Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Danh Công Pháp

Tiểu thuyết gốc · 2036 chữ

Kỳ thực Triệu Vân cũng không biết, hắn đang tu luyện một môn nội công tâm pháp cực kỳ cao thâm, nếu như đổi lại là võ giả khác, nhất định sẽ cực kỳ thận trọng mà tu luyện, hơn nữa nhất định nhờ sư phó quan sát hỗ trợ.

Môn công pháp này nguy hiểm nhất ở chỗ nhập môn, lúc tích khí nhập đan điền, lộ tuyến di chuyển của chân khí cũng khá quái lạ, nếu như nối những nơi đó lại thì có thể dễ dàng nhìn ra nó di chuyển theo hình lưỡng nghi.

Bình thường tu luyện chân khí sau khi vận chuyển tuần hoàn một lần trong kinh mạch sẽ trở về tích trữ ở đan điền hoàn thành một tiểu chu thiên. Nhưng với vô danh công pháp này lại vô cùng cổ quái.

Sau khi tích khí nhập đan điền, chân khí lại chia làm hai lộ tuyến vận hành nghịch hướng, sau khi vận chuyển một vòng trong kinh mạch hai luồng chân khí lại đảo chiều cho nhau vận hành thêm một vòng nữa mới quay trở lại đan điền lúc này mới kết thúc một tiểu chu thiên. Lộ tuyến quái lạ khiến việc vận chuyển chân khí hết sức khó khăn, khiến cho lượng chân khí tiêu hao rất nhiều.

Sau khi chui ra khỏi kinh mạch, hai sợi chân khí vốn trong suốt này lập quấn lấy nhau, dần biến thành hai màu một vàng một đen vô cùng bóng bẩy ẩn chứa bên trong khí thế ngang tàn, sắc bén.

Hiển nhiên, chất lượng của khí lực được tạo ra từ vô danh công pháp tương đối cao, tuyệt đối không phải là thứ mà những nội công tâm pháp bình thường có thể so sánh được.

Cái khó khăn nhất của môn nội công tâm pháp này chính là trong quá trình nghịch hành vận chuyển này trong cùng một thời gian, phải mạnh mẽ chia ý thức của mình ra làm hai phần, mỗi phần lại điều khiển một luồng chân khí đi theo một lộ tuyến khác nhau, lại phải giữ cho hai luồng chân khí này luông trong trạng thái cân bằng.

Mà năng lực này chính là thiên phú "nhất tâm nhị dụng" vô cùng hiếm gặp trong truyền thuyết kia.

Nếu trong quá trình luyện công mà gặp phải một sai sót nhỏ nào nhẹ thì sẽ khiến khí tức toán loạn khắp kinh mạch, nếu người tu luyện có thực lực cường hãn dị thường có thể đưa thức khí tán loạn quay trở về trong kinh mạch, nhưng như vậy chẳng khác nào luyện công không có nửa điểm tác dụng. Nếu như là người mới, dễ có khả năng bị việc này làm cho kinh hoảng, dẫn tới bị tâm ma xâm lấn.

Mà như Triệu Vân chỉ là người mới động tới võ học, không chỉ không tẩu hỏa nhập ma, trái lại so với đám cường giả khác lại dễ dàng cảm thấy được cảm giác huyền diệu, chủ yếu là nhờ thân thế cùng vận khí của hắn.

Bởi vì lúc hắn bắt đầu tu luyện loại chân khí vô danh này thì đang sống nhờ trong thân thể một đứa trẻ con, tiên thiên chi khí từ trong cơ thể người mẹ còn chưa trả lại hoàn toàn cho thiên địa vạn vật mà còn dừng lại một chút trong cơ thể. Cho nên có lợi ích rất lớn trong việc tu luyện, thậm chí còn kỳ diệu không gì sánh được là đưa được phần lớn tiên thiên chân khí đó vào trong kinh mạch của mình.

Mà người tu luyện dễ gặp nhất chính là cánh cửa tâm ma, đối với Triệu Vân mà nói cũng không chút trắc trở.

Đừng quên, Triệu Vân hắn từng trải qua sinh tử một lần, cho nên lần đầu tiên tu luyện thì đã cảm giác được chân khí, mới bắt đầu tán loạn, làm cho thân thể hắn không thể nhúc nhích được một thời gian, hắn cũng không hoảng sợ.

Nguyên nhân chính là vì không chút sợ hãi, cho nên tâm không tạp niệm, trái lại làm cho hắn dễ dàng qua được cửa gian nan nhất này.

Từ đó về sau, con đường tu luyện với hắn trở lên đơn giản hơn nhiều, chỉ cầm mặc niệm pháp quyết, sẽ tự nhiên tiến vào trạng thái minh tưởng --- cho nên đối với Triệu Vân mà nói, giấc ngủ trưa mỗi ngày đó là hương vị ngọt ngào nhất, cho dù trời có sập xuống hắn cũng không tỉnh.

Người tu luyện rất khó tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, bởi vì cần phải có cơ duyên xảo hợp, như đứa bé này dùng giấc ngủ trưa mỗi ngày của mình tiến vào trạng thái minh tưởng, thực là xa xỉ tới mức không cách nào hình dung ra được.

Thượng Thiên thật sự quá sủng hạnh tới hắn mà.

….

Thời gian buổi chiều của hắn chính là theo Quách lão tiên sinh học tập, đây cũng là một phần lý do hắn được đưa đến Quách Phủ vào năm đó. Quách lão năm nay đã ngoài 80, cũng đã ở vào cái tuổi xưa nay hiếm thấy. Tuy năm tháng đã ảnh hưởng rất nhiều đến lão, râu tóc đều đã bạc trắng, nhưng lão vẫn giữ được cho mình phong thái ung dung đĩnh đạc, nhất là đôi mắt vẫn vô cùng tinh tường, giống như mọi sự trên đời đều không qua được ánh ánh đó.

Nước Việt từ hơn trăm năm trước đã có bắt đầu tiếp nhận sự giao lưu văn hóa từ phương Bắc, các sách về Khổng giáo (Nho giáo) và Lão giáo được đưa vào giảng dạy chung với những Cổ văn đã tồn tại hàng nghìn năm trước đó. Nhưng việc này cũng kéo theo một hồi sa trường đại chiến giữa Cổ văn cùng Nho văn(*)

(*) Văn chương du nhập từ phương Bắc.

Các tranh luận từ trăm năm qua vẫn không hề dứt giữa hai phái, phái Cổ văn đa phần là những Lão thần vẫn luôn cho rằng đạo mà Khổng Tử dạy là “đạo cổ của người quân tử ở phương Nam”(* *) nên không nhất thiết phải đưa những sách vở của người phương Bắc vào giảng dạy.

* * ý nói người Việt Cổ ở phía nam

Còn phái Nho văn lại tập hợp những văn đàn trẻ tuổi, họ nhận ra sự đổi mới trong “Tứ Thư Ngũ Kinh” lấy gốc rể vẫn là Cổ văn nhưng đã được nâng lên một tầm cao mới, khẩn thiết văn đàn trong nước cũng muốn cải cách đổi mới.

Quách lão dạy cho Triệu Vân là một người theo phái Nho văn, cho nên Triệu Vân ngày ngày ngoài được học văn thơ Cổ văn, còn được đọc thêm “Tứ Thư Ngũ Kinh” những kinh thư này tuy rằng không lớn như tứ thư ngũ kinh như ở trong thế giới cũ của Triệu Vân, nhưng xảo diệu chính là, không ngờ rất nhiều nội dung ý chỉ kém hơn một chút, cũng có phân làm đạo Nho cùng Pháp.

Thế cho nên Triệu Vân lúc đầu tiên nghe giảng bài, đã bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình ở nơi nào đây.

Ngày hè thật nóng, trong thư phòng cũng bốc hơi nóng, Quách lão dạy học đẩy cửa sổ phòng phía nam ra, ngoài cửa tiếng ve râm ran, hòa cùng gió mát, cực kỳ thanh mỹ. Quách lão nhìn lại, Triệu Vân sấp mặt trên bàn đờ ra. Đang định nói lời răn dạy nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh mỹ, chẳng hiểu sao lòng lại mềm nhũn ra.

Kỳ thực Quách lão rất hài lòng với Triệu Vân, tuổi còn nhỏ, không ngờ ăn nói rõ ràng, đối với vi ngôn của tiền nhân trong sách có thể hiểu được ý nghĩ tinh tế sâu xa, cũng có thể nắm được được một hai phần. Đối với một đứa nhỏ mới chỉ có bốn tuổi mà nói thực sự rất không dễ dàng.

Quách lão đối với đứa bé này thật ra có yêu cầu rất cao, một phần vì thân thế của hắn, một phần lại vì tài năng thiên bẩm của đứa bé này. Nếu như ở tại gia đình bình thường, bằng vào niên kỷ như vậy, bất quá cũng chỉ học được vài chữ thơ dại mà thôi. Nhưng Triệu Văn lúc này đã được học kinh văn.

Chờ khi dạy học hoàn tất, Triệu Vân cực kỳ lễ phép thi lễ với Quách lão, sau đó cung kính rời khỏi thư phòng, rời khỏi thư phòng hắn mới cởi áo khoác thấm đẫm mồ hôi hướng hậu hoa viên chạy tới, gấp tới độ nha hoàn ở phía sau vừa hét cẩn thận, vừa đuổi theo.

Chờ vào tới hậu hoa viên, Triệu Vân lập tức ngừng lại, trên mặt hiện ra một nụ cười cực kỳ trong sáng khả ái, vừu thấy một bé gái tầm ba bốn tuổi, thân thể có chút yếu ớt vận một bộ thanh y, đang buồn bả một mình ngồi trên xích đu liền mở miệng gọi to: “Tương Tương”

Cô bé đang mặt mày ủ rủ, khi nghe được tiếng gọi thì lập tức ngẩng lên, vừa thấy Triệu Vân chạy đến thì bộ dáng u sầu khi nãy liền biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ vô cùng vui vẻ, nhoẻn miệng cười:

“Tử Long ca ca! Học xong rồi sao? Mau đến đẩy xích đu cho muội!”

“Đến ngay!”

….

Tiểu nữ hài này còn nhỏ hơn so với Triệu Vân, là cháu nội của Quách lão tiên sinh, tên là Quách Tương .

Bởi vì từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, mà Quách lão tiên sinh rất yêu thương đứa cháu gái này, cho nên tháng trước đã được đón tới Yết Dương Thành dưỡng bệnh. Hài nữ này có chút ốm yếu, người nhà quan lại, tự nhiên sẽ không thiếu thức ăn, cho nên không có khả năng suy dinh dưỡng, đại khái là do thân thể yếu nhược trời sinh thôi.

Triệu Vân cùng tiểu nha đầu này rất hợp với nhau, tuy rằng chính là dùng tâm tính của một vị đại thúc đối phó với nha đầu này, nhưng rất yêu thương đối phương, cho nên thường xuyên mang đi chơi, kể chuyện, nhưng trong mắt người ngoài, lại thành một cặp thanh mai trúc mã.

Chỉ là thân phận của Triệu Vân thực có chút không tiện, con tư sinh dù sao cũng không thể so với tiểu thư chính quy, đây cũng là trong mắt thế nhân mà thôi.

….

Quách lão từ xa ngắm hai đứa trẻ nô đùa vui vẻ với nhau trong lòng không khỏi có chút cảm khái thở dài. Đáng ra ở cái tuổi này đã vô âu vô lo, nhưng mỗi khi nhìn thấy hài tử kia trong lòng lão lại không khỏi có chút cảm khái. Chỉ mong đứa bé sẽ mãi giữ được nụ cười và sống một đời vui vui vẻ vẻ như ngày hôm nay.

“Nhưng thân thế của đứa trẻ này không được!...”

Thân thế? Đây là nghi vấn cực lớn trong lòng Triệu Vân, vừa mới tới thế giới này đã gặp phải một hồi truy sát, tuy rằng hiện giờ mình còn chưa có gặp mặt phụ thân là Nam Việt Vương ở kinh đô, nhưng mẫu thân mình là ai? Năm đó Nam Việt Vương theo Vua Đế Thích Bắc chinh chống lại quân Tần , mà đám sát thủ này tự nhiên là nhằm tới mẫu thân mình mà đến.

Nhưng linh hồn trong cơ thể hắn là thuộc về một thế giới khác, cho nên tự nhiên không có tình phụ tử gì với Nam Việt Vương chưa từng gặp mặt, chỉ là thỉnh thoảng còn nghĩ tới nữ nhân đã rời khỏi thế giới này, cũng là người mẹ trên danh nghĩa của mình.

Bạn đang đọc Việt Hành Ca sáng tác bởi thientran84stw
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thientran84stw
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.