Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ hôn

Tiểu thuyết gốc · 1842 chữ

Thanh Lang yêu hồn rống to, bắt đầu giãy dụa, dường như không cam tâm trở thành thức ăn cho Bạch Xà. Nhưng cũng không được bao lâu, Thanh Lang yêu hồn đã tỏ ra cực kì suy yếu, liền bị Bạch Xà mở cái miệng to như một chậu máu từ từ cắn nuốt. Hơn nữa cái này dường như còn chưa đủ, Bạch Xà thân hình ngày càng khổng lồ, từ một con rắn nhỏ dài chừng một thước tăng lên thành mấy chục thước, giống như một con cự mãng, quét ngang tất cả. Thanh Lang yêu hồn phát ra tiếng rống thảm thiết, cùng cự mãng dã đấu nhưng thân thể nó vẫn như cũ, bị gặm nhấm từng chút một rồi nuốt trọn. Bạch Xà dần dần nhỏ đi, một lần nữa hóa thành một con rắn nhỏ nhưng so với trước kia lớn hơn, chừng ba thước, co rúc trên vai Sở Thanh Vân, đã thật sự chìm vào ngủ say. Một màn này thật sự khiến hắn phải trợn mắt há mồm trong chốc lát.

"Nuốt rồi?"

Hắn có chút chột dạ, nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện một ai chú ý tới, mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng có thể người xung quanh đều là không có Võ Hồn nên mới không thể nhìn thấy hoặc các võ giả đều tu vi quá thấp nên không thấy chăng? Đúng lúc này, một cỗ lực lượng mênh mông đánh thẳng vào hắn, Sở Thanh Vân thấy cả người run lên, đầu óc rung động, thân thể chao đảo.

Chạy thật nhanh về nhà, bước vào phòng, Sở Thanh Vân đá rơi giày, nhảy lên giường, ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, hắn từ từ tỉnh dậy, mở to mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đột nhiên, Sở Thanh Vân chợt bật dậy, tâm thần khẽ động, Hắc Kiếm Võ Hồn đã nắm trong tay. Lần nữa, Bạch Xà xuất hiện, thân thể ngày càng chân thật nhưng vẫn như trước đang ở trạng thái ngủ say, thân hình nhỏ bé nằm trên bờ vai Thanh Vân, lộ ra vẻ cực kì thân thiết. Hắn bỗng cảm nhận được bản thân đã đột phá lên Võ giả nhất cấp, ngoài ra cũng không có thay đỏi gì khác nữa.

Hấp thụ Yêu hồn, gia tăng thực lực, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ. Hắn cũng không muốn bị người coi như ngoại tộc, quái vật.

Một lần nữa xác nhận bản thân không thay đổi, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn chạy ra ngoài sân luyện quyền.

Đảo mắt đã qua hai ngày, Bạch Xà cũng đã tỉnh lại. Hôm nay, một nhà Sở Thanh Vân ba người, tập trung ở gian nhà chính ăn cơm trưa.

Một đám mười mấy người, chợt xông vào nhà hắn, theo sau đi theo không ít người của Sở Gia thôn.

“Thanh, Thanh lão ca, ngươi có chuyện gì mà tới vậy?”

Thấy người cầm đầu kia, Sở Tuyên nhanh lên buông chén đũa xuống, đứng lên. Sở Thanh Vân cùng mẫu thân Lưu Lan Phương cũng đi theo. Nam nhân trung niên được xưng là Thanh lão ca kia, vóc người tráng kiện, ánh mắt lợi hại, đứng ở nơi đó, liền cho người ta một loại khí thế rất uy nghiêm. Sở Thanh Vân biết lão, chính là Sở Gia thôn Sở Đàm. Nữ nhi của lão Sở Tiểu Thúy, so với Sở Thanh Vân lớn hơn ba tuổi, ngày nhỏ vẫn cùng Thanh Vân chơi đùa, có thể được coi là thanh mai trúc mã với hắn. Trong lúc nhất thời, cả gia đình Sở Thanh Vân đều có cùng một chút dự cảm không tốt.

Lão cáo già Sở Đàm này, hiển nhiên là lai giả bất thiện.

“Tuyên lão đệ, hôm nay tới đây thật là có một chuyện vô cùng trọng yếu. Nữ nhi của ta, cùng Triệu Gia bảo Triệu Nhất Thủy một tháng sau thành thân, lần này tới đây, chính là thông báo cho ngươi một tí.”

Sở Đàm hùng hồn nói ra.

Sở Tuyên sắc mặt đại biến, sốt ruột nói ra: “Ngươi, làm sao có thể như vậy! Tiểu Thúy rõ ràng cùng con trai của ta có hôn ước nha!”

“Hừ, hôn ước? Nhà của ta Tiểu Thúy, năm ngoái mới vừa thức tỉnh Võ Hồn, chính là thiên tài. Không những vậy còn vô cùng xinh đẹp, lại được Triệu thiếu gia để mắt tới, sau này nhất định nó sẽ trở thành một Bảo chủ phu nhân. ”

“Con trai của ngươi đây? Chỉ là một tên khố rách áo ôm, chính là một là một con quỷ nghèo, dựa vào cái gì lấy Tiểu Thúy nhà ta.”

“Triệu Nhất Thủy mười tám tuổi đã thức tỉnh Võ Hồn, hôm nay càng là ngũ cấp võ giả, hắn còn là Triệu Gia Bảo chủ tương lai, hắn mới xứng được với Tiểu Thúy nhà ta.”

Sở Đàm hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế mạnh mẻ tỏa ra ngoài, bức bách Sở Thanh Vân một nhà ba người, đều là liên tiếp lui về phía sau, đứng cũng không vững.

“Hừ, quả nhiên là một đám vô dụng!”

Thấy cái này, Sở Đàm trong mắt, càng thêm xem thường.

“Sở Đàm, có chuyện thì cứ nói năng đoàng hoàng, khi dễ người khác, có gì tài ba!”

Ngoài cửa có một tiếng quát lạnh, Sở Đàm khí thế trong nháy mắt bị tách ra.

Một nam tử có ánh mắt cương nghị, đi vào trong nhà Sở Thanh Vân.

“Sở Hoa!”

Sở Đàm trong mắt thoáng qua một chút kiêng kỵ, khí thế cũng là thu liễm vào trong người.

Sở Hoa là đường thúc của Sở Thanh Vân,là Sở Gia thôn hộ vệ đội phó, thực lực thất cấp võ giả, so với Sở Đàm còn lợi hại hơn nhiều.

Lúc này, Sở Thanh Vân đứng ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói ra: “Sở Đàm thúc thúc, ta muốn hỏi một câu, là Triệu Nhất Thủy thành thân nên các ngươi cưỡng bức hay là Sở Tiểu Thúy tự nguyện?”

Sở Đàm cùng Sở Hoa, đều là hơi kinh ngạc.

Không nghĩ tới, Sở Thanh Vân lúc này còn có thể không tức giận mà hỏi một câu như vậy.

“Hừ, cưỡng bức?”

Trong mắt Sở Đàm lộ ra đùa cợt thần sắc, “Tiểu Thúy, chính ngươi nói với hắn đi.”

Phía sau đội ngũ mười mấy người, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp bước ra. Cô gái này một bộ váy màu xanh lục, tư thái đoan trang, khuôn mặt tú lệ, thật cũng là một mỹ nhân. Bất quá, trong mắt nàng hiện lên cái nhìn xem thường cùng phẫn hận.

“Sở Thanh Vân, ngươi chỉ là một tên thôn dân thấp kém, cả đời có khi cũng chỉ vì tranh giành mấy viên nguyên thạch mà mất mạng, ta làm sao sẽ nguyện ý gả cho ngươi!”

“Nhất Thủy đại ca mạnh hơn ngươi gấp một vạn lần, ta đương nhiên là tự nguyện gả cho hắn!”

Sở Tiểu Thúy nói ra, không để lại chút nào mặt mũi nào cho Sở Thanh Vân. Lúc này, chẳng những là Sở Tuyên cùng Lưu Lan Phương sắc mặt khó coi, ngay cả những người xung quanh đều là sắc mặt khó coi vì Sở Tiểu Thúy ám chỉ như vậy chẳng khác gì đang chửi bọn họ.

Lời này, nói quá ác, quá mức. Nói ra những lời này, quả thực là để cho Sở Thanh Vân sau đó không ngóc đầu lên nổi làm người. Sở Tuyên gần như gầm thét quát: “Sở Đàm! Năm đó là các ngươi nhìn thấy Thanh Vân thiên tư hơn người, chủ động muốn cùng nhà của ta đính hôn hẹn trước. Hiện tại lại tới từ hôn, các ngươi, đúng là vô liêm sỉ!”

“Cái lễ Thành thân này, ta sẽ không để yên cho nó diễn ra đâu."

Nghe nói như thế,mặt Sở Đàm biến sắc, âm trầm nói: “Sở Tuyên, ngươi đừng có cuồng vọng, Triệu Nhất Thủy chính là nhi tử của Triệu Gia bảo chủ, ngươi nếu là không lui, hừ hừ...”

“Không lùi? Thì phải làm thế nào đây?”

“Ngươi nghĩ dựa vào Triệu Gia bảo đe doạ được chúng ta?”

Sở Hoa đứng bên cạnh Sở Tuyên, lạnh giọng nói ra.

“Phụ thân, Hoa thúc, muốn lui liền lui đi, loại nữ nhân này, cưới về, cũng là tai họa.”

Sở Thanh Vân thở dài, nói ra.

“Thanh Vân, ngươi...”

Sở Tuyên cùng Sở Hoa, đều cũng có chút khó có thể tin được nhìn Sở Thanh Vân.

Bị người đánh tới gia môn từ hôn, loại chuyện này, đối nam nhân mà nói, nhất định chính là vô cùng nhục nhã. Sở Thanh Vân lại muốn nhẫn nhịn?

“Hừ, coi như ngươi thức thời, giấy từ hôn ở nơi này, ký đi.”

Sở Đàm ném giấy qua, nói ra.

Sở Thanh Vân thần sắc hồn nhiên, dùng ngón tay dính màu đỏ ấn mạnh vào giấy từ hôn, nói ra: “Sở Đàm, Sở Tiểu Thúy, ta đã ký vào giấy từ hôn rồi, sau đó, hai nhà chúng ta lại không liên quan, hy vọng các ngươi không nên hối hận.”

“Hối hận? Ha ha, một tên khố rách áo ôm, cũng dám mạnh miệng! Ta Sở Đàm nếu như hối hận, thà không mang họ Sở nữa, còn phải rời xa Sở Gia thôn, không bao giờ trở về nữa.”

Sở Đàm cười ha ha, trong mắt càng là tràn ngập ý xem thường nên lời hứa có chút quá mức. Sở Tiểu Thúy cũng là lắc đầu, nói ra: “Sở Thanh Vân, coi như ngươi thức thời, người cùng chúng ta, chung quy không phải một loại người.”

“Sở Tiểu Thúy, có dám hay không đánh cược, một tháng sau, ta sẽ làm cho ngươi không cưới được, nếu như ta thắng, ngươi hướng phụ mẫu ta quỳ xuống, trước mặt mọi người xin lỗi.”

Sở Thanh Vân mặt hiện một chút ôn hòa, nói ra. Sở Đàm, Sở Tiểu Thúy từ hôn, Sở Thanh Vân không quan tâm, thế nhưng vũ nhục cha mẹ hắn, chính là không được. Sở Tiểu Thúy ngẩn ra, chợt nghĩ đến, thôn trấn trong Thanh Sơn Thành có một quy định bất thành văn, lấy nữ nhi thôn khác, đều phải cần bổn thôn võ giả quyết đấu cùng với vị võ giả đến xin cưới nữ nhi thôn đó, đánh thắng, mới có thể đem người đón đi, còn đánh thua thì không thể đem người đón đi.

Mà nghe theo ý tứ của Sở Thanh Vân, hắn muốn một tháng sau, đến thời điểm Triệu Nhất Thủy đón dâu, đánh bại vị thiếu gia này. Bỗng nhiên, Sở Tiểu Thúy cười, cười rất bất đắc dĩ, rất trào phúng.

Bạn đang đọc Võ Đạo Đế Vương sáng tác bởi MaGiaTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaGiaTu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.