Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên đến thời đại đồ đá

Tiểu thuyết gốc · 1637 chữ

Thời tiết năm nay thất thường, dịch bệnh tràn lan, hạn hán rồi đến bão lũ. Dân khổ không sao tả nổi.

Hai cơn bão liên tiếp ập về khiến dân trở tay không kịp, nhà sập, lũ lên, người bị nước cuốn. Giữa một vùng nước lũ mênh mông, những người dân chỉ có thể đặt hy vọng lên những người lính cứu hộ và các mạnh thường quân nhiệt tâm cứu trợ.

Dưới tình hình mưa lũ nghiêm trọng, nhiều tuyến đường sạt lở không thể nhanh chóng khai thông, nhiều khu vực bị cô lập. Hoàng Bảo cùng các đồng đội nhận nhiệm vụ đi cứu hộ xã Dạ Đàm. Theo thông tin nhận được, khu vực xã Dạ Đàm dưới tình hình mưa lũ nghiêm trọng, một khu vực đồi đã bị sạt lở, chôn vùi 3 ngôi nhà, có 12 người dân đã bị mất tích.

Trung đội của Hoàng Bảo phải đội mưa xuyên qua hơn 20 km đường rừng để có thể kịp thời cứu trợ. Trời mưa rất lớn, tầm nhìn hẹp, trong lúc đoàn người đang di chuyển lại bất ngờ gặp phải đất lở. Nghe tiếng ầm ầm của đất đá, mọi người chỉ có thể gọi nhau cố gắng chạy thoát thân. Hoàng Bảo chạy không kịp, hắn chỉ cảm thấy đất đá đổ ập xuống người, sau đó không còn biết gì nữa….

+++

"Nước…" Hoàng Bảo thều thào rên rỉ vài tiếng không rõ, hắn cảm thấy đầu đau nhức, cả người nóng bức khó chịu, cổ họng khô khốc. Trong lúc mơ hồ, hắn nghe thấy những tiếng nói lạ lẫm cùng một vài hình ảnh xẹt qua. Hắn thấy mình trở thành một thằng bé dã nhân thời nguyên thủy. Những cảnh tượng mơ hồ rời rạc, ngắt quãng, từ bé đến lớn, sau đó tất cả cứ xoay mòng mòng rồi chìm dần vào trong bóng tối…

Đến khi Hoàng Bảo tỉnh lại lần nữa đã không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu rất đau. Hắn đưa tay lên ôm đầu... ừm… trên trán bị sưng một cục lớn rồi.

Chớp chớp mắt vài cái rồi đưa mắt nhìn sang xung quanh, có vẻ như hắn đang ở trong một hang động diện tích khá rộng rãi. Bên góc hang là những ổ lá và cỏ khô, vài tấm da thú cùng với những mảnh đá đủ hình dạng, thậm chí còn có vài mẩu hoa quả đã có dấu hiệu hư thối vứt lăn lóc. Không khí mang theo mùi vị ẩm mốc cùng khó ngửi.

Hoàng Bảo nhớ là mình cùng đồng đội đang đi cứu trợ sau đó gặp đất lở. "Chẳng lẽ mình được cứu rồi? Vậy thì mình đang ở đâu đây? Các đồng chí khác đâu? "

Hắn chống người ngồi dậy, sau đó đơ cả người nhìn thân thể mình: chân tay nhỏ bé, gầy gò đen nhẻm, bên hông còn quấn một tấm da thú. Đây rõ ràng không phải thân thể của hắn!

Hắn bất chợt nhớ đến giấc mơ mơ hồ tối qua, trong đầu hắn hiện ra những mảnh ký ức lộn xộn. Đây….đây là xuyên việt sao?

Hắn xuyên vào một thằng bé dã nhân?

Hoàng Bảo đã từng đọc qua vài bộ tiên, kiếm hiệp xuyên việt. Vốn chỉ là đọc cho vui rồi như mấy thằng con trai khác mang ảo tưởng xưng bá thiên hạ như các nhân vật chính trong đó. Nhưng mà không ngờ có một ngày hắn thật sự xuyên qua rồi! Hay là vẫn đang nằm mơ?

Nhưng mơ sẽ có cảm giác chân thực như vậy sao? Vết thương trên đầu vẫn truyền đến từng đợt đau nhức đây này.

Vậy nếu không phải mơ, chẳng lẽ hắn đã chết rồi sao?

Còn các đồng đội đi cùng đâu rồi, có ai chạy thoát không? Liệu có đồng chí nào xuyên qua giống hắn hay không? Có kịp đi cứu hộ người dân không?

Hoàng Bảo tốt nghiệp trường lục quân, đã thực hiện công tác trong một đơn vị quân đội được hai năm. Hắn nhớ đến hình ảnh mẹ với chị ngày tiễn hắn đi nhập ngũ, hai người khóc sướt mướt, cứ lo lắng không thôi. Lo hắn sống không tốt, lo hắn không quen, lo hắn chịu khổ, lo hắn ăn uống không đủ hay đau bệnh dù vẫn biết trong bộ đội ăn ở theo giờ giấc, còn được luyện tập sức khỏe….

Đất lở như thế chắc hắn đã không qua được rồi, hắn có thể không trở về được nữa. Hắn lại là người đàn ông trụ cột duy nhất trong nhà, không biết khi nhận được tin, mẹ với chị hắn sẽ ra sao đây?

Hắn hy sinh, dù biết nhà nước và mọi người sẽ không bỏ rơi, sẽ giúp đỡ người thân hắn nhưng nỗi đau này làm gì có thể bù đắp được đây. Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau mất người thân mấy ai chịu nổi.

Hắn không hối hận hay oán trách gì cả, hắn chỉ đau lòng cho mẹ cùng chị hắn thôi, từ nay về sau có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa. Giờ chỉ mong từ nay về sau, họ luôn mạnh khỏe, sống an bình hạnh phúc. Nếu còn kiếp sau, hy vọng sẽ được làm con của mẹ, làm em của chị và hắn sẽ chăm sóc, bảo vệ họ đến hết đời.

Hoàng Bảo cứ thế ôm gối khóc một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại. Ông trời cho hắn xuyên việt qua đây, có lẽ cũng không đành để hắn cứ như vây mà chết đi. Nếu đã như vậy, hắn sẽ cố gắng sống thật tốt.

Sau khi ổn định tâm tình, Hoàng Bảo mới bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình. Hắn sắp xếp lại những mảnh ký ức còn sót lại trong thân thể này. Những ký ức này cũng không nhiều, chỉ có một số chuyện là rõ ràng, còn lại đều mơ mơ hồ hồ. Có lẽ do nguyên chủ còn quá nhỏ.

Cậu bé hắn xuyên vào tên là Eng, 14 tuổi. Nhóc đã không còn người thân. Bố mẹ hắn đã qua đời cách đây vài năm vì dã thú và mùa đông lạnh giá.

Eng sống trong bộ lạc Sa Hà, một bộ lạc nhỏ có nhân số khoảng một trăm người. Bộ lạc sinh sống trong một hang động bên trong một thung lũng rộng, có một nhánh sông bắc ngang qua. Dựa theo địa thế thì vị trí của bộ lạc cũng khá tốt, gần nguồn nước, hang ở cao nên khá an toàn. Chỉ có điều người ít nên cũng không giàu có gì.

Bộ lạc Sa Hà có tỉ lệ giống đực trưởng thành chiếm khoảng một nửa, còn lại là giống cái, người già và trẻ con. Ở đây điều kiện tự nhiên khắc nghiệt, thức ăn thiếu thốn, mỗi mùa đông trôi qua sẽ có không ít người chết đói hoặc chịu không nổi thời tiết khắc nghiệt. Trong thời đại này thì thực lực càng mạnh mẽ càng có nhiều khả năng sống sót.

Trong mỗi bộ lạc, ngoại trừ Vu ra thì nắm đấm ai mạnh người đó có quyền nói chuyện, kẻ mạnh nhất sẽ làm thủ lĩnh. Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể sinh tồn.

Những người nguyên thủy có rất nhiều điều không thể lý giải, từ mưa, nắng, đến sấm sét nên bọn họ đều quy hết cho Phạ - Thần linh. Do vậy địa vị của Vu rất cao, đó là người gần gũi với Phạ nhất, có thể giao tiếp với Phạ, hơn nữa Vu còn biết các cây thảo dược có thể chữa bệnh.

Cách đây hai hôm, lần đầu tiên Eng đi săn thú, nhìn thấy con dã thú hung dữ thoát khỏi vòng vây lao đến phía mình, thằng bé hoảng sợ quay người bỏ chạy, sau đó bị vấp ngã, đập đầu vào thân cây rồi không biết gì nữa…

Haiz… 14 tuổi đã phải đi săn, đối mặt với dã thú. Với điều kiện cuộc sống hiện giờ, muốn sống ở thời nguyên thủy sẽ không dễ dàng a.

Sau khi lấy được một số thông tin cơ bản, Hoàng Bảo bám theo vách hang đứng dậy đi ra ngoài. Có lẽ do bị thương ngay đầu cùng với đói bụng mà hắn cảm thấy rất choáng váng.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao. Đứng ở cửa hang nhìn ra, tầm nhìn khá trống trải. Trước cửa hang là một khoảng đất khá bằng phẳng, cách một khoảng trống phía trước có thể nhìn thấy thấp thoáng dòng sông và rừng cây. Sau rừng cây là một dãy núi cao kéo dài.

" Eng! Tỉnh rồi!" Hoàng Bảo vừa đi ra khỏi hang đã thấy một đứa con gái dã nhân buông một bó củi vội vàng tiến về phía hắn hỏi thăm.

Cô bé này là Nu, tầm tuổi Eng, trông khá nhỏ con, đầu tóc bù xù bết dính lại, hông quấn một tấm da thú, ngực để trần. Hắn hơi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Nu, vội vàng đưa mắt qua chỗ khác thì lại thấy vài phụ nữ bộ lạc cũng ăn mặc như vậy lại khiến hắn không biết nên để mắt vào đâu.

" Mi còn đau à?" Nu có quan hệ khá tốt với Eng trong bộ lạc nên không thấy Hoàng Bảo không trả lời, mặt đỏ bừng đưa mắt nhìn trời thì tưởng hắn đang đau nên lại hỏi hắn lần nữa.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 235

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.