Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Đường Vinh Quang(2).

Phiên bản Dịch · 2063 chữ

Thi lão đầu tặc lưỡi:

- Ngô Đông? Hắn đã tàn phế, có quay lại cũng không phải là đối thủ của Lý Mậu. Lý Mậu, ngươi không có vấn đề gì nữa đúng không?

Lý Mậu nuốt nước bọt, lại nghe âm thanh cố lên ở bên ngoài truyền vào, hắn dùng sức gật đầu.

- Đội ngũ xuất quân và trình tự cứ như vậy, Lâm Hoa và Quách Thanh dự bị.

Thi lão đầu ra hiệu Lâu Thành viết danh sách, giao cho người trong ban tổ chức đang đứng kế bên.

Một tuyển thủ nào đó khi chưa ra sân, nếu như bị vết thương cũ tái phát, hoặc vài vấn đề gì đó mà không thể lên đài, dự bị liền đứng ra thay thế. Nhưng nếu tuyển thủ đã lên đài, cho dù chưa có giao đấu mà bị ngất xỉu, cũng phải bị tính thua không thể thay người được.

Lâu Thành nhanh chóng viết xong danh sách theo lời của Thi lão đầu, rồi đưa cho vị giám sát đang đứng cạnh cửa.

Vị giám sát này tiếp nhận trang giấy, vừa bước ra cửa chính, bên ngoài chợt im lặng mấy giây, sau đó tiếng hét như sóng lớn vang lên:

- Đại học Tùng Thành cố lên!

- Lâm Khuyết cố lên!

- Lâm Khuyết Lâm Khuyết!

Những tiếng reo hò này giống như là một dòng điện, trực tiếp chạm vào tâm Lâu Thành. Trước giờ hắn chưa có ý nghĩ ra sân, chưa nghĩ đến việc đứng trên lôi đài, nhưng khi cảm nhận được không khí cao trào này...

"Chờ đến sang năm..." Lâu Thành yên lặng siết chặt nắm tay.

Nghe tiếng reo hò này, cả hai phòng thay đồ đều trở nên im lặng trong phút chốc.

- Khí thế của Tùng Thành thật lớn a, không hổ là câu lạc bộ có uy tín lâu đời.

Bên phí học viên Quan Nam, thanh niên đầu trọc Phí Tam Lập có chút kinh hải bình luận.

Cổ Nhạc đang ngồi trên ghế đeo găng bảo vệ cổ tay, bỗng nhiên đứng lên, dáng người hắn cao lớn làm cho không khí cả phòng trở nên nặng nề.

- Câu lạc bộ võ đạo có uy tín lâu năm hả? Mười năm trước có thể miễn cưỡng nói như thế, nhưng hiện tại chỉ là một đám a miêu a cẩu, lấy gì có thể so sánh với Quan Nam chúng ta?

Cổ Nhạc khởi động khớp cổ, sau đó nhìn về cha hắn.

- Ra sân đi.

Cổ Chấn và Cổ Nhạc dường như từ một khuôn đúc ra, đều mũi cao mắt sâu nhìn vào có nét giống dân ngoại quốc, chỉ khác một người là tóc hoa râm , một người để đầu đinh.

Cổ Nhạc lại khởi động cổ tay vài vòng, bước về phia cửa chính:

- Ra sân!

- Ra sân!

Phí Tam Lập, Quý Lan và các thành viên khác cùng đứng lên hô lớn, có cảm giác mười phần khí thế.

... ...

Phía bên này, Lâu Thành đứng cạnh cửa đang nhìn lên khán đài, nhưng hắn vẫn không tìm thấy Ngiêm Tiết Kha đang đứng ở đâu. Quay đầu lại hắn thấy Lâm Khuyết đặt chén trà đang cầm trên tay xuống, chậm rãi đứng lên.

- Lâm Khuyết! Lâm Khuyết!

Tiếng hò hét lọt vào tai, Trần Trường Hoa nhất thời ngây người.

Lúc mới tham gia vào câu lạc bộ, ai mà không muốn nở mày nở mặt, đứng trước toàn trường thể hiện khả năng, đón nhận sự sùng bái và hâm mộ của mọi người? Ai mà không muốn đánh bại từng đối thủ, vì vinh quang của bản thân và cả câu lạc bộ.

Vào năm nhất, bản thân hắn chỉ có thể ở bên cạnh làm việc vặt, cực kỳ hâm mộ các sư huynh sư tỷ được cả khán dài tung hô.

Năm thứ hai, hắn đã vào được thành phần chủ lực của câu lạc bộ, là thành viên trong đội hình đánh hai trận vòng loại, ba trận thi đấu đội. Nghe được tiếng reo hò "Trần Trường Hoa! Trần Trường Hoa!", chính là khoảnh khắc mà cả đời hắn cũng không thể quên được. Nhưng một năm rồi lại một năm thất bại đã làm tiêu tan đi nhiệt huyết của cả trường, câu lạc bộ võ đạo không còn được chào đón như xưa, chính hắn cũng đã mất đi niềm tin ban đầu, bắt đầu sa đọa, chỉ muốn duy trì địa vị.

Năm thứ ba, câu lạc bộ đã thua từ vòng hai, khán đài thưa thớt, không thể áp đảo được âm thanh cổ vũ của đối phương, lại không thể nghe thấy tiếng reo hò “ Trần Trường Hoa!”.

Vào giờ khắc này, ngay lúc chính hắn sắp rời khỏi câu lạc bộ, không khsi và cảm xúc năm xưa dường như được tái hiện lại một lần nữa, chỉ là tiếng reo hò đổi thành “Lâm Khuyết!” thôi.

- Lâm Khuyết!

Hắn đột nhiên mở miệng gọi Lâm Khuyết đang đi về cửa chính.

Lâm Khuyết dừng bước, lạnh nhạt quay đầu, nhìn hắn. Bọn Lâu Thành sợ đến thót cả tim, không biết bọn họ lại xảy ra chuyện gì nữa đây!

Trần Trường Hoa đứng lên đi đến Lâm Khuyết, đưa tay phải ra, hít vào một hơi nói:

- Cố lên!

Lâm Khuyết ngẩn người, bọn Lâu Thành cũng ngẩn người.

Mấy giây sau, nét mặt Lâm Khuyết cũng không thay đổi, nhưng lại vươn tay phải của mình, vỗ vào tay Trần Trường Hoa rồi nắm thật chặt.

Xoay người, cả đám đi ra khỏi phòng thay đồ, bên ngoài là từng ánh sáng của võ quán, là từng tiếng hò hét đinh tai nhức óc, là người người đông nghịt trên khán đài, là từng bậc từng bậc thang bước lên võ đài.

Đây là con đường hào quang, là con đường vinh quang!

----------------

- Tùng Thành! Tùng Thành!

Tiếng hò hét như một trận sóng lớn như, âm thanh như sắp lật tung cả nóc của võ quán. Lâu Thành đứng cuối hàng lờ mờ nhìn thấy thân hình Trần Trường Hoa, Lý Mậu và đám Quách Thanh có vẻ chững lại, đến cả kẻ bình tĩnh lãnh đạm tiết kiệm lời nói như Lâm Khuyết cũng chậm bước.

Lâm vào tình cảnh này, làm sao có thể ngăng lại nhiệt huyết trong lòng?

Trọng tài đã đứng ở giữa lôi đài, là một người đàn ông độ khoảng bốn mươi tuổi, dựa theo quy định của " Liên minh Võ đạo ", trong trận đấu chính quy , trọng tài và đội ngũ giám sát trình độ ít nhất phải trên tuyển thủ hai phẩm, cố gắng ngăn cản trường hợp tuyển thủ bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng trên trận đấu của các cao thủ Ngoại cương, tác dụng của trọng tài và đội giám sát gần như không có, nên cũng không có yêu cầu về phẩm giai chênh lệch, do trong cảnh giới này có thể bại nhưng khó có thể bị thương đến tính mạng, ai cũng có một vài thủ đoạn phòng thân.

Vị trọng tài có trình độ chuyên nghiệp thất phẩm nhìn một chút vào chổ ngồi của đại học Tùng Thành và học viện Quan Nam, hút một hơi, lớn tiếng hô lên:

- Trận đấu thứ nhất giữa đại học Tùng Thành và học viện Quan Nam!

- Lâm Khuyết đấu với Cổ Nhạc!

Ông ta không có khả năng như Lương Nhất Phàm, chỉ có thể dựa vào loa phóng thanh để âm thanh vang vọng, đè lên âm thanh hò hét trên khán đài.

Nối tiếp sau âm thanh của vị trọng tài, là âm thanh hò hét cực đại của khán giả, bầu không khí bỗng chốc bị đẩy lên đến cao trào.

Trận đầu tiên là trận quyết đấu của hai vị chủ tướng sau?

Cổ Nhạc lắc người, vung rơi áo choàng đang mặc xuống đất, một bộ võ phục màu xanh hiện ra, bước từng bước mạnh mẽ đến bậc thang của lôi đài.

- Cổ Nhạc cố lên!

Đội cổ vũ của học viện Quan Nam bắt đầu hò hét.

Mà thanh âm của bọn họ trong nháy mắt liền bị đè xuống, mọi nơi trong võ quán đều có một cảm giác sôi trào:

- Lâm Khuyết cố lên!

- Lâm Khuyết cố lên!

Cổ Nhạc bước lên lôi đài, trông thấy đối diện một thân ảnh mang bộ võ phục trắng viền đen đang đi tới, Lâm Khuyết sờ lên ngực huy hiệu của trường là hình ảnh ánh mắt đang ngắm nhìn núi sông, thần sắc hắn trong chốc lát hơi có biến đổi, rồi lập tức bình phục, ngay ngắn chắp tay.

- Ta không rõ ngươi vì sao lại ngu ngốc như vậy, đi lựa chọn Tùng Thành, chẳng lẽ ngươi không biết câu lạc bộ này đã thành bãi rác rồi hay sao? Nếu như ngươi vào Quan Nam chúng ta, thì năm nay đã được tham dự trận chung kết toàn quốc rồi!

Dựa theo quy cũ, trước khi bắt đầu trọng tài sẽ cho hai tuyển thủ ba phút đối thoại, có thể là hàn huyên tâm sự, cũng có thể trêu chọc đối phương, kích động tâm lý. Cổ Nhạc quả là không có lãng phí!

Đương nhiên, chỉ có trận đầu tiên được cho phép, trận thứ hai và thứ ba còn không có thời gian để hồi phục thể lực.

Lâm Khuyết mặt không biểu tình nhìn đối phương, không nói một lời.

- Tại sao không nói chuyện, hay là ngươi sợ mở miệng liền lộ ra vẻ hối hận?

Cổ Nhạc kích tướng đánh vào tâm lý của Lâm Khuyết, hi vọng phá bỏ được cái khuôn mặt bình tĩnh đáng ghét của đối phương.

...

Ba phút không phải là dài, khuôn mặt Lâm Khuyết trên không có một chút biến hóa nào, khiến cho Cổ Nhạc cảm thấy thất bại mấy phần, thốt ra:

- Ngươi chẳng lẽ có bệnh tự kỷ? Hoặc là bị câm điếc bẩm sinh?

Hắn không chờ mong được đáp lại, nhưng Lâm Khuyết đột nhiên mở miệng, âm thanh lãnh đạm, không thấy một chút dao động:

- Đối đầu với kẻ yếu không có gì đáng nói.

Đối đầu với kẻ yếu không có gì đáng nói? Kẻ yếu? Im lặng một lúc, Cổ Nhạc bị lửa giận xông lên não, cháy đến đổ cả mắt.

Lúc này, trọng tài đưa tay lên, ấn mạnh xuống ho to:

- Tranh tài bắt đầu!

Cổ Nhạc nghiêng người về phí trước, khí thế hùng hổ, liền muốn lấy lợi thế hình thể kéo Lâm Khuyết vào phạm vi cận chiến.

Lâm Khuyết chuyển bước, vọt đến bên hông, vặn eo ra quyền, khí thế “song phong quán nhĩ, kim cổ tề minh” đánh đến huyệt thái dương của Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc không chút hoang mang, dưới chân bám chặt, toàn thân hơi trùng xuống, hai tay một chặn lại đòn đánh, một ra đòn cầm nả thủ dự định bắt lấy tay Lâm Khuyết để triển khai ý định ban đầu.

Lại một bước, Lâm Khuyết đổi phương hướng, né đi đòn cầm nã thủ kia, thuận thế vặn lưng hợp lực với eo, ra một đòn đá thấp về phía đùi của đối phương, bị đỡ đòn, lại thay đổi vị trí lần nữa, bày ra chiến thuật du đấu cho Cổ Nhạc thấy.

"Du đấu... Căn cứ vào tư liệu có được, sức bền của hắn rõ ràng không bằng ta, du đấu lại càng tiêu hao nhiều thể lực hơn, đây là lấy sở đoản để đánh sở trường của ta? Chẳng lẽ có cạm bẫy?”

Cổ Nhạc lóe lên suy nghĩ, hai tay như hai phiến sắt, hai chân phối hợp với kỹ thuật trang công, nhìn vào dáng vẻ hắn như không chiêu nào có thể lọt qua được.

Lâm Khuyết chuyển người về bên trái, Cổ Nhạc cũng biến hóa theo để ứng phó. Đúng lúc này, hắn trông thấy Lâm Khuyết duỗi người, toàn thân lay động, giống như mãng xà, cưỡng ép dịch chuyển lại vị trí vừa đứng, xuất ra một chưởng về vị trí sơ hở mà hắn để lại trong lúc di chuyển.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.