Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1764 chữ

Tô Tĩnh liền cứ như vậy nhìn Đồng Hân Nhạc, nhìn Đồng Hân Nhạc cả gan làm loạn. Một khắc kia, cô lại có chút kinh hãi quay đầu nhìn về phía Thiệu Chính Khiêm.

Lấy sựu tinh tế cùng mẫn cảm của nữ sinh, khi Đồng Hân Nhạc nghiêm túc thỉnh cầu Thiệu Chính Khiêm như vậy, muốn hắn không cần bài xích cô ấy, thời điểm đó cô liền biết, Đồng Hân Nhạc thích Thiệu Chính Khiêm.

“Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi nhớ rõ là trước đó đã cùng cô nói rất rõ ràng, trạng nguyên, bất quá chỉ là một cái danh hiệu mà thôi. Tôi cùng cô giống nhau, trước nay chưa từng đối với nó khát khao.” Thiệu Chính Khiêm lại một lần mở miệng giải thích, sau đó quay đầu ôn nhu hỏi Tô Tĩnh, “Hiểu chưa?”

Tô Tĩnh gật đầu, Thiệu Chính Khiêm giảng đề, thực dễ dàng làm người nghe minh bạch. Thiệu Chính Khiêm đem bài thi còn lại giao cho Tô Tĩnh, hắn liền vùi đầu tiếp tục việc của chính mình.

“Đúng rồi, anh vừa rồi không phải nói cảm ơn em sao? Nào có người cảm tạ người khác bằng miệng thôi đâu? Như vậy có vẻ thực không có thành ý, không phải sao?” Đồng Hân Nhạc đối với Thiệu Chính Khiêm tiếp tục nói.

Cô vốn là không muốn làm trò trước mặt đồng học toàn ban như vậy. Chính là Thiệu Chính Khiêm yêu cầu cô, để cho cô không cần tìm hắn đơn độc nói chuyện, cô đành phải trước mặt mọi người đề ra yêu cầu.

“Cô muốn thế nào?” Thiệu Chính Khiêm ngẩng đầu.

“Mời em ăn bữa tối.” Đồng Hân Nhạc đưa ra yêu cầu.

“Hảo, bất quá, có phải hay không mời cô ăn bữa tối, chúng ta liền có thể phủi sạch sạch quan hệ?” Thiệu Chính Khiêm hỏi.

“Được.” Đồng Hân Nhạc sảng khoái đáp lời, “Chính là em muốn chỉ có hai ta cùng ăn cơm thôi, không muốn có Tô Tĩnh đi cùng.”

Tô Tĩnh trừng mắt nhìn Đồng Hân Nhạc, Đồng Hân Nhạc này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Mọi người cũng thực kinh ngạc, trước đó tiểu muội muội này còn một ngụm một ngụm kêu chị Tô Tĩnh, lúc này, lại kêu thẳng tên họ rồi.

“Đã biết.” Thiệu Chính Khiêm buồn bực trả lời một câu. Sau đó, Thiệu Chính Khiêm cúi đầu, không nói chuyện nữa.

Đồng Hân Nhạc vui vẻ, cô không có nhìn Tô Tĩnh ngồi bên cạnh, tâm tình sung sướng xem tiểu thuyết của cô.

Nhóm học bá bởi vì đoạn đối thoại này của hai người, nghe mà cảm xúc mênh mông, hơn nữa lại nhìn Tô Tĩnh biểu tình giận không thể kiềm được. Bọn họ thật là tò mò tới cực điểm rồi, chính là hai đương sự vẫn còn đang có mặt, bọn họ thật là không tiện hỏi nhiều, càng không có biện pháp thảo luận. Thật là cấp bách như lửa xém lông mày.

Thời điểm tan học buổi chiều, cộng thêm là đến thời gian ăn cơm, có gần một giờ để nghỉ ngơi.

Học sinh khối 12 tất cả đều là trọ ở trường học. Khối 10, khối 11 cũng có một ít trọ ở trường học. Bởi vì khối 12 đang chuẩn bị thi tốt nghiệp, cho nên, dù là các môn học thông thường có mặt giáo viên nếu là tiết cuối cùng của buổi học hoặc là lớp tự học thì bọn họ cái lớp mũi nhọn này đều có thể tan học trước mười phút. Đây cũng là trường học đối với lớp một khối 12 nhóm học bá của bọn họ chiếu cố đặc biệt.

Đồng Hân Nhạc ngậm kẹo que, mặc trang phục thể thao trên đầu đội mũ tai thỏ, thật là manh tới cực điểm rồi. Cô liền như vậy ngoan ngoãn đi theo phía sau Thiệu Chính Khiêm.

Tô Tĩnh không phục, cô cũng đi theo Thiệu Chính Khiêm.

Đồng Hân Nhạc thấy được, cô thanh giọng giả vờ khụ một tiếng. Thiệu Chính Khiêm quay đầu lại nhìn đến Tô Tĩnh cũng đi theo, Đồng Hân Nhạc rõ ràng là vẻ mặt không thích.

Hắn đối với Tô Tĩnh nói, “Cậu đi tới nhà ăn số một ăn đi, tôi mang cô ấy tới nhà ăn số hai ăn, chỉ có hôm nay thôi.”

Lời cuối cùng này, là hắn đối với Tô Tĩnh hứa hẹn.

Đồng Hân Nhạc biết, nhưng cô không cho là đúng. Bởi vì ở cô nơi này, cô cùng Thiệu Chính Khiêm cùng nhau ăn cơm, thậm chí là đơn độc cùng nhau dùng bữa, tuyệt đối sẽ không dừng lại đây.

Tô Tĩnh thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là gật gật đầu. Thiệu Chính Khiêm không liếc mắt nhìn Đồng Hân Nhạc một cái nào, trực tiếp lên lầu hai nhà ăn. Ở dưới lầu là một nhà ăn, Tô Tĩnh xoay người liền có thể đi vào. Thiệu Chính Khiêm trước khi đi lên liền mua cơm, nếu là hắn mời khách, ăn cái gì đều từ hắn làm chủ, Đồng Hân Nhạc chỉ cần chờ đi lên ăn thì tốt rồi.

Tô Tĩnh xoay người, trừng mắt liếc nhìn Đồng Hân Nhạc một cái, thật là thực tức giận hỏi, “Đồng Hân Nhạc, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Không làm cái gì, chính là khó chịu khi thấy hắn đối với một mình cô đặc biệt như vậy.” Đồng Hân Nhạc ngưỡng đầu nhỏ, ngày hôm qua còn tốt. Chính là hôm nay, cô thật là thực không thích cái nữ nhân Tô Tĩnh này.

Tô Tĩnh: “!”

Tô Tĩnh quả thực không nghĩ tới, một người làm trò trước mặt một người khác, lại có thể nói đến đúng lý hợp tình như vậy.

“Hừ, khó chịu? Đồng Hân Nhạc, cô đừng nói với tôi, cô đây là thích Chính Khiêm đi?” Tô Tĩnh châm chọc hỏi.

Đồng Hân Nhạc tim đập lỡ mất một nhịp, bắt đầu từ đêm qua đến bây giờ, một loạt cảm xúc khác thường này, chẳng lẽ chính là yêu thích trong truyền thuyết đó sao?

“Đây là chuyện của tôi, cùng cô không có quan hệ.” Đồng Hân Nhạc nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đồng Hân Nhạc, cô đứng lại.” Tô Tĩnh gọi lại, Đồng Hân Nhạc không chịu dừng lại bước chân, cô liền chạy bộ đi lên, che ở trước mặt Đồng Hân Nhạc, “Tôi khuyên cô, tốt nhất đối với Chính Khiêm đừng có bất luận cái tâm tư gì, hắn không phải người mà cô có thể tơ tưởng.”

Đồng Hân Nhạc bước lại gần Tô Tĩnh, cô bĩu môi, “Phải không? Tôi còn là đối với người như vậy lại càng có hứng thú. Tô Tĩnh, nếu không, chúng ta đánh cuộc xem, thời điểm hai mươi tuổi, tôi sẽ trở thành vợ của Thiệu Chính Khiêm.”

Tô Tĩnh: “?”

Tô Tĩnh vẻ mặt không thể tin được nhìn Đồng Hân Nhạc, nhìn Đồng Hân Nhạc lời thề son sắt nói mạnh miệng như vậy.

Đồng Hân Nhạc mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Tô Tĩnh trước mắt đang vô cùng khiếp sợ, tiếp tục nói, “Tô Tĩnh, tôi biết Thiệu Chính Khiêm hiện tại thích cô, nhưng là, tôi càng tin tưởng, ngày sau tôi sẽ có thể khiến chô hắn thích tôi, so với cô còn muốn càng thêm yêu thích hơn nhiều.”

Tô Tĩnh mím môi. Kỳ thật, Thiệu Chính Khiêm không thích cô, mặc dù Thiệu Chính Khiêm đối với cô là cùng người khác bất đồng, nhưng là kia cũng không phải là bởi vì thích.

Cô đều đoán không ra Thiệu Chính Khiêm sẽ thích dạng nữ hài gì. Dọc theo đường đi, nữ sinh theo đuổi Thiệu Chính Khiêm quả thực nhiều đếm không xuể. Nhưng là, cô vẫn là lần đầu tiên gặp được người giống như Đồng Hân Nhạc như vậy, vừa mới bắt đầu liền muốn trở thành vợ của Thiệu Chính Khiêm.

“Đồng Hân Nhạc, cô có còn muốn ăn cơm hay không?” Lúc này, trên hành lang lầu hai truyền đến thanh âm không lắm kiên nhẫn của Thiệu Chính Khiêm.

Hắn chọn tốt hai phân cơm chiều, hôm nay chọn vẫn là hai mươi đồng tiền một phần ăn. Ngày thường, hắn đều là ăn mười đồng, thậm chí tám đồng một phần ăn. Bởi vì xác thật là muốn cảm kích Đồng Hân Nhạc, cho nên, hắn hôm nay chọn lựa một phần ăn tương đối tốt. Bọn họ nơi này còn có xuất ba mươi đồng một phần ăn, ba mươi đồng một phần ăn, đối với hắn tới nói, thật là gánh vác không nổi.

Hắn từ nhỏ liền không có ba, trong nhà kinh tế liền dựa vào mình mẹ gánh vác. Cho nên nhà bọn họ thật là phi thường nghèo khó, hôm nay hắn dựa vào học bổng mới có thể mời Đồng Hân Nhạc ăn một phần ăn như vậy, đây thật sự chính là thành ý lớn nhất mà hiện tại hắn có khả năng bỏ ra.

Hắn mong muốn, lúc này đây hắn lấy ra thành ý lớn nhất sau, liền có thể cùng Đồng Hân Nhạc lại dây dưa.

Hắn phi thường rõ ràng, hắn cùng Đồng Hân Nhạc, hoàn toàn là người của hai thế giới. Tuy rằng Đồng Hân Nhạc thiện lương, đơn thuần. Còn có mặc dù là bị nãi nãi lừa gạt nhưng cô vẫn là chưa từng trách lão nhân gia người, phần tâm tình này khiến hắn trong cái chớp mắt thật sự đã tim đập thình thịch. Nhưng mà, cũng liền như vậy trong nháy mắt mà thôi.

Bởi vì hiện tại với hắn mà nói, học tập là sự tình duy nhất, thi đại học là mục tiêu. Hơn nữa ngày hôm qua nhị ca của Đồng Hân Nhạc lại đây, hắn mới biết được, Đồng Hân Nhạc là tiểu nữ nhi của Đồng gia nổi danh toàn thành phố Thanh Vân.

Thành phố Thanh Vân gia tộc họ Đồng không ít. Nhưng là, nổi tiếng xa gần Đồng gia, chỉ có một nhà Đồng Hân Nhạc bọn họ.

Hai người bọn họ chênh lệch, không phải chỉ là chênh lệch giữa trời và đất, khoảng cách chênh lệch giữa hai người bọn họ so với nó, còn muốn xa hơn.

Bạn đang đọc Vợ Cũ Trở Lại: Bác Sĩ Thiệu Đã Lâu Không Gặp (Dịch) của Cách Tử Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.