Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến nơi

Tiểu thuyết gốc · 1653 chữ

" Dừng lại!" Vào ngày thứ 8 rời khỏi bộ lạc, khi đang đi xuôi theo dòng sông thì bất ngờ Thạch ra hiệu cho đội ngũ dừng lại. Hắn dùng mũi hít hít xung quanh vài cái, sau khi ngửi thấy một mùi vị khó ngửit thì mặt mày trở nên biến sắc, vội vàng hô đám người phía sau với giọng điệu gấp gáp :" Leo lên cây! Nhanh!"

Lời Thạch còn chưa dứt, cả đám đã nhanh chóng leo lên cái cây lớn gần nhất.

Khi mười người vừa mới trèo được lên cây, còn chưa kịp ổn định lại, thì vào lúc này, ngay bên dưới nơi bọn họ vừa đứng, một con động vật to lớn thuộc lớp bò sát đã lao nhanh đến, dừng lại bên dưới gốc cây bọn họ đang trốn. Trông thấy con vật này, cả đám tái mét mặt mày vội leo lên trên cao hơn nữa.

Loài động vật này gọi là Hấu. Đây là loài động vật ăn thịt tạp rất hung dữ. Nó tấn công và ăn tất cả các loại thịt, từ những con vật nhỏ như thằn lằn đến các con vật lớn như lợn rừng. Những con Hấu còn ăn cả thịt đồng loại và cả xác chết động vật. Và dĩ nhiên, con người nó cũng không bỏ qua.

Thân hình Hấu rất to khỏe, nhưng nó di chuyển rất nhanh chóng, và khả năng đánh hơi của chúng rất giỏi. Ngoài ra, nó còn có một lớp vảy dày và cứng phủ kín từ đầu đến đuôi như một cái áo giáp. Do vậy rất khó để có thể đánh bại được loài vật này.

Con Hấu bên dưới gốc cây mà đội ngũ Sa Hà gặp phải dài đến 3m. Hấu có một cái đầu dài và bẹt, trên cái mõm tròn của nó vẫn đang còn rỉ ra thứ nước dãi và máu màu đen đỏ. Thỉnh thoảng cái lưỡi chẻ của nó thò ra thụt vào để đánh hơi xung quanh. Thân hình nó rất vạm vỡ với bốn cái chân vòng kiềng to khỏe. Trông hình dáng của nó rất giống với rồng Komodo ở Indonesia.

Đứng trên cành cây, Hoàng Bảo còn ngửi thấy mùi tanh hôi tỏa ra từ thân thể của con Hấu này.

Con Hấu liên tục thè lưỡi đánh hơi và đi vòng xung quanh gốc cây mà không chịu rời đi. Tất cả mọi người ở trên cây dõi theo từng hành động của nó mà không dám phát ra động tĩnh gì. Khoảng gần một giờ sau, con Hấu mới chịu rời đi. Lúc này đám người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng đội ngũ có đem theo đồ sắt, nhưng bọn họ không dám chắc mình có thể đánh bại con Hấu này mà không phải chịu tổn thương hay nguy hiểm nào. Đội ngũ của bọn họ đang phải đi một hành trình rất dài chỉ với 10 người, nên tránh được thì họ sẽ tránh.

Sau một khoảng thời gian im lặng kéo dài, Thạch lên tiếng: " Còn một lát nữa là trời tối, nếu chúng ta lên đường bây giờ thì cũng chẳng đi được bao xa. Mà con Hấu kia chắc vẫn còn ở quanh đây, chúng ta chạy không nhanh bằng nó đâu. Vậy nên tối nay chúng ta nghỉ trên cây này luôn, ngày mai mới tiếp tục lên đường, tốt nhất là không nên xuống dưới đốt lửa luôn. Hôm nay chúng ta cứ ở trên cây ăn tạm thịt khô đi."

Những người khác nghe xong lời Thạch thì hết sức tiu nghỉu nhưng không hề phản đối ý kiến này.

Dù hoàn cảnh chờ đợi thời gian trôi qua khá nhàm chán, nhưng cả đám người chẳng ai lên tiếng nói chuyện phiếm vì sợ phát ra tiếng động lại hấp dẫn con Hấu tới. Ngay cả Mãnh bình thường hay lắm lời nhưng cũng chỉ dựa vào thân cây im lặng nghịch lá cây.

Buổi tối khi đám người đang gặm thịt khô khó ăn thì trời lại bất ngờ đổ mưa. Xem ra hôm nay là một ngày thật kém may mắn với đội ngũ.

Mưa rơi cả một đêm, đám người của bộ lạc Sa Hà cũng phải thức trắng dầm mưa cả đêm không thể ngủ. Sáng ra ai cũng bơ phờ, mặt mày trắng bệch vì lạnh và ngấm nước mưa.

Trời hửng sáng, mưa vừa tạnh, đội ngũ cũng không dành thời gian nghỉ ngơi bù lấy lại sức ngay mà nhanh chóng rời đi khu vực này.

Đám người đi đến giữa trưa mới tìm một chỗ nghỉ ngơi, tìm chút cây cành nhỏ vẫn còn chút hơi ẩm để nhóm lửa nướng thức ăn nấu gừng uống.

Quãng đường còn lại không có gì quá đặc biệt xảy ra. Đến buổi chiều ngày thứ 10, đội ngũ đổi muối của bộ lạc Sa Hà đã an toàn đi đến khu vực của bộ lạc Diêm Sơn. Nhờ có thuyền, thời gian di chuyển của nhóm người đã được rút ngắn lại so với dự định hơn 4 ngày đường. Nếu họ có thể dùng thuyền di chuyển, chắc chắn quãng đường này còn được rút ngắn nhiều hơn nữa, chỉ tiếc là việc đó có hệ số nguy hiểm quá lớn, bộ lạc Sa Hà không thể mạo hiểm được.

Bộ lạc Diêm Sơn không sống ngay bên sông, mà sống trong một thung lũng cách sông khoảng một buổi đi đường.

Vừa mới tiến vào thung lũng, đội ngũ đã gặp phải nhóm phụ nữ của bộ lạc Diêm Sơn đang hái lượm thức ăn.

Phát hiện ra nhóm người Thạch đầu tiên là một người phụ nữ trông còn khá trẻ. Cô ta thấy người lạ đi đến thì la lên một tiếng, rồi bỏ lại những cây trái vừa hái được trong tay xuống mà quay người bỏ chạy về phía bộ lạc. Những người phụ nữ khác ở gần đó thấy thế cũng bỏ lại đồ mà chạy đi.

Đội ngũ thấy vậy cũng không tiếp tục tiến lên nữa mà gãi đầu đứng tại chỗ chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm chiến sĩ của bộ lạc Diêm Sơn đã chạy đến. Tên trung niên đi đầu vừa trông thấy nhóm người Thạch thì gật đầu xem như chào hỏi rồi cất tiếng hỏi ngay :" Bọn mi đến đây làm gì?"

Hắn ta tên Hú, là người thường được theo đội của bộ lạc Diêm Sơn tham gia các cuộc trao đổi giữa các bộ lạc, nên hắn ta cũng nhận biết Thạch và một số người khác trong đội ngũ này.

Thạch cười một tiếng rồi mới nói :" Chúng ta muốn đến trao đổi muối!"

" Ồ! Muối của bọn mi dùng hết rồi à? Ta nhớ mỗi năm bộ lạc mi đều chỉ đổi 1 lần đủ dùng cả năm mà, sao lần này hết nhanh vậy? " Hú thắc mắc.

" Bọn ta may mắn săn được vài con mồi, nhưng có một vài người bị thương, Vu lại dùng muối cho bọn họ nhiều hơn nên mau hết ấy mà. Bộ lạc không thể thiếu muối nên chúng ta mới đến tận đây đổi đây." Thạch cười trả lời.

Hú gật đầu, gọi một thanh niên chạy vào trong bộ lạc đi báo tin trước rồi mới mời nhóm Thạch đi vào bộ lạc :" Săn được thú thì tốt, bọn mi đi theo ta vào bộ lạc đi."

Nói xong Hú quay người dẫn nhóm người Thạch đi vào trong bộ lạc. Hắn ta còn cố ý đợi Thạch để đi song song với Thạch mà nói chuyện.

" Bộ lạc mi lần này muốn lấy bao nhiêu muối? Rồi bọn mi định trao đổi với chúng ta bằng thứ gì vậy? Thịt khô nữa phải không?" Hú hỏi Thạch trên đường đi.

Thạch cũng không đợi vào đến trong bộ lạc Diêm Sơn mà trả lời ngay :" Chúng ta muốn dùng đồ gốm và thịt khô để đổi muối."

" Thịt khô thì được còn đồ gốm thì chắc thủ lĩnh bọn ta sẽ không đồng ý đổi đâu. Bộ lạc chúng ta đã đổi nhiều với bộ lạc Hồng Thổ, đủ dùng rồi, lấy nữa cũng không làm gì. Mà chúng ta muốn đổi sẽ đổi trực tiếp với bộ lạc Hồng Thổ, chứ đổi cái của bộ lạc mi đã trao đổi rồi làm gì? Mi thấy giá thấp hơn cho chúng ta sao? Không phải bọn mi mới săn thêm được thú sao? Hết thịt rồi?" Hú lắc đầu. Hiển nhiên hắn nghĩ rằng bộ lạc Sa Hà không đủ thịt khô trao đổi nên phải lấy đồ gốm đã đổi được từ bộ lạc Hồng Thổ đem về đổi muối.

Thạch nghe vậy thì cười lắc đầu, giải thích :" Chúng ta không phải đồ gốm của bộ lạc Hồng Thổ để trao đổi. Những đồ gốm này là do bộ lạc chúng ta tự làm ra đấy, nó còn tốt hơn của bộ lạc Hồng Thổ nữa nên ta cũng hy vọng thủ lĩnh của mi sẽ trao đổi với chúng ta."

" Bộ lạc mi cũng biết làm đồ gốm?" Hú ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Hắn ta biết rằng đồ gốm này rất khó làm a, hiện tại ở khu vực bên phía sông này chỉ có bộ lạc Hồng Thổ mới có thể làm ra đồ gốm. Hơn nữa bọn họ cũng sẽ không dạy cho ai phương pháp làm gốm cả. Các bộ lạc đã từng thấy qua đồ gốm đều đã thử làm đồ gốm qua nhưng chưa có ai thành công, cuối cùng là phải chấp nhận trao đổi với bộ lạc Hồng Thổ đấy.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.