần đây ở Thành Phố Long Thần xuất hiện hàng loạt vụ án giết người, mà đối tượng là nam trẻ tuổi, cảnh sát tham gia vào điều tra.

Giết người hàng loạt ư?

Chu Chửng thầm nghĩ, đã qua thời đại đầy chiến tranh, mọi người có thể sống trong hoà bình nhưng các mối nguy hiểm khác lại lần lượt xảy ra.

Ngoài việc dự trữ số lượng lớn lương thực thì nhà mình còn đặt sẵn vài ống thép để làm vũ khí phòng thân.

Đùng, đùng, đùng!

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Chu Chửng giật mình, nhanh chóng thu cánh tay lại, điện thoại suýt chút nữa là bay mất.

Cá chép nhỏ bên trong bể nhìn chằm chằm về hướng cửa chống trộm.

Bùm bùm. Tiếng đập cửa vang lên lần nữa.

“Tới đây, tới đây”

Chu Chửng lên tiếng, nhẹ nhàng ghé mắt nhìn vào mắt mèo để thăm dò tình hình.

Bên ngoài là một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, không thể thấy được biểu cảm của đối phương nhưng dáng ngực có chút quen quen.

“Xin chào. Cô tìm ai?”

Chu Chửng cẩn thận đề phòng, cách cửa một khoảng, hỏi:

“Lấy cớ uống nước được không?” Nữ nhân ngoài cửa nhẹ nhàng đáp.

Giọng nói này… Hình như đã từng nghe qua?

“Thật xin lỗi, trong nhà duy chỉ có một ly ta dùng.” Chu Chửng nhanh trí chối từ.

“Cô có thể sang phía bên cạnh hỏi.” “Vâng.”

Nữ nhân từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp và quyến rũ.

Chu Chửng chớp chớp mắt, đây không phải là người hỏi đường khi nay hay sao… Mắt hắn tự nhiên co rút lại!

Nàng ta vậy mà đang tan ra ư!

Không quá hai giây, ả đã biến thành một làn khói sắc hồng!

Làn khói hồng nhanh chóng tràn qua khe cửa phía dưới cùng lỗ ở khoá, sau đó lan rộng ra phía sau.

Theo bản năng hắn lùi lại hai bước, không dám tin sự việc đang xảy ra trước mắt. Đôi tay hắn không thể cầm vững, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất.

Làn khói phút chốc ngừng lan ra, một giọng cười sảng khoái vang lên.

Ảo ảnh vài con chồn lan thang trong làn khói trắng, cuối cùng tụ lại trong thân hình của nữ nhân kia. Một phần còn lại của làn khói hoá thành dải hồng quấn quanh.

Nàng liền chân trần bước đến trước mặt hắn. Một ngón tay lượt nhẹ qua cằm Chu Chửng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu:

Đại nhân, ta làm như vậy cũng không thể lọt vào mắt người sao? Như vậy là đang trốn ta ư.”

Mắt Chu Chửng co rút lai, bất ngờ hô to: “Phía sau ngươi!

Nữ yêu quay đầu nhìn, hắn liền nhảy dựng người lên, phóng nhanh về phía cửa phòng ngủ.

Tìm ống thép!

"Chậc chậc."

Bạn đang đọc Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuChauNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.