Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hướng đi của một quả thận khác

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Nhưng, Đỗ Cao Minh vẫn đứng lên, lần nữa đi tới trước mặt Cao Viễn Sơn.

“Cao tiên sinh......”

“CMN nếu ông đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho ông!" Cao Viễn Sơn nổi giận.

Một vị Nguyệt cấp cường giả ở Giang Đô, ngoại trừ có một số vị không dám trêu chọc ra, còn những người khác đối với ông ta mà nói giống như con kiến hôi muốn giết liền giết.

Cao Viễn Sơn lại một lần nữa vung tay quạt về phía Đỗ Cao Minh.

Lúc này đây, hắn dùng tới ba phần sức lực.

Ba phần sức lực đủ để m đem đầu Đỗ Cao Minh đập thành thịt băm!

Nhưng mà, lúc này đây ông ta không có đánh trúng Đỗ Cao Minh.

Tay của ông ta bị Diệp Thần bắt được.

Cái gọi là đánh chó còn phải xem mặt chủ. Tuy rằng hắn cũng không thừa nhận Đỗ Cao Minh là đồ đệ của hắn.

Nhưng hành vi của Đỗ Cao Minh, vẫn làm cho hắn có chút kính nể.

“Đỗ Cao Minh, ông lui ra đi." Diệp Thần thản nhiên nói.

“Sư phụ, đồ nhi vô năng......" Đỗ Cao Minh thở dài, gian nan lui về phía sau.

Ông ta vốn tưởng rằng với danh tiếng của ông ta ở Giang đô thì Cao Viễn Sơn có lẽ sẽ cho chút mặt mũi.

Nhưng không ngờ, núi tên Cao Viễn Sơn này một chút mặt mũi cũng không cho.

Không có cách nào khác, bác sĩ tuy rằng đức cao vọng trọng, nhưng ở trước mặt một gã cường đại võ giả, căn bản không đáng nhắc tới.

Thấy Diệp Thần lại tiếp được của mình, Cao Viễn Sơn cũng hơi có chút khiếp sợ.

"Có thể tiếp được ba phần lực công kích của tôi, ít nhất cậu cũng là tinh cấp cao giai võ giả, nghe nói cậu mới tu luyện được ba năm, khẳng định là gặp được kỳ ngộ, Diệp Thần có phải cậu chiếm được công pháp nào đó hay không, nếu như cậu đem công pháp tu luyện ra hiến cho lão phu, lão phu có thể xem xét tha cậu một mạng."

Ba năm thời gian, từ người bình thường tu luyện đến tinh cấp cao giai, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, Cao Viễn Sơn hắn, đạt tới tinh cấp cao giai, cũng dùng trọn vẹn ba mươi mấy năm.

Đạt tới Nguyệt cấp, lại mất ba mươi mấy năm.

Mà Diệp Thần chỉ dùng ba năm thời gian đạt tới thành tựu ba mươi mấy năm của ông ta, cái này đủ để nói rõ, Diệp Thần tuyệt đối là đã chiếm được kỳ ngộ gì đó.

"Cao tiên sinh, đừng nói nhảm với anh ta nữa, trước tiên đem hắn phế đi, sau đó lại tra tấn hắn, hắn có tu luyện công pháp tốt hơn nữa cũng phải ngoan ngoãn giao ra thôi." Thẩm Ngạo Tuyết sốt ruột chen ngang vào.

“Nói cũng phải." Cao Viễn Sơn gật gật đầu.

Ở trong mắt ông ta, Diệp Thần hoàn toàn là thịt trên thớt gỗ.

Tuy rằng tu vi của ông ta là Nguyệt cấp sơ giai.

Nhưng cho dù là Nguyệt cấp sơ giai, cũng mạnh hơn Tinh cấp cao giai rất nhiều.

"Thẩm Ngạo Tuyết, vốn dĩ tôi lấy lại đồ đạc của tôi cũng thay Tiểu Hinh báo thù, ân oán của hai chúng ta tới đó coi như xong, nhưng hết lần này tới lần khác cô còn muốn tới trêu chọc tôi, hôm nay nếu ông ta không làm gì được tôi, vậy tôi sẽ chặt một cánh tay của cô." Diệp Thần chậm rãi nói.

"Ha ha, Diệp Thần anh chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, Cao tiên sinh, kính xin người ra tay đem cái tên cuồng vọng tự này phế đi!"

Diệp Thần nghe vậy lắc đầu, "Thẩm Ngạo Tuyết, hi vọng cô đừng hối hận.”

"Đời này của Thẩm Ngạo Tuyết tôi không biết hối hận là gì, Diệp Thần anh chính là phế vật, coi như anh biến thành võ giả thì cũng vẫn là phế vật, tôi vĩnh viễn là người phụ nữ anh không chiếm được!" Thẩm Ngạo Tuyết phẫn nộ gào lên

Cô ta đã hận Diệp Thần thấu xương, bởi vì coi như cô móc được thận của Diệp Thần, cấy ghép trở về thì con mắt cũng vĩnh viễn bị mù.

"Tiểu tử, tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu không biết quý trọng, vậy ngoan ngoãn bị tôi phế bỏ đi!" Cao Viễn Sơn bước ra một bước, nháy mắt xuất hiện cách Diệp Thần vài mét, giơ tay bắt lấy cánh tay Diệp Thần, ý đồ của ông ta là muốn vặn cánh tay Diệp Thần.

Lấy lực lượng của một gã Nguyệt cấp cường giả, dễ dàng có thể xé cánh tay Diệp Thần xuống.

Nhưng mà, hắn dùng sức xoay vài cái, cánh tay Diệp Thần cũng không nhúc nhích.

Lúc này, Cao Viễn Sơn cũng thấy có chỗ không thích hợp.

Nhưng, đã chậm, Diệp Thần nhếch miệng một cái lộ ra một hàm răng trắng nõn.

Sau một khắc, Diệp Thần dung một chưởng đánh vào ngực Cao Viễn Sơn.

Cao Viễn Sơn lập tức cảm giác giống như là bị một đoàn xe lửa đụng vào người, cả người đạp lui về phía sau vài bước, sau đó, bùm một tiếng ngã xuống đất.

Trực tiếp mất mạng.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trừng to hai mắt, một gã cường giả Nguyệt cấp cường đại, cứ như vậy bị Diệp Thần giết chết

Thật hay giả?

Ba năm đã có thể giết chết Nguyệt cấp cường giả, cái này cũng quá đáng sợ rồi.

Nhưng mà, nghe được thanh âm Cao Viễn Sơn ngã sấp xuống đất, Thẩm Ngạo Tuyết còn tưởng rằng là Diệp Thần đã bị đánh bại.

Lúc này cười to nói: "Ha ha ha, Diệp Thần, hiện tại biết Cao tiên sinh lợi hại như thế nào rồi chứ, nhưng mà bây giờ anh cầu xin tha thứ cũng vô dụng!"

Thấy dáng vẻ ngông cuồng của Thẩm Ngạo Tuyết, Diệp Thần tà mị cười nói: "Đúng là lợi hại, một chưởng cũng không tiếp được.”

“Đó là đương nhiên, Cao tiên sinh là Nguyệt cấp cường giả, anh làm sao có thể tiếp được một chưởng của tiên sinh!”

Thẩm Ngạo Tuyết vừa mới nói xong, đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng, bởi vì ngữ khí vừa rồi của Diệp Thần nghe không giống như là đang bị thương.

Hơn nữa, âm thanh cũng không phải từ mặt đất truyền đến.

Nói như vậy, người bị đánh ngã không phải Diệp Thần?

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thẩm Ngạo Tuyết không nhìn thấy, chỉ có thể hỏi những người khác.

“Cao tiên sinh, Cao tiên sinh bị Diệp Thần giết......" Thẩm Vạn Quốc cả người run rẩy nói.

“Cái, cái gì!" Thẩm Ngạo Tuyết choáng váng.

Cao Viễn Sơn chính là Nguyệt cấp cường giả.

Vừa rồi cô ngay cả tiếng đánh nhau cũng không nghe thấy mà đã bị giết.

Đây chẳng phải là nói, là bị Diệp Thần giết trong nháy mắt sao?

"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi vừa mới nói, hôm nay ông ta không hạ được tôi, tôi sẽ chặt gãy một cánh tay của cô, cô chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Ngạo Tuyết trăm triệu lần không ngờ đến ngay cả Cao Viễn Sơn cũng không phải đối thủ của Diệp Thần, nhất thời luống cuống.

“Nhanh, mau bảo vệ tôi!”

Cô ta muốn vệ sĩ bảo vệ mình.

Đáng tiếc, ngay cả Cao Viễn Sơn cũng bị giết, ai còn dám lên.

“Thiên Thành, cứu em!" Thẩm Ngạo Tuyết chỉ có thể cầu cứu Từ Thiên Thành.

Từ Thiên Thành nào dám lên tiếng.

Tuy rằng anh trai của Thiên Thành khẳng định lợi hại hơn Diệp Thần, nhưng dù sao anh trai của anh ta còn chưa trở về.

Diệp Thần đi tới trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết, bắt được một cánh tay của cô ta.

“Có thể hơi đau, cô chịu đựng một chút a." Diệp Thần bắt đầu dùng sức, chuẩn bị trực tiếp bóp nát cánh tay Thẩm Ngạo Tuyết.

"Diệp Thần, buông tha cho tôi, kỳ thật không phải tôi muốn quả thận thứ hai của anh, chỉ cần anh buông tha cho tôi, tôi liền nói cho anh biết là ai muốn thận của anh." Thẩm Ngạo Tuyết cảm giác xương cốt của mình đều sắp bị bóp nát, nhanh chóng nói.

Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, Diệp Thần nhất thời sửng sốt.

Hắn còn tưởng rằng quả thận thứ hai của hắn không có ở trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết, hiện tại xem ra, có lẽ còn có ẩn tình khác.

“Ngạo Tuyết, không thể nói, nói ra Thẩm gia chúng ta cũng xong rồi!" Thẩm Vạn Quốc lo lắng nói với Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết ngẩn ra, cũng nhanh chóng ngậm miệng lại.

Quả thật, hiện tại Diệp Thần rất đáng sợ.

Nhưng, người muốn thận Diệp Thần, càng đáng sợ hơn!

Diệp Thần gia tăng lực trên tay, đem xương cốt Thẩm Ngạo Tuyết bóp răng rắc.

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.