Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảo luận giá cả

Tiểu thuyết gốc · 1719 chữ

" May mắn thôi. Đệ tử Vu của bộ lạc ta trong lúc mò mẫm đã may mắn làm ra được đồ gốm. Nhưng tiếc là mỗi lần chẳng làm được ra bao nhiêu cái cả." Thạch làm ra vẻ nuối tiếc.

Đương nhiên chuyện Hoàng Bảo được Phạ chấp nhận và chỉ dạy không thể nói ra ngoài cho các bộ lạc khác biết được. Ngay cả số lượng gốm mỗi mẻ làm ra cũng không thể tiết lộ.

Bộ lạc Hồng Thổ làm ra đồ gốm bao nhiêu lâu vẫn rất thô sơ và số lượng cũng chẳng được bao nhiêu cả. Nếu như những bộ lạc khác mà biết được bộ lạc Sa Hà có thể làm ra đồ gốm vừa đẹp, nhiều kiểu dáng, lại vừa sản xuất được ra với số lượng lớn thì đồ gốm sẽ chẳng đáng giá nữa, mà bọn họ cũng sẽ đắc tội với bộ lạc Hồng Thổ. Với thực lực bộ lạc Sa Hà hiện giờ, đắc tội với một bộ lạc lớn hơn mình là một điều rất nguy hiểm.

Hoàng Bảo ở phía sau nghe thấy cách nói chuyện của Thạch mà cảm thán trong lòng. Ai nói người nguyên thủy thì sẽ ngu ngốc hết chứ, họ còn biết " diễn trò " y như thật cho người khác xem nữa kìa.

Nghe Thạch nói vậy, Hú gật đầu, vẻ mặt còn mang theo chút hâm mộ :" Bọn mi may mắn thật. Trước đây bộ lạc ta cũng có nhiều người mò làm thử mà chẳng làm được. Đến giờ chẳng ai thèm mò mẫm thử nữa cả rồi."

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đám người đã vào trong bộ lạc Diêm Sơn.

Bộ lạc Diêm Sơn về sức mạnh và số lượng tộc nhân trong bộ lạc cũng không kém so với bộ lạc Đá Cuội bao nhiêu, cho nên khu vực sinh sống của họ khá rộng lớn.

Trên đường tiến vào, đám người bắt gặp nhiều người Diêm Sơn đang hoạt động. Nam nữ già trẻ đều rất tất bật với công việc của mình. Khung cảnh trông có vẻ rất nhộn nhịp.

Bộ lạc Diêm Sơn cũng đã từng có bộ lạc khác ghé đến đổi muối, nhưng số lần ghé thăm đến bình thường vào mỗi năm là rất hiếm. Vì khoảng cách giữa các bộ lạc rất xa nên chủ yếu họ thường đổi đồ cần thiết đủ ngay trong cuộc trao đổi thôi.

Thấy có người lạ đi đến, những người trong bộ lạc không la hét hay chạy đi như những người phụ nữ đội ngũ Sa Hà gặp phải khi mới đến, mà bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào đám người bằng ánh mắt tò mò.

Bộ lạc Diêm Sơn cũng sinh sống chủ yếu trong hang động như các bộ lạc khac, nhưng nơi này lại không giống hang động của bộ lạc Sa Hà cho lắm.

Theo như Hoàng Bảo quan sát sơ qua thì bộ lạc Diêm Sơn tổng cộng có đến 3 cái hang đá ở ba ngọn núi khác nhau. Đây là những hang động đá vôi tự nhiên được hình thành từ sự xói mòn do nước ngấm tạo thành. Từ ngoài nhìn vào còn có thể trông thấy thấp thoáng vài cột thạch nhũ hơi ánh lên những tia sáng lấp lánh dưới những tia nắng yếu ớt cuối ngày của mặt trời.

Đội ngũ của bộ lạc Sa Hà chỉ là khách cho nên chỉ có thể tiến vào đến chỗ hang động ở ngoài cùng, còn hang động phía sau là nơi trung tâm của bộ lạc thì họ không thể tiến vào trong đó.

Thủ lĩnh của bộ lạc Diêm Sơn đã đứng đợi sẵn ở ngay cửa hang đầu tiên để chờ đợi đám người Thạch. Gã thủ lĩnh này cũng là một người đàn ông to lớn tầm tuổi trung niên.

Có lẽ do các bộ lạc nơi này có ảnh hưởng lẫn nhau nên cách ăn mặc của họ cũng khá tương đồng. Gã thủ lĩnh này cũng quấn da thú quanh hông, trên cổ là những chuỗi răng nanh thú, và trên đầu là một vòng dây cỏ cài một chiếc lông vũ màu ánh xanh cổ vịt.

Những thủ lĩnh của bộ lạc lớn thường rất ít khi phải tham gia săn thú và tuần tra bộ lạc, nên họ ăn mặc khá " nghiêm chỉnh " so với Tranh thủ lĩnh của bộ lạc Sa Hà.

Sa Hà người ít, thủ lĩnh phải tự dẫn người đi săn nên chỉ khi tham gia tế thần, hoặc tham gia trao đổi, phải gặp mặt các bộ lạc khác Tranh mới ăn mặc nghiêm chĩnh đầu cài lông vũ để thể hiện địa vị và sự tự hào với sức mạnh của mình.

Thạch trông thấy thủ lĩnh bộ lạc Diêm Sơn thì cúi người đấm vào ngực mình tỏ vẻ tôn trọng. Đám người cũng không tiến vào hang động bàn chuyện mà ở tại ngay cửa hang chia nhau ngồi lên những tảng đá.

Sau khi khách sáo chào hỏi vài câu, Thạch nhanh chóng nói ra mục đích chuyến đi của mình lần này, yêu cầu trao đổi muối với bộ lạc Diêm Sơn bằng đồ gốm và thịt muối.

" Đồ gốm? Đồ gốm bọn ta đổi với bộ lạc Hồng Thổ đã đủ dùng rồi. Bộ lạc mi không đủ thịt à?" Sau khi nghe mục đích của đội ngũ Thạch, thủ lĩnh bộ lạc Diêm Sơn cũng có suy nghĩ giống gã Hú dẫn đường.

Thạch ra hiệu cho Tráng lấy ra gùi của mình, mang ra vài cái đồ gốm được bao bọc cẩn thận bằng cỏ khô và da thú. Sau khi cẩn thận xếp ra, Thạch đưa cái đồ gốm có kích thước lớn nhất trong số đó lên trước mặt gã thủ lĩnh, rồi mới bắt đầu nói tiếp :" Đây không phải đồ gốm của bộ lạc Hồng Thổ làm ra, mà đây là đồ do đệ tử Vu của bộ lạc ta làm ra. Thủ lĩnh Diêm Sơn, mi hãy xem kỹ đi. Vật này Vu chúng ta gọi là lư hương tế Phạ, thay thế cho chậu đá mà Vu hay dùng đấy."

Gã thủ lĩnh đón lấy lư hương gốm, nghiêng người cẩn thận quan sát, sau đó vẻ mặt gã trở nên kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn thu lại biểu tình vừa rồi, mặt trầm tư lắc lắc đầu :" Vật này có thể đem trao đổi muối, thêm hết số đồ gốm trên đất kia, ta cho bọn mi một túi muối."

Đồ gốm này trông mượt mà hơn đồ gốm từ bộ lạc Hồng Thổ nhiều, mà nó lại trông rất tròn đều, không hề méo mó. Nghe tên vật này là đã biết nó sẽ được dùng trong việc tế thần rồi. Trên bề mặt nó còn được khắc lên hình ảnh sông núi, cỏ cây, động vật và cả bầu trời rất phù hợp với Phạ nữa. Mà những nét vẽ này còn được cẩn thận dùng màu tô điểm lên trông rất đẹp.

Gã thủ lĩnh bộ lạc Diêm Sơn rất thích cái lư hương tế thần này, nhưng muốn đồ thì cũng phải ép giá a. Có thể dùng giá thấp để đổi lấy nhiều đồ thì còn gì bằng nữa chứ.

Mãnh nghe được cái giá của Diêm Sơn thì cười cười lắc đầu, tiến lên phía trước, đập tay lên ngực chào hỏi rồi bắt đầu quảng cáo nâng giá sản phẩm :" Thủ lĩnh bộ lạc Diêm Sơn! Vật này nghe tên chắc mi cũng biết nó được dùng cho Vu dùng để tế phạ rồi. Nó được làm rất mất nhiều công sức đấy. Phải mất rất rất lâu mà bọn ta mới chỉ làm ra được có 1 cái này thôi. Ngay cả bộ lạc Đá Cuội cũng không có đâu. Vu của bộ lạc ta còn không dám dùng vật này cơ,chỉ dám dùng vật nhỏ hơn như vậy nhiều thôi. Bộ lạc Diêm Sơn là một bộ lạc lớn, không nhỏ như bộ lạc ta. Một vật đẹp như vậy chắc hẳn Phạ sẽ rất thích đấy. Mi nghĩ xem nếu Vu bộ lạc Diêm Sơn mà dùng nó để giao tiếp với Phạ, Phạ sẽ ưu ái cho Diêm Sơn như thế nào cơ chứ. Mi đổi ít cho chúng ta quá, nó sẽ chẳng đáng giá rồi. Thứ dâng tặng cho Phạ là thứ tốt nhất mà."

Đương nhiên tên Mãnh đang tâng bốc chém gió lên thêm đấy. Lư hương này đúng là phải làm rất kỳ công. Sau khi tham gia tế Phạ vào đầu mùa mưa, Hoàng Bảo chợt nghĩ đến đồ vật không thể theiêus trong việc tế lễ này, rồi hắn miêu tả cho người làm gốm giỏi nhất của bộ lạc là Bông làm ra, rồi sau đó lại cho Sơn khắc họa lên. Đương nhiên điều gian dối ở đây chỉ là lư hương bộ lạc Sa Hà giữ lại cho mình phải to đẹp hơn cái ở đây rồi.

Mật ngọt chết ruồi, ai chẳng muốn nghe được lời hay ý đẹp. Nghe lời tán dương và ca ngợi mình, mấy ai không vui vẻ đâu. Tên Mãnh đã được phân phó trước hiển nhiên đang tâng bốc bộ lạc Diêm Sơn giàu mạnh, rồi nâng tác dụng và giá trị của lư hương lên để mang ưu thế về bộ lạc mình.

Gã thủ lĩnh nghe vậy thì cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Những người này đều có lòng kính sợ to lớn đối với Phạ, nên dĩ nhiên đồ dành cho Phạ cũng phải là đồ tốt nhất rồi.

Gã xoắn xuýt phân vân một hồi rồi cuối cùng mới nặn ra vài câu chấp nhận :" Được rồi, lư hương tế thần cùng mấy đồ vật gốm kia ta đổi với mi 2 túi muối. Mi phải biết là một cái nồi gốm bằng với 50 miếng thịt khô, cũng mới đổi được một túi muối thôi đấy. Ta xem đây là vật dành cho Phạ nên đã ra giá rất cao rồi."

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.