Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự

Phiên bản Dịch · 1343 chữ

Chương 5: Tâm sự

Ùng ục ục…

Chép vàng nhỏ bơi tung tăng trong bể, nhìn thấy Chu Chửng kể lại toàn bộ sự tình nảy giờ đã diễn ra cho cảnh sát.

Nhưng hắn vẫn giữ đúng lời hứa, không hề nói ra thân phận thật sự của nàng, sự lo lắng, thấp thỏm từ đó cũng được buông xuống.

Khoảng chừng năm sáu phút trôi qua.

Chu Chửng dùng sức chạy đẩy mạnh cửa ra, lo lắng hét to: “Cảnh sát, điều ta nói là sự thật! Ta không phải bị bệnh tâm thần!”

“Anh Chu à, anh mà còn như thế! Chúng tôi sẽ bắt giam anh với tội danh là báo án giả!”

“Cái gì mà nữ yêu tinh, cái gì mà xuyên qua tường biến mất! Anh nghĩ bức tường đó là gì hả? Là xi măng cốt thép đó anh có biết hay không? Người trẻ tuổi à! Ngươi phải tin vào khoa học hiện đại chứ!”

“Không phải, cảnh sát ơi, ta thật sự đã nhìn thấy kẻ giết người hàng loạt!”

Đùng!

Cánh cửa bị đóng chặt, để lại Chu Chửng phía sau cửa cùng một mớ lộn xộn.

Không có cách nào có thể giải quyết, sự việc này mà nói cho người phàm thì kiểu gì cũng bị xem là bị bệnh tâm thần mà thôi.

Chu Chửng buồn rầu quay trở lại bàn ăn, nhìn mấy đĩa thức ăn đã nguội lạnh, hai tay ôm đầu chán nản, suy nghĩ xem mình nên làm cái gì tiếp theo.

Gọi điện cho người nhà ư?

Hâyy, mình làm gì có người nhà.

Tâm sự với đồng nghiệp?

Trong đầu Chu Chửng hiện lên vô số hình ảnh, tất cả đều là những người đồng nghiệp tụ lại cùng nhau hoặc là ôm điện thoại chơi game, hoặc là ăn uống nói chuyện về thế giới bên ngoài lá chắn.

Không có một nửa để dựa vào!

Vẫn là cùng bác sĩ Phúc tâm sự thôi, xin Phúc bá ý kiến…

“Muốn hâm lại phải không?”

Đâu đó truyền tới tiếng gọi giòn giã, con cá chép vàng kia hoá thành thiếu nữ với bộ váy cổ trang bay đến.

Chu Chửng vội vàng đứng lên nhìn cô gái.

Mặc dù, sau cùng hắn vẫn quyết định báo cánh sát nhưng không hề bán đứng vị Ngao nữ đã cứu mình, đến mức câu chuyện kể cho cảnh sát bị hụt một đoạn lớn và hoàn toàn không có sức thuyết phục.

“Cái kia…”

Nàng có chút không yên lòng, thô bạo xốc xếch váy, ngẩng nhìn Chu Chửng một chút rồi vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Là ta đã làm người gặp nhiều phiền phức phải không?

Hắn vốn nghĩ gật đầu, nhưng lại có chút không đành lòng, thấp giọng nói: “Không có gì phiền phức cả, chỉ là có chút… Có chút hoang mang, vừa rồi nàng đã cứu ta mà chưa kịp nói lời cảm ơn.”

“Thật sao?”

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tròn long lanh nhìn Chu Chửng đầy hy vọng.

Thấy thế, Chu Chửng liền mất bình tĩnh, gật gật cười.

Nàng hạnh phúc, kiểng nhẹ chân vui vẻ nói: “Bảo vệ phu quân là điều nên làm!”

“Khục! Khụ khụ khụ!”

Chu Chửng nuốt nước miếng của mình xuống bụng, vội đáp: “Không phải, chúng ta… lời này không thể nói lung tung được! Có thể ngồi xuống tâm sự được không?”

“Phu quân người ngồi xuống đi, thần thiếp có thể ngồi xuống cúi đầu.”

"Ta gọi Chu Chửng, ngươi gọi ta Chu Chửng là được, ngươi tên gì?"

“Dạ phu quân! Thần thiếp tên chỉ có một chữ Oánh, phu quân cũng có thể gọi thiếp là Oánh Oánh.”

“Kêu Chu Chửng! Viên chu chu, chửng chửng!”

“Chu Chửng phu quân?”

Oánh Oánh nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn.

Chu Chửng: “… Mệt mỏi, tuỳ nàng.”

Ngao Oánh cười vui vẻ và gương mặt xinh đẹp đầy collagen kia giờ hơi bùng sáng.

Trắng mịn, căng bóng như là đang quảng cáo cho mỹ phẩm dưỡng da.

Chu Chửng chỉ đành thất bại, ngồi trên ghế suy nghĩ thật lâu, vẫn mãi không tìm ra được nguyên nhân.

Hắn báo cảnh sát thì cảnh sát đến rồi mắng hắn dừng lại.

Chu Chửng yếu ớt hỏi: “Ngao tiểu thư, vừa rồi kia là yêu quái đúng không? Trong truyền thuyết thần thoại yêu quái phải không?”

“Đúng vậy đó.”

Ngao Oánh nhẹ giọng đáp lời, tém váy, ngồi một tí lên chiếc ghế dựa bên cạnh.

Chu Chửng đột nhiên vui mừng khi chính mình đã không mua cái bàn mà tiết kiệm tiền, cắn răng mua hai cái ghế dựa. Cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ.

Ngao Oánh suy nghĩ một hồi lâu, nhỏ giọng: “Phu Quân đã xem ‘Tây Du Ký’ chưa?”

“Đó chính là nội dung của ‘Tây Du Ký’ trước trận đại hồng thuỷ, rất nhiều phần là lấy từ câu chuyện ở các địa phương, nhiều phần lại được tổng hợp từ một thế giới khác.

“Thế giới loài người phu quân sống đang cùng tồn tại song song với thế giới khác.

“Khoảng ba mươi năm trước, tự nhiên có một linh lực xuất hiện trên thế giới này, cũng bởi vậy mà xuất hiện nhiều thảm hoạ, thu hút sự rình mò của yêu ma.

“Vừa rồi huynh bị yêu nữ tấn công, chắc có lẽ là do trong người phu quân có một chút linh khí hấp dẫn. Linh lực… là thiếp, là thiếp cố ý thêm vào người phu quân để gia tăng thêm tuổi thọ.”

Nói đến đây, khuôn mặt nàng hơi hơi ửng hồng:

“Cho nên phu quân không cần nói lời cảm ơn đối với ta, ngược lại là thiếp đã đem cho phu quân thêm nhiều phiền phức.”

Nói xong, nàng chớp chớp mắt, chờ đợi Chu Chửng đặt câu hỏi.

Chu Chửng cầm điện thoại không ngừng tìm kiếm những loại quái vật kì lạ trong truyền thuyết.

Quả thật mà nói những chuyện này mặc dù thái quá nhưng với trình độ của Chu Chửng thì không đến nỗi không thể tiếp nhận được.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể chuyện thần thoại hay quái dị cỡ nào thì Chu Chửng cũng đã xem qua, rất nhiều bộ phim truyền hình, tác phẩm văn học đều có đề tài tương tự.

Chu Chửng không chỉ xem ‘Tây Du Ký’ mà còn xem qua nhiều phiên bản khác nhau trước trận đại hồng thuỷ.

Chỉnh sửa không phải là một mớ hỗn độn.

Chu Chửng ngập ngùng hỏi: “Thần Tiên là cái gì? Chúng ta nên định nghĩa thần tiên như thế nào?”

“Thần Tiên chính là Thần Tiên á.”

Ngao Oánh nghiêng đầu, tóc mái nhẹ nhàng lắc lư:

“Thần Tiên chủ yếu là người trải qua quá trình tu luyện mà thành, mọi sinh linh chỉ cần bước chân đến Thiên Đình cùng với điều kiện là bản thân không có tội ác gì thì đều có cơ hội đứng hàng tiên.”

“Ban đầu trên Thiên Đình thì ai mạnh thì người đó là Thần Tiên, nếu như không chịu được sức mạng của thần thì bị đánh như Yêu Ma.”

“Về sau, Thiên Đình đã bình ổn, thì họ đã tuyển chọn những vị thần có tài, có đức rồi phân chia nhau quản lý tam giới. Cha ta trước đây từng nói với ta, những người đó là những người tài giỏi nhất Thiên Đình bởi họ là những người lên đó đầu tiên.

Với sự trợ giúp của tư vấn trực tuyến thì Chu Chửng nhanh chóng sắp xếp hàng loạt câu hỏi về trận trước hồng thuỷ: “Tam giới có phải là Tiên giới, con người và cõi âm không?”

“Cũng gần đúng rồi đó, chỉ là Tiên giới là thuật ngũ tổng quát hơn, chúng tôi đây là Thiên Đường.”

Ngao Oánh đột nhiên mím môi, thầm thì:

Bạn đang đọc Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuChauNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.