Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Editor : Sơ Hề (Kẹo)

🍭🍭🍭Thương thế của hắn phức tạp, chủ yếu tập trung ở phía trước ngực cùng sau lưng, bôi thuốc cũng dùng không ít thời gian.

Ngọc lộ cao là thuốc dán cực phẩm, theo như lời Tạ Kính Từ, không đến ba canh giờ, tuyệt đại đa số miệng vết thương đều có thể kết vảy khôi phục.

"Huynh nghỉ ngơi ở đây, ta đi ra ngoài tra xét tình huống một phen, nếu tỉnh lại không thấy ta, không cần hoảng loạn."

Nàng thật vất vả kết thúc công việc hạng nhất, rốt cuộc chờ giúp Bùi Độ mặc tốt áo trên, một bên lòng tràn đầy sung sướng mà nói, một bên từ túi trữ vật lấy ra mấy lá bùa, dùng hòn đá đè ở bên cạnh hắn:

"Đây là phù truyền tin. Nếu gặp chuyện ngoài ý muốn, không cần viết bất luận nội dung gì, trực tiếp đem lá bùa truyền cho ta là được."

Nếu là bình thường, Bùi Độ tuyệt sẽ không mặc kệ nàng một mình mạo hiểm, nhưng lấy tình huống hiện giờ của hắn, liền tính đi theo, cũng sẽ chỉ trở thành gánh nặng kéo chân sau.

Đáy lòng dâng lên cỗ nặng nề, hắn đem phần cảm xúc này lặng yên áp xuống, thấp giọng đáp lại:

"Cẩn thận."

Tạ Kính Từ ngữ khí nhẹ nhàng mà từ biệt, đi không lưu luyến, tới gần cửa động lại bỗng nhiên thân hình dừng lại, xoay người trở về.

"Thiếu chút nữa quên...."

Động tác nàng rất nhanh, từ túi trữ vật lấy ra một kiện áo choàng màu trắng tuyết dày nặng to rộng, khom lưng khoác ở trên người Bùi Độ.

Lông tơ mềm như bông làm hắn cảm thấy có chút ngứa, bên tai truyền đến tiếng Tạ Kính Từ cười:

"Ta chỉ có cái này, giữ ấm hẳn là không thành vấn đề, sẽ không làm huynh cảm lạnh."

Nàng trước đó dùng linh lực đem áo choàng hong nhiệt, lông cừu ấm áp, lôi cuốn giống như mùi đàn hương đã từng quen biết.

Bùi Độ theo bản năng siết chặt cổ áo:

"Đa tạ."

Màu da hắn lãnh bạch, môi cũng không có huyết sắc, vốn hắn là diện mạo lạnh lẽo sơ lãng, lúc này bị bọc trong áo choàng, tóc đen tản ra, con ngươi thanh lăng, thế nhưng nhiều thêm vài phần nhu thuận.

Khiến người nhịn không được muốn niết lên một phen.

Tạ Kính Từ bởi vì ý niệm này ánh mắt xoay chuyển, giơ tay hướng hắn nói xong lời từ biệt. Thắng đến khi bóng dáng nàng rời khỏi tầm mắt, thiếu niên trong huyệt động mới hơi hơi động đậy.

Miệng vết thương trên người vẫn còn phát đau, Bùi Độ thật cẩn thận khép chặt cổ áo, chóp mũi vùi vào lông tơ mềm mại.

Có lẽ...Tạ tiểu thư không có chán ghét hắn như vậy.

Tay phải dò ra ngoài áo choàng, cánh tay càng thêm dùng sức mà thu nạp, động tác của Bùi Độ trúc trắc, phảng phất như ôm chặt, đem vải dệt dày nặng hộ ở khuỷu tay.

Chỉ có đau đớn mới có thể làm hắn ý thức rõ ràng được, nơi này đều không phải là cảnh trong mơ.

Bóng đêm yên tĩnh, kiếm tu trẻ tuổi đem mình cuộn tròn thành một đoàn tròn tròn, ở trong hương khí nhạt nhẽo rũ xuống hàng mi dài, lộ ra nụ cười an tĩnh không tiếng động.

Quỷ Vực bông tuyết phiêu phiêu, tuyết lớn che trời lấp đất ở trong bóng đêm hình dạng như sương trắng, bị ánh trăng ánh lên, giống như sông dài từ chân trời đổ xuống.

Hướng lên trên xem là không trung xám xịt, đi đến phía trước lại là hoa mai nơi chốn. Gió lạnh băng băng rũ trụy với chi đầu, giống như răng nanh bén nhọn của dã thú.

Kỳ thật đối với Tạ Kính Từ mà nói, đi vào Quỷ Vực đều không phải chuyện khó tiếp thu cỡ nào.

Nàng có một người vẫn luôn muốn gặp ở nơi này...Chỉ tiếc nàng đối với hướng đi của người nọ hoàn toàn không biết gì cả.

Đến nỗi Quỷ Vực, cùng ngoại giới bất đồng, nơi này không có phân chia rõ ràng quốc gia cùng thuộc địa, các đại tu sĩ chiếm đất xưng vương, thống lĩnh một phương. Tuy rằng trật tự không đồng nhất, nhưng mỗi một góc Quỷ Vực, đều thờ phụng một chân lý vĩnh hằng bất biến: Cường giả vi tôn.

Nề hà hiện giờ Tạ Kính Từ không coi là cường giả.

Nàng côi cút đi trên tuyết, điều động một chút linh lực, làm tràn đầy bên trong kinh mạch vì bệnh nặng mới khỏi, không kiên nhẫn nhíu mày.

lúc trước gân mạch đứt đoạn bị thương nặng hơn nữa một năm này lâm vào hôn mê, làm thân thể này rơi vào trạng thái cực độ suy nhược. Huống chi thần thức của nàng xuyên qua lại nhiều tiểu thế giới, thể nghiệm quá nhiều thân thể như vậy, thật vất vả trở lại cơ thể ban đầu này, ngược lại cảm thấy xa lạ lại trúc trắc, khó có thể thuận buồm xuôi gió mà điều tiết khống chế.

Trước khi hôn mê, nàng cùng Bùi Độ tu vi đều là Kim Đan, lúc này tính toán kỹ, nhiều nhất cũng chỉ dư lại trình độ Trúc Cơ.

Đau đầu.

Tạ Kính Từ vừa đi vừa nhìn xung quanh, mắt thấy cây mai dần dần giảm bớt, rốt cuộc thoáng nhìn thấy một tràng phòng ốc sừng sững ở trong tuyết trắng xóa.

Nơi nàng cùng Bùi Độ rơi xuống, hẳn là một núi hoang nhỏ thuộc vùng ngoại ô. Chờ xuống núi đi đến phía trước, hình dáng thành trấn cũng càng thêm rõ ràng.

Quỷ Vực phong bế nhiều năm, trong thành nhiều là kiến trúc kiểu cũ tường trắng ngói đen, nhìn qua cũng không phồn hoa, cũng may phòng ốc nhiều, ngọn đèn dầu vạn nhà, thêm vào không ít nhân khí náo nhiệt.

Nàng cùng Bùi Độ không thể không dừng lại Quỷ Vực, lấy tình huống thân thể hắn, xác định chắc chắn không thể vẫn luôn ở trong sơn động, cần thiết mau chóng tìm một chỗ khách điểm ở. Nếu là vận khí tốt, nói không chừng tại trên con đường này, còn có thể nghe được tin tức người nàng muốn tìm rơi xuống.

Từ từ.

Đại não Tạ Kính Từ cứng lại, ý thức được vấn đề nào đó cực kỳ nghiêm túc.

Mọi người đều biết, có tiền mới có thể sử quỷ đẩy ma. Tạ gia không thiếu tiền, nàng không dự đoán được sẽ đánh bậy đánh bạ đi vào Quỷ Vực, chỉ mang theo một đống lớn tinh thạch, nhưng tiền dùng nơi này...

Tựa hồ đều không phải là linh thạch, mà là "Ma tinh".

Xong rồi.

Nàng lòng tràn đầy cậy vào tiền đầy túi, toàn bộ biến thành cải thìa nơi đất hoang.

Cái hiện thực thảm khống này không khác sét đánh giữa trời quang, bùm bùm oanh oanh, làm Tạ Kính Từ rõ ràng chính xác cảm nhận được cái gì gọi là sinh ra mùa đông thứ hai.

Ma tinh ở ngoại giới cũng không lưu thông, nàng chỉ thấy qua mấy viên làm tiền cổ cất giữ. Trong trí nhớ, thứ đồ chơi kia toàn thân đỏ sậm, góc cạnh rõ ràng, bên trong vẩn đục không rõ, còn...

Nghĩ tới chỗ này, Tạ Kính Từ lại là ngẩn ngơ.

Hiện giờ nàng đứng ở trên đường phố, bởi vì tới gần vùng ngoại ô, không thấy được bóng người nào, mà ở dưới chân nàng, rõ ràng là một hòn đá nhỏ màu đỏ sậm.

Không thể nào.

....Ma tinh?

Tạ Kính Từ khom người nhặt lên, ở khoảng khắc ngẩng đầu, lại nhìn thấy được một viên khác cách đó không xa.

Đường phố phủ kín lông ngỗng tuyết lớn, mọi nơi vắng lặng lạnh lẽo trắng xóa, ma tinh màu đỏ phá lệ bắt mắt. Đợi đến khi nàng đứng lên, mới kinh ngạc phát hiện tinh thạch rơi rụng hình thành một cái đường dài, kéo dài tới một chỗ hẻm nhỏ.

Hoặc là có túi tiền của ai thủng, hoặc là cái trò mèo gậy ông đập lưng ông, ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ nàng tiến vào , lại cưỡng bức cướp bóc.

Tạ Kính Từ nổi lên hứng thú, theo quỹ đạo tiến bước đến hẻm nhỏ.

Nếu là người trước, nàng sẽ tốt bụng mở miệng nhắc nhở, nếu là gặp gỡ chuyện sau, vừa lúc có thể tương kế tựu kế, đối với kẻ phạm pháp làm ra việc không hợp pháp, đoạt chút tiền tài....

Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Boss Phản Diện Luôn Thay đổi Thiết Lập Nhân Vật của Kỷ Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thdung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.