Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Đạo Cảm Ngộ.

Tiểu thuyết gốc · 1969 chữ

Phía dưới hai tên tu sĩ chọi ba mươi võ đạo phàm nhân mỗi lúc càng gay cấn, pháp thuật hoành áp, đao kiếm vù vù, trông thật mười phần ghê gớm.

Nguyên Phục càng xem càng thất thần, càng xem càng có cảm giác vi diệu bất chợt nảy lên. Võ đạo phàm tục không phải hắn chưa từng chứng kiến, có thể nói trước khi bước vào tu tiên con đường này. Hắn cũng từng học qua võ đạo, nhưng võ đạo đường cụt là thứ mà cả thế giới này đều biết. Hắn cũng vô tâm nghiên cứu chuyên sâu.

Nhưng một khắc từ bỏ tiên đạo, lại tận mắt chứng kiến cuộc chiến này, trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ: Tiên Đạo có thể thông thần, tại sao Võ Đạo không thể? Đạo pháp ba ngàn, không có đạo nào là con đường cụt cả. Chỉ có người không tìm lấy đường mà thôi, ta Nguyên Phục cũng có thể làm được.

Giây phút tâm huyết dâng trào, Nguyên Phục ngửa đầu bật cười lớn. Tiếng cười không to nhưng khiến cả đám phía bên dưới giật mình kinh hoảng, ai nấy đều thu tay về lăm lăm đề phòng.

Hai gã tu tiên nọ cũng đưa mắt lên nhìn, khi thấy người tới là Nguyên Phục thì trong lòng thở nhẹ, chắp tay nói:

"Thì ra là Nguyên Phục lão đệ…"

Nguyên lai ba người tuy không quen biết nhưng cũng gặp mặt, ở trong Kiếm Tông dù sao cũng xem như giao lưu một hai.

Bất quá, lời gã còn chưa nói xong, Nguyên Phục đã hừ nhẹ, nói:

"Ta không có hai cái sắc quỷ lão ca, tông môn quy củ, phạm sắc giới tội chặt một cánh tay."

Hai người sắc mặt trở nên khó coi dị thường, gằn giọng quát:

"Gọi ngươi một tiếng lão đệ là nể mặt ngươi, còn tự coi mình ngang hàng với bọn ta?"

Nói rồi tế ra pháp bảo, muốn công kích. Luyện Khí kỳ tầng chín sơ bộ đã có thể chế ngự pháp bảo, bất quá đều là thứ cấp.

Nguyên Phục không đáp, rút ra một thanh tiểu đao vung mạnh về trước. Cây đao bay vút đi, trên không bất chợt một phân thành hai, rồi hai phân thành bốn, đều nhằm về hướng hai gã nọ. Hắn mặc dù Trúc Cơ thất bại, nhưng cảnh giới Luyện Khí viên mãn vẫn còn đó, hai cái Luyện Khí cửu phẩm sơ cấp nào là đối thủ?

Nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, hai gã kia còn chưa kịp bấm pháp quyết đã bị bốn thanh đao cắt bay đầu, máu tươi bắn ra như suối. Tu sĩ đấu pháp vốn là như thế, cách biệt cảnh giới đại biểu cho cách biệt chiến lực.

Đám hộ vệ ngây người, không nghĩ bỗng nhiên xuất hiện một cái hung nhân như thế. Nói chỉ cắt tay mà xuất thủ liền cắt phăng đầu đối phương đi. Lẽ nào đây là mật ngữ của giới tu tiên?

Gã nam tử trung niên hồi nãy vội bước ra, thi lễ rồi nói:

"Tại hạ Vũ Nguyên, hộ vệ của Uyên Vũ thương hội. Không biết tiền bối là cao nhân phương nào?"

Nguyên Phục lắc đầu cười khổ, nói:

"Là một kẻ lang bạt kỳ hồ thôi, không môn không phái. Các hạ cũng không cần gọi ta tiền bối gì cả."

Chợt nghe giọng nữ trong xe truyền ra:

"Tiền bối lúc nãy cùng hai người kia giao thủ có nhắc tới hai từ tông môn, lại sử dụng pháp thuật. Ắt hẳn là người trong giới tu tiên, mà gần đây nhất chỉ có Kiếm Tông. Xét về thời gian mà nói, bây giờ hẳn là Kiếm Tông khảo hạch kết thúc, tiền bối cùng hai người kia lại trùng hợp gặp nhau nơi này. Nếu tiểu nữ đoán không nhầm… Tiền bối hẳn là không được Kiếm Tông hoan nghênh đi?"

Âm thanh nàng nhẹ nhàng bay bổng, khiến người ta vô ý mà trầm mê trong đó.

Nguyên Phục giật mình, không nghĩ đối phương một cái nhược nữ tử mà tâm tư linh mẫn như vậy. Hơn nữa nàng còn biết cả tiên môn, đối với tu hành giới có hiểu biết. Xem chừng thân phận không tầm thường chút nào.

Bất quá, những chuyện này hắn cũng chẳng để ý nhiều. Giúp đám người cũng chỉ tiện tay mà thôi, giang hồ mà, cái gọi là thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ không khác gì thế này. Nếu đã xác định phá công chuyển tu, phong thái vẫn phải có giang hồ một chút mới được.

Nghĩ vậy, hắn bèn đáp:

"Đúng như cô nương suy đoán, tại hạ tu vi đình trệ đã bị trục xuất khỏi Kiếm Tông. Chuyện này cũng bình thường mà thôi, không đáng xấu hổ đến nỗi phải dùng tới hoan nghênh làm gì."

Thiếu nữ cười đáp:

"Tiền bối quả nhiên có tấm lòng rộng mở, không giống như hạng tôm tép nhãi nhép vừa rồi."

Hai người câu trước câu sau nói chuyện rất hòa hợp, đám hộ vệ không dám chen lời vào. Bọn họ mặc dù thấy tiểu thư nhà mình đối với ai cũng một mặt tươi cười, nhưng từ xưa đến nay chưa có nói chuyện hăng say như thế bao giờ. Chẳng lẽ…

Đám người bắt đầu não bổ ra rất nhiều thứ, thậm chí có người đã nghĩ sẵn tên cho tiểu thiếu gia sau này rồi.

Nguyên Phục không biết bọn họ nghĩ gì, hắn trao đổi một lúc với thiếu nữ thì đã nắm cơ bản thông tin đế triều vương quốc quanh đây. Thậm chí nàng ta giao du không ít thế gia võ học, hắn cũng từ miệng nàng biết được một số nơi khả dĩ, có thể bế quan.

Chỉ nghe vị tiểu thư kia nói tiếp:

"Thiếu hiệp không môn không phái, lại có một thân tài nghệ xuất chúng. Sao không thử gia nhập thương hội của tiểu nữ. Cũng coi như khó nhất thời mà giàu mấy thế. Đời sau cũng không lo cơm ăn áo mặc."

Từ tiền bối chuyển sang thiếu hiệp, xem chừng khoảng cách của hai người cũng gần hơn đôi chút.

Nguyên Phục vừa lắng nghe vừa trầm tư suy nghĩ, hắn bây giờ chuyển sang tu võ đạo, con đường chông gai không nói đi được đến đâu hắn cũng không biết. Nếu có chỗ dựa tạm thời thì hay lắm, bất quá lẫn vào phàm tục ắt không thiếu chuyện thị phi, đối với mình con đường sau này bất lợi. Nghĩ vậy bèn nói:

"Đa tạ cô nương tâm ý, nhưng tại hạ chí tại bốn phương. Không cam lòng yên phận một chỗ, chỉ mong cô nương thông cảm cho."

Thiếu nữ đáp:

"Nào dám, thiếu hiệp một thân bản lãnh mọi người ở đây đều chứng kiến. Có tâm chí như thế thật khó ai sánh bằng... Nếu đã vậy, không biết thiếu hiệp có yêu cầu gì khác hay chăng? Tiểu nữ mặc dù chỉ là một giới thương nhân, nhưng bằng hữu giao du khắp thiên hạ. Nếu có khó khăn gì cũng có thể nhờ giúp đỡ một hai."

Nguyên Phục trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói:

"Quả thực có, tại hạ mặc dù đối với tu tiên vô vọng, muốn thử xem xét con đường võ đạo như thế nào. Nếu cô nương có thể sưu tầm cho tại hạ một ít bí tịch võ công thì tốt biết mấy."

Cả đám người nghe đều giật mình, tu tiên hảo hảo không tu, tìm võ đạo làm gì? Bọn họ là người trần mắt thịt, nào biết tu tiên con đường chữ "Duyên" nặng tới nhường nào? Đã vô vọng, sao phải cưỡng cầu đâu.

Chỉ nghe thiếu nữ đáp:

"Thật là trùng hợp, tiểu nữ chuyến này đi là hộ tống bí tịch võ công trở về gia tộc. Nếu thiếu hiệp đã muốn, vậy ta xin dâng tặng."

Nói rồi sai người dâmg lên một hòm gỗ, Nguyên Phục vôi nói:

"Cái này có nhiều quá không, tại hạ chỉ cần một vài cuốn là đủ."

Thiếu nữ đáp:

"Không tính là nhiều, võ đạo tuy không sâu xa như tiên đạo. Nhưng đường khó đi, trắc trở gấp nhiều lần. Tiểu nữ còn sợ chừng này chưa đủ đâu. Mà hơn nữa cái này so ơn cứu mạng có đáng bao nhiêu."

Nguyên Phục không già mồm, hắn quả thực chưa biết gì về võ đạo. Cần phải nghiên cứu nhiều lắm, bèn chắp tay thi lễ, nói:

"Đa tạ tiểu thư ơn ban sách, tại hạ nhớ kỹ rồi."

Dứt câu thu hết hòm sách vào túi trữ vật, hai chân khẽ dậm một cái đã chạy vụt đi thật mau. Từ lúc hai người nói chuyện, vị cô nương kia vẫn ở trong kiệu xe, hai người thậm chí còn không rõ mặt nhau. Có thể nói, duyên tới duyên đi, như một cơn gió vậy.

Nguyên Phục vừa rời bước chưa được bao lâu, từ xa đã nghe tiếng gió phần phật truyền tới. Có hai lão giả đạp bộ pháp mà đi, thoăn thoắt như chuồn chuồn lướt nước, rõ ràng là công phu Thảo Thượng Phi nổi tiếng trong võ lâm. Chỉ nghe một lão giả quát lên:

"Tặc tử nơi nào! Sao dám chặn xe Cửu tiểu thư."

Người còn xa mà âm thanh đã vọng tới, coi chừng công lực cao thâm vô cùng. Bực này cao thủ, trong võ lâm gọi bằng Tông Sư.

Tông Sư võ học, là một khái niệm tương đối, ám chỉ những người luyện võ sở trường tới mức cao thâm mới được gọi tên. Võ đạo cảnh giới không phân biệt rõ ràng, suy cho cùng hệ thống tu hành thiếu thốn, mức không gian phát triển có giới hạn. Bất quá, võ đạo tông sư có thể sánh được với một cái Luyện Khí kỳ cửu phẩm. Cũng coi như có chút thành tựu!

Vũ thúc đứng bên cạnh vội nói:

"Hai vị trưởng lão hay tin chắc là đã chạy vội tới rồi."

Vị tiểu thư trong xe ừm một tiếng, đáp:

"Cho người xử lý hiện trường, đừng để kẻ khác phát giác ra là vị thiếu hiệp kia ra tay."

Vũ thúc đáp "Vâng" một tiếng, lại chần chừ nói:

"Tiểu thư đưa bộ bí tịch kia phải hay chăng có chút…"

Chỉ nghe nàng cười đáp lại:

"Thúc muốn bảo ta lỗ mãng chứ gì? Không hề, so với chồng sách bí tịch kia, kết giao với một tu sĩ không tính mất mát gì. Vả lại, ta muốn xem thử võ đạo có thật sẽ mở ra con đường thông thần hay chăng?!"

Vũ thúc toan nói tiếp, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào bụng. Gã không muốn đả kích mình vị tiểu thư này. Nên biết, võ đạo ra đời còn sớm hơn cả tiên đạo. Là vũ khí đầu tiên loài người đản sinh ra để đối kháng dã thú cùng các chủng tộc khác. Nhưng thời gian lâu như thế rồi, võ đạo vẫn một đường mù tịt, rõ rành rành là giới hạn cuối cùng của đạo này rồi. Bao nhiêu thiên tài đều phải gục ngã, chớ nói chi là một tên bị trục xuất ra khỏi Kiếm Tông?

Bất quá, người ta cũng có ơn cứu mạng mình, lời lẽ khiếm nhã như thế nên giấu đi là hơn. Vũ thúc một bên suy nghĩ, một bên sai sử cấp dưới dọn dẹp chiến trường.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tổ Sư sáng tác bởi Windows
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Windows
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.