Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 3636 chữ

Tối hôm đó, ta luôn luôn suy nghĩ việc có nên chạy trốn hay không, cứ nghĩ đi nghĩ lại những ý tứ trong lời nói của Nghiêm Tiểu Vũ, hàng trăm ý nghĩ vẫn mịt mờ không thể hiểu rõ được.

Sáng hôm sau, ta mang đôi mắt đen sì bước ra mở cửa, cửa vừa mở ra, ta ngây ngẩn cả người.

Ngoài cửa là một người đang đứng, người đó mặc áo lông cáo, không biết đã đứng bao lâu rồi, trên đôi giày u-la phủ đầy những bông tuyết, người đó đang lẳng lặng nhìn ta.

“Khách quan…. Mời vào trong…” Ta nuốt nước bọt mấy lần, chào hỏi hắn.

Bà chủ đang xuống lầu, trông thấy hắn cũng rất sửng sốt, lập tức tự mình nâng bước lướt nhẹ như gió phi thẳng xuống lầu, bà vừa cười vừa nói : “Đúng là thanh niên anh tuấn, khách quan muốn nghỉ chân hay là ở trọ?”

“Ở trọ”. Giọng của hắn hơi khàn khàn.

“Khách quan có muốn uống một hũ rượu không, xua lạnh giúp sưởi ấm người.” Bà chủ ân cần tiếp đón.

“Được”

“Không được!” Ta buột miệng nói, cả hai người đều quay lại nhìn ta, khóe môi ta hơi giật giật, nhỏ giọng nói: “Rượu sẽ làm nóng ruột, tửu lượng không tốt thì không nên uống.”

“Vậy không uống nữa.” Hắn nói xong liền tìm một ghế dựa ngồi xuống.

Bà chủ tiến đến gần huých huých bả vai ta mấy cái, thấp giọng hỏi: “Trượng phu của cô hả?”

Ta há hốc mồm, không biết nên trả lời thế nào

“Nếu không phải là trượng phu của cô thì sẽ là của ta!”

“Này!” Ta cuống quýt. “Người đó chỉ mới hai mươi thôi!” Trâu già gặm cỏ non sao?

“A, quả nhiên là rất thân thiết, cô nương nóng nảy, cuống quýt như thế làm gì ?” Bà chủ cười ha ha mấy tiếng rồi đẩy ta lên phía trước, “Còn õng ẹo, giả vờ như người xa lạ không quen biết à, nam tử anh tuấn như vậy, còn không mau tóm lấy!”

Ta loạng choạng bước lên vài bước, tận đến lúc đứng trước mặt hắn bước chân mới có thể vững vàng trở lại, ta hỏi: “Khách quan cần gì?”

Lông mi của hắn khẽ run nhẹ, trên đó vẫn còn vương lại những bông tuyết, ta phải cố nén cơn xúc động muốn đưa tay ra mà chạm vào.

“Ta hơi lạnh….”

“Vậy hả? Để ta mang ít nước ấm đến cho quan khách nhé? Nơi này rất đơn sơ, ta sợ người không quen ăn đồ ăn phương Bắc.”

Hắn khẽ gật đầu nói: “Cứ làm như nàng muốn đi.”

Trong khi rót nước, ta nghĩ lại thấy bản thân mình thật đáng chết, dễ dàng bị hắn khơi dậy những tình cảm trong lòng. Ta vừa không thể tỏ ra như không có chuyện gì, cũng không thể lớn tiếng hung hăng dữ tợn với hắn.

Hắn bưng chiếc bát lớn lên, hơi nóng trong bát từ từ bay lên, đôi môi trắng nhợt mang sắc nước chạm vào làn nước nóng, chuyển sang màu hồng rất nhanh.

“Ta mệt.” Hắn giương mắt lên nhìn ta, vừa vô tội vừa đáng thương.

“Ta đưa khách quan lên lầu.” Hắn là từ nơi nào mà tới đây, kinh thành ư? Chắc không phải, hay là ở một nơi gần đây ? ”

Cơ sở vật chất của các khách điếm ở vùng biên giới không tốt lắm, ta trải chăn cho hắn, nói: “Người chịu khó nghỉ ngơi một chút, giường này có vẻ hơi cứng, thần sẽ lấy lò sưởi cho người…”

Ta còn chưa kịp dứt lời, đã bị hắn tóm lấy.

“Linh Xu…” Ta bị hắn ép tới nằm úp sấp trên giường, hắn cắn cắn lỗ tai ta, mang theo giọng mũi khàn khàn gọi tên ta.

“Này này… Người… Người đứng lên đi… Thần sắp chết rồi!” Ta quả thật thở không nổi nữa!

Hắn tâm không cam tình không nguyện mà đứng dậy, ta vừa mới xoay người, lại bị hắn ôm chặt lấy.

“Bắt được nàng rồi.” Hắn tựa lên hõm vai ta, thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.

“Người tới đây làm gì…” Ta nhìn lên xà nhà, không biết làm sao đành nói: “Không phải ở trong cung rất thoải mái sao, chạy đến nơi này chịu tội làm gì”

“Hơ, ở trong cung thoải mái, vậy tại sao nàng lại chạy tới nơi này?” Hắn hỏi lại.

Ta nghẹn lời.

“Ta biết, nàng thích ta”. Hắn nói, ngữ điệu khó có thể giấu được sự đắc ý.

Hô hấp của ta nghẽn lại.

“Nghiêm Tiểu Vũ nói với ta, lúc nằm mơ Linh Xu đều gọi tên ta. Lúc nàng hôn mê vẫn không ngừng gọi tên ta, ta vừa đi thì nàng liền khóc.”

“Linh Xu không biết”. Ta cất tiếng khô khốc.

“Ta để cho Nghiêm Tiểu Vũ chăm sóc nàng, không ngờ hắn lại vô dụng như vậy, để cho nàng trốn đi mất.”

“Cái gì?” Ta sửng sốt, ‘xoạt’ một cái quay đầu lại nhìn hắn, đôi môi khẽ chạm vào hai cánh môi ấm nóng mềm mại, ta lại thấy khóe môi của Lưu Hi nhếch lên một nụ cười xấu xa.

“Lúc đầu ta cứ nghĩ, sau khi tìm được nàng, nhất định phải phạt nàng thật nặng, nhưng khi nhìn thấy nàng, ta lại không nỡ.” Hắn chuyển mình nằm lên người ta, đôi môi áp sát vào môi ta: “Linh Xu, cuối cùng thì ta cũng có đủ năng lực bảo vệ nàng. Linh Xu, theo ta về nhà đi…”

“Không, không được!” Gáy của ta bị áp sát lên trên giường, không thể né tránh, dù cố nghiêng đầu sang trái hay sang phải đều không tránh được đôi môi của hắn: “Ông nội ta qua đời rồi, ta không có nhà, ông nội ta nói, không được quá gần gũi với người.”

Hắn ngừng lại mấy giây, ta vội vàng mở miệng hít thở.

“Ông nội sai rồi. Ta không giống phụ hoàng của ta, người không bảo bọc được mẫu thân ta, nhưng ta sẽ bảo vệ được nàng …” Sâu thẳm trong đôi mắt hắn tỏa ra một sự ngang ngược và kiêu ngạo ẩn dấu thật sâu trong nội tâm. “Người là một người đàn ông nhu nhược, người yêu mẫu thân ta, nhưng tình yêu này lại trở thành một loại tổn thương, khiến các nữ tử khác ghen tị, người chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu phi trúng độc, lại không đủ sức để cứu bà….”

Ta ngỡ ngàng nhìn hắn.

Lưu Hi khẽ thở dài, tựa vào vai ta. “Ông nội không nói bất cứ chuyện gì cho nàng, có lẽ ông hy vọng nàng mãi mãi không bị cuốn vào vòng thị phi. Nàng cho rằng ta là một hoàng tử không được yêu thương, cho rằng ta bị bệnh, nhưng thực sự không phải, ta là đứa con phụ hoàng thương yêu nhất, ta cũng không phải bị bệnh, mà là bị trúng độc. Mẫu phi tuy xuất thân thấp hèn, nhưng lại được phụ hoàng yêu thương hết mực. Bà không có thế lực ngầm ủng hộ, không thể tự bảo vệ mình, phụ hoàng cũng không có năng lực bảo vệ người. Mẫu phi bị hạ độc trong lúc mang thai ta, khi phát hiện ra, độc đã xâm nhập vào tâm mạch, tất cả đã quá muộn. Nhưng bà vẫn cố nén mọi đau đớn sinh ta ra. Lúc đó phụ hoàng mới hiểu ra được kết quả tình yêu của người là thế nào, hậu cung hiểm độc ra sao. Người cố ý không đếm xỉa đến ta, làm ra vẻ như muốn vứt bỏ ta, người cho rằng chỉ như vậy ta mới thể có thể an toàn. Nhưng trong cơ thể ta có hàn độc, không ai có khả năng chữa trị. Để giải trừ hàn độc cần rất nhiều tâm tư và sức lực, nàng có hiểu không, nếu không phải phụ hoàng ngầm ra lệnh cho ông nội, nàng cho rằng, ông nội thật sự dám cứu một vị hoàng tử mà không hề có kẻ nào đặt vào trong mắt sao?”

Ta chưa từng nghĩ nhiều như vậy… Bởi vì ông nội ta từ xưa đến giờ là người luôn có lòng tốt, cho dù là ăn xin ven đường, ông cũng không nhẫn tâm nhìn họ chịu cảnh đói rét. Đúng rồi, hoàng tử không giống như vậy, ông cứu hắn sẽ đắc tội với những người có lập trường đối lập, nếu không phải là mệnh lệnh của tiên hoàng, ông làm sao có thể dám mạo hiểm?

“Sau khi cơ thể ta dần dần hồi phục, phụ hoàng liền bắt tay vào an bài tất cả, âm thầm gầy dựng thế lực cho ta, tìm sư phụ tốt nhất dạy dỗ ta, chỉ chờ một ngày nào đó, chờ ta trở lại triều đình, chờ ta trở về bên cạnh người. Nếu không, dựa vào thế lực của ta, vĩnh viễn không thể bước vào triều được, chỉ có thể làm một vương gia, rồi cuối cùng chết như kẻ tha hương ở nơi đất khách quê người. Thật ra, ngôi vị hoàng đế kia không hề có sức hấp dẫn với ta, nhưng ta không còn sự lựa chọn nào khác, những hành động của phụ hoàng đã bị phát hiện, ta bị đẩy thẳng lên vũ đài chính trị, một khi thất bại, e rằng không chỉ có hàng vạn người chết.”

“Cho nên… Chàng trở thành hoàng đế sao…” Ta ngơ ngác hỏi.

“Đúng vậy… Ông nội luôn lo lắng cho ta, ta từng nói với ông, ta muốn có Linh Xu, ta thích nàng, sẽ bảo vệ nàng, nhưng ông nội lo rằng em sẽ bước vào vết xe đổ của mẫu phi ta, nàng chỉ là một Thái y nhỏ bé, địa vị của ta cũng chưa được củng cố, quyền lực hoàn toàn nằm trong tay ngoại thích(*). Nếu để bọn người đó phát hiện ra ta có cảm tình với nàng, ngay cả khi nàng không có quyền có thế, vô hại với chúng, chúng cũng sẽ vì ghen tị mà cho người giết chết nàng. Ngày hôm đó ở Thượng Lâm Uyển, là vì ta say rượu không khống chế được tình cảm, để tên mật thám phát hiện được, mới liên lụy khiến nàng bị thương. Nhưng điều ta cứ mãi lo lắng trong lòng là, nếu ta buông tay nàng thêm lần nữa, có lẽ nàng sẽ mất lòng tin với ta, sẽ cao chạy xa bay với Nghiêm Tiểu Vũ. Cho đến khi nàng hôn mê nói ra những lời thật lòng, ta mới yên tâm giao nàng cho Nghiêm Tiểu Vũ, để cho hắn tạm thời đưa nàng rời khỏi hoàng cung, chờ tất cả sóng gió qua đi, ta sẽ đón nàng trở về.”

(*) Ngoại thích là dòng tộc bên vợ, hoặc họ hàng bên mẹ của vua (tức là hoàng hậu, phi tần, thái hậu, hoặc hoàng thái hậu http://vi.wikipedia.org/wiki/Ngo%E1%BA%A1i_th%C3%ADch )

“Này! Trong lúc hôn mê ta đã nói gì chứ?” Ta cắt ngang lời hắn

“Nàng nói nàng thích ta.”

“Làm gì có chuyện đó!” Ta kiên quyết phủ nhận, “Sao ta có thể nói những câu đó!”

“Nàng còn bảo ta đừng đi.”

“Không có chuyện đó, không có! Tuyệt đối không có khả năng.” Ta lắc đầu liên tục.

“Nghiêm Tiểu Vũ có thể làm chứng!”

“Các người cấu kết với nhau làm việc xấu!” Ta tức giận nói. Hóa ra Nghiêm Tiểu Vũ đưa ta ra khỏi cung là do hắn bày mưu đặt kế, hóa ra ngay từ đầu hắn đã có ý định để ta rời khỏi hoàng cung, cho nên không không phái binh lính đi truy đuổi, hại ta vừa tự mình đa tình lại còn vừa tiếc nuối đoạn tình cảm này.

“Vậy bây giờ em nói thật cho ta biết, nàng thích ta đúng không?” Chóp mũi của hắn cọ cọ vào chóp mũi ta, vô cùng thân thiết hỏi, “Phải nói thích, nói không thích chính là khi quân.”

“Chàng đang ép ta nói…” Trong lòng ta không ngừng cảm thấy rất chua xót.

“Đúng, là ta đang ép nàng, nàng nói một tiếng thích có được không?” Hắn dịu dàng dỗ dành ta.

Ôi chao, không hổ danh là kẻ đứng trên cả vạn người, ngay cả trình vô sỉ cũng không có người nào với kịp tới trình độ của hắn.

Ta cắn chặt răng, cương quyết không khuất phục.

“Bây giờ không nói cũng không sao, theo ta hồi cung, sau này sẽ có cơ hội cho nàng nói.” Hắn vừa cười vừa chạm nhẹ vào cánh môi ta.

Tâm trạng của ta trở nên buồn bã: “Ta không muốn quay về…. Lưu Hi, đó không phải là cuộc sống mà ta mong muốn. Chàng đã có Hoa phi, nàng lại mang thai con của chàng, thậm chí vì chàng mà sảy thai, bất luận như thế nào, chàng không thể làm việc có lỗi với nàng”.

Lưu Hi nghe đến đó, nở nụ cười lạnh lùng: “Nàng ta? Linh Xu, nàng ngây thơ quá.”

“Sao vậy?”

“Hoa phi không hề mang thai con của ta.”

Ta há hốc mồm.

“Ta chưa bao giờ chạm đến bất cứ phi tần nào trong cung, sở dĩ các nàng ấy cảm thấy có chuyện đó, chẳng qua là bị hạ huyễn dược (*), nên mới sinh ra ảo giác. Nếu như đã là ảo giác, sao có thể mang thai được? Vậy chắc chắn nàng ta đã tư thông với người khác, không cần biết kẻ đó là ai, chắc chắn bọn họ muốn có một hoàng tử được sinh ra.”

  • Huyễn dược: Có thể xem như một loại thuốc tạo ảo giác trong thời hiện đại ngày nay.

Một lúc thật lâu ta vẫn không thể khép miệng lại được, phải đến nửa ngày ta mới lắp ba lắp bắp nói: “Vậy tại sao chàng… Sao chàng lại không vạch trần nàng mà lại còn thừa nhận?”

“Không thừa nhận thì phải thế nào?” Lưu Hi nhếch môi, cảm giác như có chút buồn bực: “Chẳng lẽ để người trong thiên hạ biết ta bị cắm sừng sao?”

Ta nhớ tới buổi chiều hôm đó, khi thái y quỳ xuống, và sắc mặt âm u của Lưu Hi, không khỏi đau đớn mà gật đầu, ta khẽ vuốt vuốt tóc hắn bày tỏ sự an ủi, hắn cọ cọ tay ta ra vẻ thật dễ chịu.

“Nghiệt chủng trong bụng nàng ta cũng sẽ không giữ được lâu, cho dù ta không xuống tay, những kẻ khác cũng sẽ không để nàng ta sinh nó ra. Ta âm thầm giả bệnh, những kẻ không hiểu thế cục, bọn họ bắt đầu đứng ngồi không yên, một đám người muốn nhanh tay bắt lấy thời cơ, vừa khéo để ta mượn lực trả lực, khiến cho Hộ bộ thượng thư và Hoa tướng quân hai thế lực lớn như chó tranh mồi, công kích lẫn nhau làm cả hai cùng suy yếu.”

“Ba tháng kia, chàng quả nhiên là giả bệnh…” Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.

“Nếu ta không để lộ sơ hở trước, làm sao có thể buộc bọn chúng động thủ? Ta ban cho nàng một nguyện vọng, nàng lại nói với ta nàng muốn theo Nghiêm Tiểu Vũ cao chạy xa bay, nàng không biết ta đã phải khổ sở như thế nào….”

“Này này… Chàng là Hoàng đế, có thể đừng biểu lộ ra loại nét mặt như chịu ấm ức này được không?” Ta vô lực nhìn hắn. Còn tự cho mình là Tiểu Hi sao, giả bộ ốm yếu để lừa gat sự thương hại của người khác… “Lúc đó ta … ta không đi thì ở lại làm cái gì đây? Ta thầm nghĩ chàng đã có một gia đình hạnh phúc, thật ra ta có ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì,… Tuy rằng hiện giờ chàng nói mọi chuyện đều là giả, nhưng trong hậu cung có hàng trăm nghìn mỹ nhân quyến rũ xinh đẹp, có nhiều mỹ nhân như vậy ngồi trong lòng mà chàng thật sự vẫn không rối loạn, một chút tiện nghi cũng không chiếm sao? Nếu thế chàng không phải là Phú Xuân thì chính là Khổng Tử.”

Lưu Hi đau khổ nói: “Chuyện này thực sự không thể …. Một người là con gái của Hộ bộ thượng thư, một người lại là em gái của Hoa tướng quân, còn một người là cháu gái thừa tướng, ta vừa nhìn thấy các nàng đã nghĩ ngay tới Hộ bộ thượng thư vẻ mặt dữ tợn, Hoa tướng quân lưng hùm vai gấu, Thừa tướng mặt đầy nếp nhăn… Bảo ta ôm các nàng ấy, thật là làm khó cho ta ….”

“Một khi đã như vậy, chàng cần gì phải làm lở dỡ tuổi thanh xuân của các nàng…” Ta thở dài, khinh bỉ nói, “Đều là lỗi của chàng”.

“Các nàng ấy chẳng qua chỉ muốn làm hoàng hậu mà thôi, hoàng đế là ai, các nàng cũng không quan tâm. Các nàng ấy chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi.”

“Nếu vậy chàng khẳng định ta không giống với các nàng ấy sao?” Ta nghi ngờ mà nhìn hắn.

Lưu Hi nói: “Xét một mặt nào đó thì nàng cũng giống các nàng ấy, ta biết rất rõ, có điều người nàng thích chính là Lưu Hi, mà Lưu Hi là ai, thì nàng không hề quan tâm.”

Ta rũ mí mắt xuống, không nói gì nữa.

“Những gì ta từng hứa với nàng, ta đều đã thực hiện.” Hắn nở nụ cười mê hoặc, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt. Ta thở dài một tiếng, ta đã rơi vào cạm bẫy rồi mà lại còn là cam tâm tình nguyện nữa chứ.

Nhưng mà lúc ấy ta không nhớ hắn đã hứa với ta những cái gì, mãi đến tận đêm động phòng hoa chúc, hắn mới nói với ta.

“Ta đã hứa với nàng, làm hoàng đế, ta sẽ ban lệnh đặc xá Tống gia, về sau, nàng không cần làm thái y nữa, con của nàng cũng không cần làm, chúng nó thích làm gì thì sẽ làm cái đó, cho nên…” Hắn hôn lên hai má ta: “Hoàng hậu của ta à, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được, ta chỉ có một hoàng hậu là nàng, cho nên trọng trách nặng nề mở rộng gia phả nhà ta, tất cả đều đặt hết trên người nàng …”

“Này…” Ta có dự cảm không lành, lùi rồi lại tiếp tục lùi, cuối cùng bị ép đến mép giường. “Rốt cuộc ta cảm thấy, hình như có gì đó không đúng….”

“Cái gì không đúng chứ?” Hắn bắt đầu tháo đai lưng của ta, cúi người cẩn thận cởi bỏ những chiếc khuy áo dày đặc trên y phục, chỉ có điều hắn không kiên nhẫn cho lắm, khẽ nhíu mày, xé toạc ra.

Ta lúng túng giơ tay gạt tay hắn ra: “Chờ, chờ một chút …”

Hắn mở to hai mắt nhìn ta, ánh mắt sâu thăm thẳm phảng phất như có thể thu hút tất cả ánh sáng, “Còn chờ cái gì nữa …”

“Cái đó … Cái đó … Sao Nghiêm Tiểu Vũ không tới tham gia hôn lễ của chúng ta?” Ta lảng sang chuyện khác.

Lưu Hi không hề vui vẻ mà nhíu mày, “Thời khắc này em lại nhớ tới nam tử khác có phải không thích hợp lắm không? Lúc trước hắn không cẩn thận làm lạc mất nàng, ta đã phạt hắn đi trấn thủ biên cương”

“Này! Tốt xấu gì hắn cũng là người thân của nàng, sao chàng có thể làm vậy với hắn!” Ta bất mãn mà gào lên.

“A?” Lưu Hi nhướn đôi lông mày, “Hắn là người thân của nàng, vậy ta đây là gì của nàng?”

“Cái này…”

“Là ai?” Hắn bước lên một bước, khiến ta ngã lên giường.

“Tất nhiên, là… là người nhà…” Ta dưới sự áp bức mãnh liệt của hắn đành rưng rưng chịu thua.

Hắn thỏa mãn mà nheo mắt lại, xoa xoa đầu ta nói: “Thông minh …”

Có lúc ta không cẩn thận lỡ lời nói rằng rất nhớ Lưu Tiểu Hi nhỏ nhắn đáng yêu lúc bé thơ, hắn nói: “Sau này sinh nhiều một chút là được.”

Bỗng nhiên ta có một loại cảm giác rằng mình đã bước nhầm vào con đường của kẻ trộm, loại cảm giác này vẫn kéo dài rất nhiều năm, ta cũng không hiểu rốt cuộc là mình sai ở chỗ nào, cho đến nhiều năm về sau, khi dạy Lưu Tiểu Tiểu Tiểu Hi đọc sách, trong lúc vô tình nhìn qua sách sử, ta mới như bị sét đánh, bất ngờ tỉnh ngộ.

Sách sử viết, y nữ Tống thị, hoàng hậu của Thiên Khải Đế, trời sinh tính ghen tuông, độc chiếm sự sủng ái của hoàng đế hơn mười năm, phế bỏ tam phi lục tần, hàng đêm tìm vui, ngủ lại cung điện của đế vương.

Thái Sử Công (*) còn đặc biệt tái bút: Nhất định là đã lợi dụng y thuật khiến Hoàng thượng si mê!

*Thái Sử Công: vị quan chuyên ghi chép sử sách.

Tất cả đều là ta bị ép buộc mà thôi, thật oan uổng quá!

Bạn đang đọc Vi Thần Có Tội của Tuỳ Vũ Nhi An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.