Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo nghiệm Võ Hồn

Tiểu thuyết gốc · 1499 chữ

Thanh Sơn Thành, Sở Gia thôn.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

...

Sắc trời đã tối, một chỗ trong tiểu viện, một thiếu niên vẫn còn ở cắn răng kiên trì, đứng đối diện với cột gỗ, hung hăng đánh ra một quyền.

“Thanh Vân, nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ là thời điểm khảo nghiệm Võ Hồn”

Phía sau trong phòng, đi ra một người trung niên nam nhân.

“Không, phụ thân, bài tập hôm nay, thiếu một trăm cái!”

“Ngươi đi nghỉ trước đi.”

Thiếu niên nắm đấm ngừng lại chốc lát, lập tức lại đánh ra thêm mấy quyền.

“Tiểu tử này...”

Nam nhân trung niên biết tính cách tiểu tử nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở về nhà.

Thiếu niên tên gọi Sở Thanh Vân, là thiên tài nổi danh của Sở Gia thôn, năm ấy 15 tuổi thì đã đạt đến võ đồ cửu trọng. Thế nhưng, người quen thuộc với Sở Thanh Vân biết, cái gọi là thiên tài thật ra là mỗi ngày mồ hôi nước mắt tích tụ lại. Vô luận giá lạnh hoặc hè nóng bức hoặc trời mưa sấm chớp, Sở Thanh Vân đối với bản thân rèn luyện, chưa từng có dừng lại.

Thức tỉnh Võ Hồn là chuyện trọng yếu nhất của cả một đời người. Tu luyện tới võ đồ cửu trọng, nếu muốn lại đột phá, nhất định phải có lực lượng của Võ Hồn. Có Võ Hồn, mới có thể đột phá đến võ giả, chân chính bước trên con đường võ đạo. Mà không có Võ Hồn, cả đời chỉ có thể là võ đồ cửu trọng, cùng người thường cũng chỉ là mạnh hơn chút xíu.

Lại là một trăm quyền đã xong, Sở Thanh Vân sức mệt cùng lực kiệt, tuỳ ý quay ra sau, hắn trở lại gian phòng của mình trong, nằm ở trên giường, lại làm thế nào cũng ngủ không được.

“Phụ thân, ta nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng, nhất định sẽ thức tỉnh Võ Hồn!”

Trong sương mù, Sở Thanh Vân dần dần ngủ.

Phụ thân của Sở Thanh Vân - Sở Tuyên, bởi vì không có Võ Hồn, cả đời cũng chỉ là võ đồ cửu trọng. Sở dĩ, hắn luôn luôn đem Sở Thanh Vân, là hi vọng của chính mình, toàn lực ủng hộ bồi dưỡng Sở Thanh Vân tu luyện. Sở Thanh Vân cũng không chịu thua kém, từ nhỏ, liền cho thấy thiên phú kinh người cùng nỗ lực.

Sáng ngày thứ hai, trong thôn tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ. Bởi vì hôm nay, Sở Gia thôn lại có ba người mới đột phá võ đồ cửu trọng. Mà trọng yếu nhất, đương nhiên chính là Sở Thanh Vân. Võ Hồn mở ra, tuổi càng nhỏ, hy vọng càng lớn. Sở Thanh Vân mới mười lăm tuổi đã đột phá đến võ đồ cửu trọng, thiên phú như thế, mở ra Võ Hồn cơ hồ chính là ván đã đóng thuyền .

“Chư vị, hôm nay Sở Gia thôn ta, lại có ba tên võ đồ cửu trọng, đây là tin mừng cho cả thôn! Hiện tại, bắt đầu kiểm trắc Võ Hồn!”

“Thứ nhất, Sở Thạch Phi!”

Trên đài, một lão nhân râu tóc bạc phơ miệng hô to đầy vui vẻ. Nhìn lão nhân kia, trong mắt tất cả mọi người, đều là toát ra kính nể cùng ánh mắt sùng bái. Hắn chính là Sở Gia thôn thôn trưởng, một cửu cấp võ giả đầy mạnh mẽ. Hơn nữa, thôn trưởng còn có Võ Hồn. Ở Sở Gia thôn hẻo lánh, không có cường đại huyết mạch truyền thừa, có thể thức tỉnh Võ Hồn, cũng đã rất lợi hại. Tình cờ có thể có một cái Võ Hồn, đó chính là tổ tông phù hộ.

“Ta nhất định phải thức tỉnh Võ Hồn, trở thành một võ giả, sau đó giống như ngài thôn trưởng, thủ hộ Sở Gia thôn!”

Thiếu niên Sở Thanh Vân, ánh mắt sáng ngời, âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Sở Thạch Phi, là một thanh niên năm nay mới mười chín tuổi, lần đầu tiên bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, trên mặt hắn lộ vẻ rất được câu nệ.

“Ha hả, Thạch Phi, buông lỏng, không cần có áp lực. Nào, đặt tay lên đây.”

Thôn trưởng Sở Thiên Hùng vỗ vai Sở Thạch Phi , cười ha hả nói ra. Trong tay thôn trưởng, cầm một cái tinh cầu trong suốt màu vàng. Đó là Khảo hồn thủy tinh, chuyên môn dùng để kiểm tra Võ Hồn. Một khối Khảo hồn thủy tinh là đầy đủ cho ba người kiểm tra Võ Hồn, thế nhưng dùng một lần sau, khối cầu thủy tinh này sẽ nứt vỡ. Như vậy, ở Sở Gia thôn này, mỗi lần khảo nghiệm Võ Hồn đều phải góp đủ ba võ đồ cửu trọng mới có thể tiến hành, nhiều hơn cũng không được, ít hơn cũng không được.

Sở Thạch Phi đặt một tay lên quả cầu. Sau chừng một khắc mà quả cầu cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Tâm tình thất vọng, nhất thời tràn ngập tất cả mọi người.

“Thạch Phi, đừng nản chí, không có Võ Hồn, làm người bình thường là tốt rồi.”

Thôn trưởng an ủi một câu.

Sở Thạch Phi miễn cưỡng cười cười, gãi đầu một cái, nói ra: “Ha hả, ta đã hơn mười tám tuổi, đã sớm không còn bao nhiên hy vọng gì rồi.”

“Thứ hai, Sở Hưng Vĩ!”

Thôn trưởng vừa dứt lời, một thanh niên không kịp chờ đợi xông lên Võ Hồn đài.

“Sở Hưng Vĩ mới mười tám tuổi, thức tỉnh Võ Hồn khả năng vẫn rất lớn.”

“Ta cảm thấy được đi, hắn khẳng định có thể thức tỉnh Võ Hồn!”

Các thôn dân, đều là hy vọng Sở Hưng Vĩ có khả năng thức tỉnh Võ Hồn.

“Hưng Vĩ, đứng ngay ngắn! Ra dáng một chút!”

Thôn trưởng quát một câu, Sở Hưng Vĩ trong nháy mắt ưỡn ngực nghiêm, cười hắc hắc nói: “Thôn trưởng, nhanh lên một chút chứ, ta đều không kịp đợi.”

“Tiểu tử này...”

Thôn trưởng nheo mắt, thoáng mỉm cười. Sở Hưng Vĩ liền đặt tay lên quả cầu. Khoảng chừng nửa khắc sau, một đạo kim quang bỗng hiện lên, bên trong xuất hiện một con chuột nhỏ màu đen.

“Võ Hồn! Là Võ Hồn!”

“Ha ha, Hưng Vĩ nhà ta, đúng là có triển vọng, có thể thức tỉnh Võ Hồn!”

Đoàn người nhất thời kích động, nhất là người nhà Sở Hưng Vĩ , càng là không nhịn được cười ha ha. Thậm chí có những người này, cũng bắt đầu tính toán, có muốn hay không đem con gái nhà mình gả cho Sở Hưng Vĩ.

Sau một khắc, kim quang biến mất.

Thôn trưởng vừa cười vừa nói: “Sở Hưng Vĩ, Võ Hồn là Hắc Thử! Không sai, sau đó phải thật tốt nỗ lực, đừng lãng phí thiên phú.”

“Người kế tiếp, Sở Thanh Vân!”

Sở Thiên Hùng hét lên tên Sở Thanh Vân, đoàn người rất nhanh an tĩnh lại, tất cả mọi người, đều là nhìn chằm chằm thiếu niên anh tuấn kia. Đây là thiên tài của Sở Gia thôn, là niềm kiêu hãnh của bon hắn.

“Tiểu tử Thanh Vân này , ta từ nhỏ đã thấy được hắn, khẳng định có thể thức tỉnh Võ Hồn!”

“Lời thừa, 15 tuổi võ đồ cửu trọng, chắc chắn sẽ thức tỉnh .”

“Ta cảm thấy, Thanh Vân hắn nhất định sẽ có Võ Hồn, phải biết rằng, thôn trưởng năm đó, cũng là mười tám tuổi mới đến võ đồ cửu trọng a.”

Trong đám người, rất nhiều người đều ở đây nhỏ giọng thì thầm.

Mà phụ mẫu Sở Thanh Vân , lúc này cũng đều là rất khẩn trương, xa xa nhìn Sở Thanh Vân.

Riêng là Sở Tuyên, lúc này, hai tay hắn đều là run rẩy, thậm chí so với 20 năm trước, chính hắn phía trên Võ Hồn đài còn gấp hơn.

“Thanh Vân, buông lỏng là tốt rồi.”

Thấy Sở Thanh Vân, trong mắt Sở Thiên Hùng cũng là rất hài lòng. Tiểu tử này, từ nhỏ đã nghiêm túc khắc khổ không nói, tính tình cũng là đặc biệt trầm ổn. Thôn trưởng bọn họ đều là nhất trí cho rằng, chỉ cần Sở Thanh Vân thức tỉnh Võ Hồn sau, sau đó tu luyện, nhất định có thể nhất phi trùng thiên. Bọn họ thậm chí cân nhắc qua, sau đó đưa Sở Thanh Vân đi Thanh Sơn Thành phát triển, để cho Sở Gia thôn có một cường giả chân chính.

Thôn trưởng trong tay Khảo hồn thủy tinh, đã ảm đạm đi rất nhiều, Sở Thanh Vân bèn đưa hai bàn tay đặt lên quả cầu, thở mạnh.

Bạn đang đọc Võ Đạo Đế Vương sáng tác bởi MaGiaTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaGiaTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.