Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1180 chữ

Phạm Phương Thanh nghiến răng nghiến lợi, cứng không được, mềm không song, nàng thật muốn một chưởng đập chết tên hỗn đảng này, cố nén cơn giận trong lòng, nàng cắn răng, gằn từng chữ hỏi: “ Bây giờ ngươi có bồi hay không”

Lâm vận phát huy hết bản sắc lưu manh của mình nói: “ Không bồi, đánh chết cũng không bồi”

“ ngươi…ngươi…”Phạm Phương Thanh khí đến run người, liên tục ngươi ngươi mấy chữ không nói lên lời, hít một hơi thật sâu,nhắm mắt lại cố gắng dữ cho mình bình tĩnh, nàng thật sự sợ mở mắt ra trông thấy tên kia nàng không nhịn được sông lên liều mạng với hắn.

Qua một hồi lâu mở mắt ra, thấy Lâm Vận không để ý nàng mà tiếp tục quan sát xác Tử Kim thú, ánh mắt nàng khẽ biến ảo, trên miệng một tinh nghịch nụ cười dần hiện lên, nàng ho nhẹ một cái, kéo sự chú ý của Lâm Vận về phía mình rồi mỉm cười nói: “ Được rồi, tạm thời không đề cập đến chuyện này, chúng ta nói chính sự, bây giờ cái xác Tử Kim thú làm sao giờ.”

Lâm Vận nghe vậy trong lòng lập tức cảnh giác, ánh mắt như nhìn tên ngốc một dạng nhìn Phạm Phương Thanh: “ cái này còn cần phải nói sao, đương nhiên là của ta rồi.”

“ tại sao lại lại là của ngươi” Phạm Phương Thanh không phục nói.

“ bởi vì ta giết nó.”

“ nhưng nó là tọa kỹ của ta.”

“ tại sao có thể là tọa kỹ của cô, có bằng chứng gì.”

“ Vậy ngươi nói ngươi giết chết nó, có bằng chứng gì”

“mọi người ở đây đều nhìn thấy được, họ có thể làm chứng cho ta.”

Nghe vậy Phạm Phương Thanh quay lại nhìn ba người Lam Linh, cao giọng hô to: “ vừa rồi có ai nhìn thấy tên này giết Tử Kim thú không?”, vừa nói vừa dơ nắm đấm lên hăm dọa.

Ba người Lam Linh đồng loạt lắt đầu như cái trống, hai người Lam Linh và Mỹ Lâm không cần nói, hai người họ biết thân phận của Phạm Phương Thanh, không dại gì đi dắc tội tôn đại thần này, còn về La Nhạn..Ha..Ha.. không nhìn thấy vừa nãy người ta treo lên đánh Tử Kim thú sao, đắc tội với nàng, nuốn chết không khác nhau là mấy.

“Này này này, mấy người không thể trắng trợn nói dối như vậy được, lương tâm mấy người đâu” gặp cảnh này Lâm vận lập tức gập, hắn tân tân khổ khổ như vậy là vì cái gì, không phải cũng chỉ vì cái bưỡ tối này sao, bây giờ trông thấy bữa tối của hắn chuẩn bị bay mất, hắn không gấp sao được.

Cải ba người La Nhạn quay đi, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lâm Vận, nói đùa, không nhìn thấy người ta vừa rồi một chương đánh chếtmột con yêu thú cấp 4 sao, mặc dù là yêu thú đã bị áp chế nhưng vẫn là yêu thú cấp 4, lớp phòng thủ của nó không dễ dàng mà xuyên qua được chứ đừng nói giết chết, đại lão à, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Lâm Vận một trận bất đắc dĩ, quay sang nhìn đang dương dương tự đắc Phạm Phương Thanh, trong lòng một trận ngứa răng, vốn tưởng rằng mình đủ vô sỉ, không ngờ hôm nay gặp đối thủ, hắn phục rồi.

Cắn răng, Lâm Vận nói: “ được rồi, muốn làm sao nói đi.” mặc dù có thể bất chấp mà mang đi xác yêu thú nhưng Lâm Vận không muốn như vậy, dù sao cô nàng này cũng tân tân khổ khổ để bắt, nếu nàng không muốn thì cũng thôi, nếu nàng muốn hắn cũng không thể một mình ôm chọn.

Thấy Lâm Vận chịu thua, Phạm Phương Thanh lộ ra nụ cười càng đắc ý, ‘hừ ai cho ngươi khi dễ ta’, thế rồi nàng đắc ý nói: “ ngươi phải đi bắt tọa kỹ với ta.”

“ Không được” Lâm Vận không chút do dự cự tuyệt.

“ Tại sao lại không được” Phạm Phương Thanh khó chịu nói.

‘Năm lần bảy lượt từ chối ta, dù gì ta cũng là một đại mỹ nữ, nếu ở trong tông môn, ta nói một câu không biết bao nhiêu người muốn được làm trợ thủ của ta.’ nội tâm Pham Phương Thanh khó chịu nghĩ.

Lâm Vận cười khổ nói: “ cô nương, ta còn muốn đến Thanh Mộc tông báo danh, nếu đi theo cô sợ không kịp mất.”

Nghe vậy Phạm Phương Thanh sững người, nàng không ngờ tên này lại chạy đến Thanh Mộc tông báo danh, tiếp theo đó ánh mắt nàng hiện lên tia giảo hoạt , toét miệng cười nói: “ được rồi, ta không cần ngươi đi theo ta nữa”

Lâm Vận hơi sững sờ, cmn dứt khoát vậy, không phải núc nãy sống chết đòi ta đi theo ngươi sao, cái này biến đổi có chút hơi nhanh à, ta không kịp thích ứng.

Lâm Vận chắp tay đang định đa tạ thì Phạm Phương Thanh lại nói: “ ngươi không cần theo ta đi săm tọa kỹ, nhưng ngươi phải cho ta đi theo ngươi đi Thanh Mộc tông.”

“ Không được” Lâm Vận không thèm nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

“ Tại sao” Phạm Phương Thanh tức giận nói, thế này cũng không được, thế kia cũng không được, nàng tức giận à.

“ Không được là không được” Lâm Vận kiên quyết nói.

“ được rồi, hoặc ngươi cùng ta đi săn tọa kỹ, hoặc là cho ta theo đến Thanh Mộc tông, ngươi chọn đi.”

Gương mặt Lâm Vận khó sử đạo: “ cô nương, cô có cần khó sử tại hạ thế không.”

Phạm Phương Thanh ngang ngược trả lời: “ ta mặc kệ, ngươi chỉ được chọn hai cái trên.”

Lâm Vận lộ vẻ xoắn xuýt, nhìn xác Tử Kim thú, hắn cắn răng: “ được rồi, cô có thể theo tôi đến Thanh Mộc tông, nhưng ngay khi đến thanh mộc tông cô không được theo tôi nữa.”

“ được” Phạm Phương Thanh vui vẻ đáp ứng.

Lâm Vận quay người thu dọn cái xác rồi chuẩn bị đi thì bị Phạm Phương Thanh gọi lại

“ khoan đã”

“chuyện gì nữa” Lâm Vận không kiên nhẫn trả lời.

Phạm Phương Thanh:“ ta còn chưa biết tên ngươi đâu”

“ Lâm Vận”

“ ta tên là Phạm Phương Thanh, hợp tác vui vẻ”

“ vui con khỉ mà vui” Lâm Vận lầm bần một câu rồi quay đầu bay đi, Phạm Phương Thanh lập tức đuổi theo.

Nàng không biết là khi nàng vừa đi thì một bóng người nhỏ nhắn lập tức xuất hiện ở chỗ vừa rồi, tiểu nha hoàn ngơ ngác nhìn xung quanh

“ tiểu thư đâu rồi”

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Vĩnh Diệt sáng tác bởi lâmgiađạithiếujj
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lâmgiađạithiếujj
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.