Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song sinh Võ Hồn

Tiểu thuyết gốc · 1209 chữ

Một ánh sáng màu vàng hiện lên, còn lớn hơn đạo kim quang lần trước, Sở Thanh Vân cảm giác toàn thân đều là ấm áp, rất là thoải mái. Sở Thanh Vân dường như nhận thấy được, có vật gì đó trong thân thể mình chui ra ngoài. Ánh sáng bao phủ lấy Võ Hồn đài, bên trong bỗng xuất hiện một thanh kiếm đen tuyền dài chừng ba thước, trên thân kiếm có khắc hình của hai con giao long thật lớn. Sau một khắc, kim quang tán đi nhưng thanh kiếm vẫn lơ lửng giữa không trung.

"Đây chính là Võ Hồn? Võ Hồn của ta là một thanh Hắc kiếm."

Sở Thanh Vân đúng là không thể tin được vào mắt mình, ngày bé thường đọc những truyền thuyết về các võ giả cường đại, phất tay một cái núi rung biển động, không ngờ có ngày chính hắn cũng có thể có khả năng sở hữu lực lượng khủng bố đó, xem như không uổng công năm năm rèn luyện. Nhất thời, một tâm trạng vui mừng thật lớn xuất hiện trong lòng. Bình thường, tính tình của Sở Thanh Vân đều đặc biệt trầm ổn, nhưng lúc này cũng đã kích động không thôi, hắn hô to:

"Ha ha, ta có Võ Hồn rồi. Phụ thân, mẫu thân, ta có Võ Hồn rồi!"

"Tiểu tử Sở Thanh Vân này thật là thức tỉnh Võ Hồn rồi, là một thanh kiếm."

"Ta thấy từ nhỏ hắn đã có chỗ bất phàm, thức tỉnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Tất cả mọi người đều reo hò vui mừng như chính con của họ đã có được Võ Hồn vậy. Nhất là phụ thân Sở Thanh Vân, mẫu thân hiền tử mỉm cười với hắn còn phụ thân thì hét to:

"Không ngờ con trai Sở Tuyên ta lại có Võ Hồn, đúng là tổ tông phù hộ."

Đêm đến, trong thôn tổ chức tiệc mừng, phụ thân còn phải tiếp rượu, còn hắn thì đã về đến nhà để nghỉ ngơi sớm. Nằm trên nóc nhà, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, Sở Thanh Vân xuất ra một ý niệm, một thanh kiếm đã nắm trong tay trái, là Võ Hồn Hắc kiếm, nhưng hắn vẫn còn chưa dừng lại, ý niệm điên cuồng phóng xuất ra ngoài. Một lúc lâu sau, vẫn không thấy có gì thay đổi còn Sở Thanh Vân thì đã vô cùng mệt mỏi, chợt xuất hiện một luồng khí tức đặc thù bao phủ xung quanh hắn. Hắn cảm thấy mình lúc này đang ở trong một mảng sương mù màu đen không có lối thoát, đằng trước xuất hiện một con rắn nhỏ màu trắng.

"Chúc mừng, chúc mừng."

"Nào, cạn ly!"

Từ xa, tiếng nói chuyện từ buổi tiệc truyền vào tai Sở Thanh Vân. Âm thanh này đương nhiên được truyền tới tử rất xa nhưng lúc này hắn lại nghe được rõ ràng, không chỉ như vậy, ở trong phạm vi mấy trăm mét, bất lỳ gió thổi cỏ lay nào dường như không thể giấu được lỗ tai của hắn. Hơn nữa, Sở Thanh Vân phát hiện ra thị lực của mình tốt hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ một con đom đóm ở rất xa, ngay cả tư duy hình như cũng sâu sắc hơn hẳn.

"Song sinh Võ Hồn"

Kẻ có được hai loại Võ Hồn được gọi là Võ Hồn song sinh, mà ở trong thế giới này, võ tu có song sinh Võ hồn đều là thiên tài.

"Không lẽ ta là một thiên tài sao?"

Hắn miệng vừa nói thì đã nằm ngã xuống, ngủ thiếp đi, đây chính là hậu quả của việc xuất ra quá nhiều ý niệm dẫn đến thân thể không chịu nổi.

Sáng ngày thứ hai, Sở Thanh Vân ở trong nhà tập quyền, thấy ngoài cửa có rất nhiều người chạy qua, đều chạy hướng về phía đầu thôn.

“Đức thúc, có chuyện gì sao? Các ngươi làm sao đều vội vội vàng vàng?”

Sở Thanh Vân hướng về một người qua đường hỏi. Người nọ dừng lại chốc lát, nói ra: “Mãnh Tử bọn họ đi nguyên thạch khoáng mạch trở về, nghe nói có chuyện, mau đi xem một chút đi.”

Đức thúc nói xong, nhanh như chớp đã chạy mất.

Cái gọi là nguyên thạch khoáng mạch, thật là một chỗ nguyên thạch khoáng mạch đã được khai thác gần hết nhưng có khi cũng có sót lại chút ít. Thanh Sơn Thành là thế lực lớn, đã nắm hầu hết các mỏ nguyên thạch, khai thác hầu như không còn, thế nhưng có thể vẫn còn lại một ít canh thừa thịt nguội, vẫn là hấp dẫn rất nhiều võ giả. Sở Thanh Vân cũng cảm thấy tò mò, liền đuổi theo Đức thúc chạy về phía đầu thôn.

Cửa thôn, đã tụ tập rất nhiều người vây xung quanh một đám võ giả.

“Lại là người của Triệu Gia bảo, bọn họ cũng quá đáng!”

“Ai, không có cách nào hết, chỗ khoáng mạch kia đã rơi vào tay bọn chúng rồi.”

“Mãnh Tử này, đáng tiếc a...”

Từ các cuộc trò chuyện của mọi người, Sở Thanh Vân rất nhanh liền hiểu rõ. Có chuyện, là từ một người tên Sở Mãnh.

Võ giả Sở Gia thôn ở chỗ nguyên thạch khoáng mạch bị bỏ hoang, gặp phải người của Triệu Gia bảo, Sở Mãnh bị đánh trọng thương, đến cửa thôn, đã là đi đời nhà ma.

Thôn dân xung quanh đều là vô cùng bi thương. Một Võ giả hi sinh đối với Sở Gia thôn là một cái tổn thất không nhỏ.

Nhìn thấy thi thể, Sở Thanh Vân cảm giác Võ Hồn thứ hai muốn động đậy, dường như đang cực kỳ hưng phấn, hắn gọi Võ Hồn này là Bạch Xà, dường như Bạch Xà đang bị một thứ gì đó hấp dẫn vậy.

Lần thứ hai nhìn về phía thi thể của Sở Mãnh, Sở Thanh Vân nhất thời trợn tròn con mắt. Hắn thấy trên thi thể, có một cái ảo ảnh hình con sói.

"Nhất giai Yêu thú, Thanh Lang!”

Sở Thanh Vân biết, đó là Yêu hồn của loài Yêu thú chuyên sống tại mỗi hầm mỏ, Thanh Lang. Hắn nhìn xung quanh, mọi người hình như không nhìn thấy ảo ảnh đó, xem ra chỉ có mình hắn nhìn thấy. Hai năm trước,trong một lần thăm dò mạch khoáng, Sở Mãnh liền nhặt được một viên ngọc màu xanh rất đẹp bèn giữ làm của riêng, việc này không ai biết cả, giờ đây lại thuận tiện cho Sở Thanh Vân, nếu bán đi cũng được ít nhất vài trăm nguyên thạch. Bỗng nhiên, Sở Thanh Vân cảm giác được, bản thân Võ Hồn thứ hai truyền lại cho hắn một loại cảm giác muốn cắn nuốt Yêu hồn này.

“Đây có lẽ...chắc chắn là năng lực của Bạch Xà.”

Sở Thanh Vân liền nghi hoặc rồi đưa ra lời tổng kết. Cuối cùng, hắn vẫn không thể nào nhịn xuống, khống chế Bạch Xà, đem Yêu hồn Thanh Lang hút vào miệng.

Bạn đang đọc Võ Đạo Đế Vương sáng tác bởi MaGiaTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaGiaTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.