Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày cùng Mẫn Nga

Tiểu thuyết gốc · 2715 chữ

Chương 102 Một ngày cùng Mẫn Nga

Tất cả công việc ở Kim Lăng Thành đều do Đông Phương Kiều Ân lo hết.

Cho nên thân làm người áp trận như ta, quả thật không có việc gì làm.

Đương nhiên cũng không nên ngồi không, đi một vòng Kim Lăng Thành, cho quen thuộc địa hình cũng là một lựa chọn không tệ. Đây tuyệt đối là đang làm việc, không phải đi chơi. Nhưng giải thích mãi cũng chỉ đổi lấy cái nhìn khinh bỉ của Đông Phương Kiều Ân. Bất quá nàng cũng không ngăn cấm.

Dạo phố một mình, thật sự rất chán.

-Lão công, ngươi gọi ta làm gì thế?

Quyền Mẫn Nga chui ra từ trong Thiên Địa Thanh Lâu Đồ đặt ngay ngắn tựa như một bức bình phong, đem phòng trống chia ra làm hai, thấy ta lập tức liền hỏi.

-Gọi nàng cùng đi dạo Kim Lăng Thành a. Nàng bận thì thôi.

Bình thường cũng chỉ có Quyền Mẫn Nga là rảnh rỗi nhất.

Ham chơi biếng làm.

Trương Tam Phong nhận nàng là đệ tử, cũng bắt đầu thấy hối hận, bất quá cũng hết cách.

-Hảo a. Chúng ta đi thôi.

Vừa nghe đến chơi, Quyền Mẫn Nga hoá thành một cơn gió, ôm lấy cánh tay, muốn cuốn ta ra ngoài ngay lập tức, bất quá ta tựa như núi lớn, lại đem nàng níu lại.

-Thay đồ đã, nàng không thể mặc như vậy ra đường được.

Lão bà hiện tại đang mang đồng phục Võ Đang Phái, tiêu chí rất là rõ ràng.

Ta đưa một bộ đồ cho Quyền Mẫn Nga.

-Thật xấu.

Nàng đem trang phục lên xem, là trang phục bình thường của thiếu nữ Minh Quốc. Cùng một bộ với trang phục nam tử Minh Quốc ta đang mang trên người.

-Không thay đồ không đi chơi.

-Hảo a.

Quyền Mẫn Nga rất nhanh thoả hiệp, chạy qua bên kia Thiên Địa Thanh Lâu Đồ.

-Lão công không được nhìn lén đó.

Tiếng Quyền Mẫn Nga vọng qua, kèm theo cả tiếng thay quần áo sột soạt.

Thay quần áo cũng có thể gây ra động tĩnh lớn vậy sao, Quyền Mẫn Nga chắc chắn là cố ý.

Cơ thể nàng ta đã nhìn hàng trăm năm, không có gì hiếm lạ.

Tay lật một cái.

Một cái gương hiện lên trong tay, hình ảnh bên kia phòng lập tức hiện lên.

Thứ này thế nhưng là mô phỏng lại Hồi Tưởng Ma Kính của Ma Giáo, dùng như điện thoại thông minh, rất là tiện lợi. Chỉ là đang trong giao đoạn thử nghiệm, chưa đưa vào phổ cập sử dụng.

Hình ảnh rất sắc nét.

Lão bà Quyền Mẫn Nga ấy à, vừa lùn vừa nhỏ, lại gầy như que củi, dù đã là lục giai Linh Niệm Cảnh, thân hình của nàng cũng không khá lên tý nào. Trước ngực phẳng lì, hoàn toàn không cần mang áo ngực. Hai quả mông kia, hiu hiu, còn nhỏ hơn mông của ta nữa. Nhưng quần lót trắng mang hình gấu bông nâu, đáng yêu quá thể.

Ta lại thấy kích thích là sao nhỉ?

Có lẽ đây là minh chứng cho câu nói:

Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình.

-Lão công, chàng không nhìn lén đấy chứ?

Quyền Mẫn Nga thay đồ bằng tốc độ ánh sáng.

Tuy rằng đã thay đồ, nhưng hình như hoàn toàn không có tác dụng che giấu.

Dù sao thì toàn bộ vẻ đẹp của Quyền Mẫn Nga cũng tập trung lên mặt cả rồi.

-Ta là loại người như vậy sao?

Ta liếc Quyền Mẫn Nga hỏi ngược lại.

-Không đôi co với chàng, chúng ta đi thôi.

Hai chúng ta, giả bộ làm một đôi thiếu nam thiếu nữ Minh Quốc bình thường, tay trong tay cùng nhau dạo bước trong Kim Lăng Thành.

Kim Lăng Thành phồn hoa, buổi tối lại náo nhiệt hơn ban ngày.

Nhất là hai bên bờ sông Tần Hoài.

Hai con phố đi bộ dài được xây dựng tỉ mỉ hai bên bờ sông, đèn hoa giăng khắp lối. Thanh lâu kỹ viện, quán ăn mở chen chúc bên bờ, phục vụ không kịp cho du khách qua lại dạo chơi. Gần đây số lượng cường giả đến với Kim Lăng Thành tăng cao, bởi vậy việc làm ăn của các cửa hàng này tốt lên nhiều lắm. Bởi trên Cửu Châu này, kẻ có tiền nhất cũng không phải là vương quan quý tộc, mà là võ giả.

-Lão công, cho chàng một miếng.

Quyền Mẫn Nga đút cho ta một miếng cá viên chiên giòn.

-Vừa chua vừa cay, ăn thật ngon.

Đồ ăn vặt ở đây cũng rất đa dạng, cũng nhiều trò chơi. Ngày bình thường mà đã đông vui như lễ hội, để Quyền Mẫn Nga chạy tung tăng khắp chốn, cực kì vui vẻ. Nơi này, cũng khá là hợp với nàng.

Hoa đăng trôi đầy trên sông.

Kỹ nữ trang điểm diễm lệ đon đả chào mời khách. Trên thân mặc cổ phục đậm phong cách Minh Quốc, lại hở hang hết cỡ, chân dài đùi nuột và nhũ cầu to tròn gần như phô bày ra hết.

Các vị tiểu thư quyền quý xinh đẹp dạo chơi cùng nhau. Ai cũng cố gắng trang điểm tỉ mỉ, quần áo không hở hang nhưng cũng tôn lên hết dáng người nóng bỏng quyến rũ.

Bởi vậy Quyền Mẫn Nga dù có xinh đẹp đáng yêu vô ngần, cũng không quá thu hút sự chú ý.

-Lão bà, quán này có trà chanh rất ngon, chúng ta vào thưởng thức thử xem.

-Hảo a.

Quyền Mẫn Nga tay trái cầm bánh xèo, tay phải cầm xiên bạch tuộc nướng, trái một miếng phải một miếng nhồm nhoàm đáp.

Kim Lăng Thành cách biển không xa, nếu lấy tốc độ của Nguyên Thần Cảnh. Mà vẫn có bạch tuộc tươi ngon để nướng, cũng cho thấy thương mại Kim Lăng Thành phát triển đến mức nào. Nghe Đông Phương Kiều Ân nói, sau khi nàng rời đi, Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng xuất hiện vào Luân Hồi Giả có tài năng, đem Kim Lăng Thành phát triển đến hiện tại giàu có hơn nhiều.

Cũng không biết giữa nàng và Đông Phương Bất Bại có mâu thuẫn gì, để cho Đông Phương Kiều Ân phải vượt vạn dặm xa xôi chạy về Đông Phương Gia.

Chuyện này Đông Phương Kiều Ân cũng chỉ nói qua loa, ta chưa từng hỏi kỹ.

-Tiểu nhị, cho ta một bàn có tầm nhìn tốt nhất.

Ta ném cho tiểu nhị một nén vàng, để hắn mừng rỡ trong chốc lát, lại biến thành biểu cảm tiếc nuối, đưa vàng trả lại.

-Khách quan, tối nay quán đông khách. Lầu ba còn chỗ, nhưng chỗ tốt đã có người ngồi hết.

Tên tiểu nhị này rất biết điều đấy.

Ta thích.

-Vậy cũng được, cho ta hai phần trà chanh hảo hạng nhất.

Ta đưa tay đẩy lại nén vàng cho tiểu nhị.

-Vâng, khách quan, mời đi lối này.

Tiểu nhị mừng rỡ đon đả dẫn ta lên lầu ba.

Quả như lời tiểu nhị đã nói, lầu ba đã kín khách, còn hai bàn trống, nhưng vị trí không tốt, không thể vừa uống trà vừa ngắm nhìn sông Tần Hoài thơ mộng về đêm. Bất quá không sao. Kỳ thật Kim Thiên Lâu cũng ở bên bờ sông Tần Hoài, tý dẫn lão bà Quyền Mẫn Nga về leo lên nóc lầu tâm sự cũng được.

Ta và Quyền Mẫn Nga vừa dắt tay nhau lên lầu ba.

Đám khách nhân cũng vô ý nhìn tới một cái.

Ông

-Hử.

Linh Tê Ngân Tâm trong lồng ngực rung lên một cái.

Biểu thị có Luân Hồi Bảo Khí khác đang ở gần đây.

Cạch cạch

Một tên nam nhân có vẻ cao phú soái vừa thấy ta, hơi sững ra một cái, sau đó cuốn theo bốn mĩ nhân xinh đẹp đang ngồi cùng hắn nhảy qua cửa sổ, chạy mất dạng. Tốc độ cực nhanh, như đang chạy trối chết.

-Tiểu nhị, dọn bàn đi. Ta ngồi chỗ đó.

Bản Giáo Chủ hôm nay không có tâm tình chém giết, tha các ngươi mấy mạng.

-Vâng khách quan.

Tiểu nhị không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh nhẹn, lập tức đem bàn dọn sạch, mời ta ngồi xuống, nhanh chóng đi lấy trà. Ta cũng không khác hắn, không hiểu chuyện gì, nhưng là chuyện tốt nha. Bởi chỗ này, thế nhưng là chỗ ngồi tốt nhất trong quán rồi. Mấy người xung quanh thấy chuyện lạ, cũng không lắm điều xen vào, chuyên tâm ngắm cảnh uống trà, nhưng nói chuyện rất nhỏ.

-Trà tới đây. Chúc khách quan vui vẻ.

Tốc độ làm việc của tiểu nhị này đúng là thần sầu.

-Ực…ực…trà ngon quá lão công…chỉ là không được mát lắm.

Quyền Mẫn Nga làm hai ngụm lớn, lại đưa cốc trà bự cho ta. Vừa có mùi chanh, lại có mùi sả, thơm mát nhẹ nhàng, bên trong trang trí thêm một cánh sen hồng.

Ta cũng thấy thích thú, đưa lên miệng định uống.

-Lão công, hy vọng chàng sáng dạ lên một tý. Đưa ly cho chàng, là để chàng làm mát cho ta.

-Lão bà, ngươi không thể đáng yêu thêm được chút sao?

-Không thể. Vì ta đã là dễ thương nhất thế giới rồi.

Quyền Mẫn Nga cười lên, hai tay tạo hình chữ V.

Quả thật là đáng yêu hết nấc.

Đương nhiên lại khiến ta muốn trêu chọc nàng.

-Ly này là của ta rồi.

Ta nhấp một ngụm, đúng thật là rất ngon.

-Vậy ta lấy ly của chàng. Lão công, làm mát cho ta đi mà.

Quyền Mẫn Nga giở chiêu làm nũng.

Quả thật rất có hiệu quả, để ta rất vui, ngón tay điểm lên ly trà một cái, đủ để đem ly trà làm mát lạnh hơn nhiều. Có chân khí, khoa học kỹ thuật quả thật cũng không quan trọng lắm. Nhất là khoa học kỹ thuật cũng không thể khiến con người trở nên trường sinh bất lão như chân khí được.

Bên dưới, đèn hoa sáng rực, hoa đăng trôi đầy trên sông.

Khung cảnh thơ mộng nói không hết.

Cũng may năm tên kia bỏ chạy không đem cửa sổ phá tan, nếu không thật mất hứng ngắm cảnh.

Lão bà Quyền Mẫn Nga vừa ăn vừa uống, vừa ngắm cảnh, cực kì vui vẻ.

Nàng dù trải qua hàng trăm năm, tính cách vẫn như vậy, không trưởng thành tý nào.

Nhưng mà có ta tại, nguyện dùng ngàn vạn năm thủ hộ, để nàng mãi vô tư như vậy, trong vòng Luân Hồi chưa biết khi nào mới kết thúc này.

Lát sau, tiểu nhị lúc nãy lại dẫn lên hai khách nhân, một nam một nữ.

-Công tử, chỗ các ngươi còn trống, chúng ta có thể ngồi cùng được không?

Nữ nhân cất giọng như tiếng chuông, dung nhan cũng rất xinh đẹp.

-Không.

Ta cũng không quá để ý, nhìn cũng không nhìn, đáp gọn.

-Vậy làm phiền rồi.

Vị công tử đi cùng rất lịch sự, chắp tay một cái, liền cùng tiểu thư nọ đến bên một bàn trong tầng ba ngồi xuống. Tiểu nhị lại nhanh nhảu làm việc, sau khi phục vụ xong đôi nam nữ nọ, bị ta gọi qua.

-Đại nhân có gì dặn dò?

-Ngồi xuống đi, ta hỏi ngươi chút chuyện.

-Đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân quen đứng rồi ạ.

-Ngẩng đầu nhìn ngươi nói chuyện, ta rất khó chịu.

-Vâng.

Tiểu nhị này đúng là nhân tài, rất biết đọc tình huống.

-Năm vị khách vừa nãy rời đi, hình như chưa trả tiền. Có cần ta đi giúp ngươi đòi lại không? Làm tiểu nhị chắc cũng không kiếm được mấy. Năm ly trà ở đây cũng mắc tiền, ngươi đền xong cuối tháng lương cũng không còn bao nhiêu. Lại còn bị lão bản trách phạt.

-Không cần, không cần. Lão bản đã biết chuyện, tuyệt đối không trách phạt.

-Không trách phạt là tốt. Nhưng há có chuyện uống quỵt giữa thanh thiên bạch nhật như vậy. Nào, ta dẫn ngươi đi đòi tiền.

Ta đứng dậy, làm bộ muốn nhảy ra khỏi cửa.

-Lão công, bây giờ đang là ban đêm đấy.

Quyền Mẫn Nga liếc mắt khinh bỉ nói.

-Đấy không phải là trọng điểm. Quan trọng là, hành tẩu giang hồ, thấy việc bất bình, ra tay tương trợ, không phải là tinh thần nghĩa hiệp mà hiệp khách giang hồ nên làm sao.

-Đại nhân tha mạng a. Chúng tiểu nhân không cần đòi tiền.

Tiểu nhị run rẩy trên ghế. Nếu không phải chân hắn đã nhũn ra, thật sự cũng muốn quỳ xuống vái ta vài vái lắm.

-Vậy được rồi. Bọn hắn là ai vậy?

Không lại trêu chọc tiểu nhị, ta ngồi xuống cầm ly trà nhấp một ngụm.

-Đại nhân, nam nhân nọ là Giáo Chủ Minh Giáo từ Nguyên Quốc đến Kim Lăng Thành mấy ngày trước mới đến Kim Lăng Thành. Tên gọi Trương Vô Dụng. Bốn nữ nhân đi cùng nghe đâu là biểu muội của hắn. Nữ nhân mặt tròn gọi Trương Khiết Như, mặt thon dài là Trương Nguyên Nguyên, mặt trái xoan thanh tú là Trương Hoà Hoà, nữ nhân mặt trái xoan đáng yêu là Trương Tiểu Mỹ.

-Hoá ra là bọn hắn.

Thông tin tiểu nhị cung cấp cũng trùng khớp với thông tin mà Đông Phương Kiều Ân cung cấp.

Nhưng cũng không ngờ, khuôn mặt này của ta, Trương Vô Dụng chỉ liếc qua một cái liền nhận ra. Phải biết mặt của ta hoàn toàn bình thường, sau khi đột phá Tiên Thiên cũng tận lực không thay đổi gì, chỉ có hơi trắng mà thôi. Đến một trường học nào đó đảm bảo hốt được cả một mớ, bây giờ lại dễ nhận ra đến vậy.

Cũng không trách, bởi nhớ mặt cường giả là một môn sinh tồn cơ bản cần phải học ở trên toàn Cửu Châu mà.

-Còn bọn hắn là ai.

Hai nam nữ bên kia nghe ta nhắc đến, giật thót một cái.

-Là công tử Chấn Động và tiểu thư Trí Thanh của Lâm Gia.

-Đừng sợ haha ta bảo kê ngươi. Ai dám động đến ngươi, ta diệt cả nhà hắn.

Ta vỗ vai tiểu nhị đang run lên sợ hãi, trấn an hắn.

-Đa, đa tạ đại nhân.

Tiểu nhị được ta thả ra, nhanh chóng chuồn mất.

Sở dĩ lúc nãy từ chối hai người Lâm Gia, là bởi vì Lâm Trí Thanh là một tên chuyển giới. Bởi ảnh hưởng của Đông Phương Bất Bại, ở cái đất Kim Lăng này, pê đê đi đầy trên đất, tởm không chịu nổi.

Mà lần đầu gặp Trương Vô Dụng, hắn cũng không cần phản ứng lớn như vậy nha.

Xem ra, có nguyên do gì đó sâu xa.

Bất quá nghĩ cũng không ra, không cần đau đầu.

Lão bà Quyền Mẫn Nga thì vẫn không tim không phổi vô tư ăn uống.

Thật là quá đáng yêu đi.

Thời gian trôi đi rất nhanh, đêm càng về khuya.

-Tiểu nhị, ở Kim Lăng Thành có quán ăn khuya nào nổi tiếng không?

-Bẩm đại nhân, ngài có thể đến quán mì Hải Triều. Nơi đó có mì rất ngon, tay nghề lão bản rất được, rất nổi tiếng ở Kim Lăng Thành.

-Đa tạ. Lão bà, chúng ta đi ăn mì đi.

-Hảo a.

Ta và Quyền Mẫn Nga dắt tay nhau rời đi, để lại một đống rác trên bàn. Không có một chút đồ ăn thừa, chỉ có vỏ bao. Sức ăn của Quyền Mẫn Nga đúng là khủng khiếp. Đương nhiên tiểu nhị cũng là nguyện ý dọn dẹp, tiền bo, đã bằng hắn làm cả năm rồi.

P/S: Cầu đề cử và kim phiếu từ các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.