Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Túy Mỹ Tương Tây (5)

Phiên bản Dịch · 2707 chữ

Chương 5. Túy Mỹ Tương Tây (5)

Thạch Đào run rẩy trong mưa lạnh.

Sự xúc động và dũng khí khi chen lên phía trước đã biến mất dưới con mắt soi xét của Bính 9. Khuất phục cùng tự ti làm Thạch Đào theo bản năng nghiêng người, cố gắng dấu đi nửa cánh tay trái của mình.

Nhưng hắn cứng đờ, cuối cùng vẫn là đem chính mình hoàn toàn lộ diện trước mặt Bính 9, chán nản lại tuyệt vọng.

Sợ hãi bị vứt bỏ, sợ hãi Bính 9 không đồng ý.

Trong loại hành trình trộn lẫn các yếu tố thần quái như này, thời khắc chiến đấu trong lữ trình cấp nguy hiểm, danh hiệu của Thạch Đào cơ hồ không có tác dụng, thậm chí ngay cả nguy hiểm đều cảm giác không đến.

“Túy Mỹ Tương Tây, thế nào lại là Túy Mỹ Tương Tây...”

Anh trai luôn luôn mạnh mẽ sau khi biết đêm đó đã vụng trộm khóc .

Bọn họ là thân huynh đệ, đều bị tuyển chọn vào lữ quán, sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng Thạch Đào không giống ca ca thiên tư thông minh, có được đặc thù danh hiệu, bị đoàn đội lớn chọn trúng. Ngoại trừ thân thể cường tráng, Thạch Đào cái gì cũng không có. Sau mấy lần hành trình, Thạch Đào cũng chỉ là một hành khách trung cấp hai sao, trong lữ quán gian nan giãy dụa.

Biết được Thạch Đào bị chọn nhập Túy Mỹ Tương Tây, Thạch Tiêu lòng nóng như lửa đốt, thậm chí đi cầu đội trưởng lữ đoàn của mình cấp cho Thach Đào một món đạo cụ tới bảo mệnh.

Nhưng độ khó của Túy Mỹ Tương Tây quá cao, coi như là ca ca cũng không thể cam đoan là còn sống đi ra.

Thạch Đào đã sớm làm xong chuẩn bị mất mạng ngay sau khi xuống xe. Nếu không phải ca ca thiếu chút nữa cùng hắn trở mặt, Thạch Đào cơ hồ muốn đem bảo mệnh đạo cụ nhét quay trở lại.

Không đáng giá, những vật này dùng trên người hắn là lãng phí.

Chết thôi, có cái gì mà sợ?

Nhưng hiện tại, đã qua nửa giờ, Thạch Đào hắn còn chưa chết.

Thậm chí bọn hắn cách cảnh điểm thứ nhất chỉ còn nửa lộ trình.

Dũng khí đi chịu chết lúc trước đã bị cơn mưa lạnh như băng cọ rửa biến mất, vừa nghĩ tới tử vong, Thạch Đào chỉ cảm thấy sợ đến toàn thân run rẩy.

Tử vong thật sự rất đáng sợ.

Thạch Đào không muốn chết, nhưng hắn biết rõ, tình huống hiện tại, hướng dẫn viên du lịch khẳng định sẽ làm ra lựa chọn.

Hoặc là bỏ xuống người yếu nhất, hoặc là chỉ che chở cho những khách ở phía trước – như vậy Thạch Đào nhất định sẽ phải chết!

Vì vậy hắn mới như điên vọt ra không tiếc quỳ xuống hướng Bính 9 khẩn cầu, hèn mọn khẩn cầu hắn thương cảm. Hết thảy tự tôn tại trước mặt tử vong đều biến mất hầu như không còn.

Hắn muốn sống trở về, muốn sống gặp lại ca ca.

“Ngươi là cái thứ rác rưởi gì, cũng muốn cõng Cửu ca?!”

Đám hành khách bị Thạch Đào lớn mật làm cho cả kinh sửng sốt, Lâm Hi là người đầu tiên phẫn nộ nhảy dựng lên.

“Một tên tàn phế, đem Cửu ca quăng ngã ngươi chết được tốt hay sao hả!”

Lâm Hi khinh thường trào phúng như một thanh kiếm bén nhọn đâm Thạch Đào đến không ngẩng đầu lên được.

“Ta, ta sẽ cõng vô cùng ổn.”

Thạch Đào khẩn cầu, gần như cầu xin, đầu óc hắn trống rỗng lăn qua lộn lại chỉ được một câu: “Xin cho phép ta cõng ngài!”

“Ngươi là loại ngốc bức sao? Nghe không hiểu tiếng người?!”

Lâm Hi tức giận cuồng loạn, thậm chí nhào lên muốn đem Thạch Đào đẩy ra, sâu trong đáy mắt lại là nỗi sợ hãi cùng Thạch Đào giống nhau:

“Ngươi như thế nào lại ích kỷ như vậy! Lại kéo dài nữa toàn bộ cả đoàn đều phải chết!”

Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết rõ kế tiếp là bỏ xuống kẻ yếu để gia tốc đi tới, bọn hắn đều bí mật giữ lại sức lực, biểu hiện ra bên ngoài là hòa bình, nhưng trên thực tế đều đang cắn răng nghĩ vượt qua người khác.

Vượt qua người khác sẽ không phải chết!

Rơi xuống cuối cùng xứng đáng đi tìm chết!

Nhưng Thạch Đào ra mặt đã đem điểm ấy xé toạc trần trụi trước mặt mọi người.

Ai cũng không muốn chết —— ai cũng biết càng đến gần hướng dẫn viên du lịch sẽ càng an toàn.

Nhưng bọn hắn không dám, càng sẽ không như Thạch Đào đề ra loại yêu cầu này, bởi vì bất cứ hướng dẫn viên du lịch nào đều khó có khả năng cho lữ khách đến gần người.

Chớ nói chi là tên điên Bính 9!

Thạch Đào nếu chọc giận Bính 9, bọn hắn đều phải chết!

Bị Lâm Hi đập, Thạch Đào lại như một khối ngoan thạch, vẫn không nhúc nhích. Hắn chết lặng tựa như điên vậy, thấp giọng lặp lại:

“Ta sẽ cõng vô cùng ổn, chạy rất nhanh. Xin cho ta được cõng ngài, xin cho ta cõng ngài ——“

“Ngươi!”

Lâm Hi giận dữ, hắn tậm chí lấy đao ngắm ngay Thạch Đào: “Ngươi còn không lăn, ta liền ——“

“Lâm Hi.”

Giọng nam lãnh đạm vang lên, Lâm Hi lập tức câm miệng, nhu thuận đưa hai tay ra sau lưng. Tại góc độ Bính 9 không nhìn tới, hắn hướng Thạch Đào âm hiểm cười, muốn nhìn xem kết cục bi thảm của hắn khi chọc tới Bính 9.

Thạch Đào sẽ không có kết cục tốt. Tất cả các lữ khách đều biết, chính Thạch Đào cũng tuyệt vọng chết lặng.

Bính 9 lại có chút hứng thú, hắn trêu tức, ánh mắt khinh miệt rơi xuống trên người Thạch Đào, tựa hồ cảm thấy hắn đứt cánh tay đưa ra thỉnh cầu này rất lớn mật, rất thú vị.

“Một cánh tay, cõ thể cõng ta?”

“Xuỳ ~~ !”

Lâm Hi trực tiếp lớn tiếng cười nhạo, nhưng Thạch Đào lại dốc sức liều mạng muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng:

“Ta có thể, ta có thể!”

Thạch Đào lớn tiếng nói, nói năng lộn xộn, lặp lại: “Ta có thể cõng vô cùng ổn, ta dùng táng mạng ra đảm bảo! Ta ––“

“Tốt lắm, vậy để cho ngươi thử xem.”

Tiếng cười của Lâm Hi đột nhiên im bặt, ánh mắt mờ mịt trừng lớn. Mọi người trong đoàn khiếp sợ, không ai dám tin tưởng!

Nhưng trước khi những người khác kịp phản ứng, Thạch Đào đã nhanh chóng đứng dậy quay chiếc túi du lịch của mình về phía trước.

Dùng cách nhanh nhất và cẩn thận nhất, thận trọng đặt Bính 9 lên lưng mình. Sau đó hắn rút ra dây thừng leo núi, lấy một nửa cánh tay trái làm điểm tựa, Thạch Đào nhanh chóng quấn hai vòng dây đem Bính 9 cố định thật tốt.

Chỉ dựa vào một cánh tay phải, động tác của hắn vẫn rất linh hoạt.

Như để thể hiện thể lực của mình, sau khi Bính 9 vững vàng ở trên lưng Thạch Đào lập tức chạy lên, cả lữ đoàn đang trong trạng thái mê man bắt đầu phi nước kiệu, tốc độ lập tức nhanh hơn trước rất nhiều.

“Đuổi kịp.”

Vệ Tuân một tay cầm hướng dẫn du lịch kỳ, tay phải đặt trên vai Thạch Đào vẫn nắm chặt con dao găm.

Vừa rồi chỉ cần Thạch Đào quỳ chậm thêm một khắc, cây chủy thủ này của Vệ Tuân liền ———

Liền cắm nó vào trên người mình.

Hoặc là nói, là thông qua việc tự làm mình bị thương nặng để cho tử vong đếm ngược trở về 0.

Vừa lên núi, Vệ Tuân đã ý thức được trước mắt hắn không thể đối phó được với tám người trẻ tuổi lại cường hãn.

Làm thế nào để hướng dẫn du lịch trở nên mạnh hơn?

Vệ Tuân ở trong lòng chân thành đặt câu hỏi, tuy rằng hắn nhận được hướng dẫn du lịch quy tắc không đầy đủ, nhưng khi Vệ Tuân nhắc tới từ mấu chốt, lữ quán sẽ cho nhắc nhở.

Vệ Tuân thực sự đã tìm ra được một cách mà hiện tại hắn có thể sử dụng!

[Trở về 0: Hướng dẫn viên du lịch thông qua việc tự làm mình trọng thương làm tử vong đếm ngược đặt lại về số 0, từ đó thu hoạch được “siêu phàm” lực lượng]

[Chú ý! Bất kỳ hướng dẫn viên du lịch nào đều phải thận trọng khi sử dụng trở về 0, nếu không sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn!!]

Tử vong đếm ngược lúc về 0, đạt được “siêu phàm” lực lượng?

Điều này làm cho Vệ Tuân nhớ tới trong cơn ác mộng kia chính mình biến thành đầu ác ma giống như quái vật.

Chẳng qua là hiện tại Vệ Tuân không có điểm tích phân, một khi tử vong đếm ngược về 0 sẽ không có cách nào vãn hồi. [Trở về 0] là đòn sát thủ, không đến cuối cùng trước mắt Vệ Tuân sẽ không sử dụng.

Lựa chọn Thạch Đào là vì hắn cụt tay, giai vị thấp nhất, bị khiếp sợ, bị khống chế tốt nhất.

Nếu như lữ trình tiếp theo còn giống như bây giờ, thể lực của Vệ Tuân rất khó chèo chống, hắn cần một đôi “Chân” tốt.

Thạch Đào thực sự xứng đáng với danh hiệu lực sĩ, cõng Bính 9 đi trên đường núi trơn trượt vẫn chạy rất vững vàng. Vệ Tuân có thể cảm thấy dưới thân cơ bắp của Thạch Đào như một con báo đang chạy, nhấp nhô mà tràn đầy năng lượng.

Đây là điều mà một bệnh nhân như Vệ Tuân chưa bao giờ có được qua.

Đều là nam nhân, ai không hy vọng có một thân cơ bắp tốt đâu. Vệ Tuân có chút hâm mộ ghen tỵ, hắn nhịn không được sờ sờ lại sờ sờ.

Sau đó liền cảm thấy dưới thân cơ bắp đầu tiên là cứng đờ, sau dó căng lên, cứng như tảng đá.

[Ngài bắt đằu làm màu vàng, trước mắt màu vàng giá trị +1]

Vệ Tuân : ???

Ah này, cái này liền tính là làm màu vàng?

Vệ Tuân tinh tế dịch bỏ tay ra, có Thạch Đào cõng, Vệ Tuân nhẹ nhõm rất nhiều, có thừa lực bắt đầu điều chỉnh đội ngũ.

Dưới sự điều chỉnh của hắn, cả đội ngũ biến thành hình hạt táo, Thạch Đào đang cõng Vệ Tuân trên lưng được bảo vệ ở giưã, đội hình như vậy làm cho càng nhiều lữ khách được huy chương bảo hộ, so với đội hình lúc trước càng an toàn hơn.

Lấy tốc độ hiện tại, tiếp qua hơn mười phút có thể đến nơi muốn đến.

“Tăng tốc”

Nhưng Vệ Tuân như cũ như kẻ độc tài vô tình mệnh lệnh các du khách tăng tốc, lại tăng tốc, dùng hết sức bình sinh mà chạy.

Rậm rạp tiếng mưa rơi đập lên phiến lá tươi tốt, bùm bùm, lại giống như có sinh vật gì đó nhảy nhót trên cành lá gắt gao đuổi sát theo cả đội ngũ!

Huy chương trước ngực nóng đến kinh người, “Tin tưởng khoa học” đang phát ra cảnh báo! Vệ Tuân hơi chạm vào châm cài áo, trong đầu liền lập tức xuất hiện thân ảnh một con quái vật.

Nó giống như một đứa trẻ bị lột da, toàn thân huyết hồng, tứ chi chấm đất, với những miếng da đỏ tươi buông thõng giưã các chân.

Con mắt to đến mức chảy ra không chút che dấu lộ ra ác ý cùng hung lệ, ảnh ngược trong măt nó phản chiếu bóng lưng đang chạy của cả đội ngũ.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần –––

Nó đang truy sát theo lữ đoàn!

“Không được phép lệch ra khỏi quỹ đạo của sơn đạo!”

Hướng dẫn du lịch kỳ như roi thúc lên người lữ khách, Vệ Tuân giống như một con Shepherd bình tĩnh xua đuổi bầy cừu của mình. Trong nội tâm thì tính toán tốc độ quái vật cùng khoảng cách của bọn họ và điểm đến.

Trong khoảng thời gian ngắn, lữ đoàn đã chạy được một phần tư đường núi, hiện tại đã có thể mơ hồ thấy được một nửa kiến trúc ẩn mình trong núi sâu – Tiểu Long Nghĩa Trang.

Trong toàn bộ hành trình từng cảnh điểm đều có một kỳ an toàn, chỉ cần đến được Tiểu Long Nghĩa Trang, con quái vật sau lưng sẽ tạm thời không có uy hiếp!

Dưới sự thúc giục không ngừng của Vệ Tuân, đám lữ khách mỗi người đều mệt như chó, hổn hển thở dốc. Lúc này, chênh lệch thể lực rốt cục hiện ra rõ ràng, Thạch Đào chỉ có một tay, còn cõng thêm Vệ Tuân nhưng vẫn như cũ không thở gấp, vẫn duy trì đều tốc độ.

Nhưng đội ngũ phía sau, đã có người thể lực chống đỡ không nổi, bắt đầu dần dần tách rời!

Chạy nhanh lên, chạy nhanh nữa lên.

Miêu Phương Phi dốc sức liều mạng chạy, chạy phổi đều muốn thở đi ra, nhưng đau nhức ở bụng dưới như con đao đang kịch liệt quấy động ảnh hưởng vô cùng lớn đến tốc độ của nàng.

Miêu Phương Phi sắc mắt trắng bệch, cắn chặt răng, hỗn hợp nước mắt và nước mưa hòa cùng một chỗ làm khuôn mặt nàng trở nên mơ hồ. Bụng đau kịch liệt tựa như có xà trùng đang cắn xé gặm nuốt lấy nội tạng nàng.

Tuy rằng Miêu phương Phi ở lúc trước đã sử dụng qua đạo cụ, nhưng nàng không ngờ tới là bất luận đạo cụ gì ở trong “Túy mỹ Tương Tây” đều bị làm cho yếu bớt!

Đau quá, quá đau, so với bị Sói sa mạc cắn xuyên qua cánh tay trong lữ trình lúc trước chỉ có càng đau hơn.

Theo đội ngũ chạy đến bây giờ, Miêu Phương Phi thần chí đã hoảng hốt, nếu không phải sợ hãi đối với Bính 9 cùng khát vọng muốn sống làm cho nàng theo bản năng làm theo mệnh lệnh của hắn, dùng hết thảy để chạy, chỉ sợ Miêu Phương Phi chẳng biết từ lúc nào đã tụt lại phía sau.

Mà bây giờ, Miêu Phương Phi gần như đã đến cực hạn!

“Miêu Phương Phi!”

Là......Giọng của hướng dẫn viên du lịch

Bính 9....

Hắn đây..... Là đang gọi nàng?

Nhưng là, sao âm thanh lại từ phía sau truyền đến?

Miêu Phương Phi liền giật mình, bởi vì kịch liệt đau nhức và thể lực tiêu hao mà phản ứng chậm chạm, làm nàng đối với nguy cơ cảm giác bị giảm xuống.

“Miêu Phương Phi!”

Sợ hãi đối với Bính 9 làm Miêu Phương Phi không dám làm lơ đi tiếng gọi của hắn, chần chờ dừng bước lại, Miêu Phương Phi quay phía sau nhìn lại.

Lại đối diện với một viên thịt đỏ tươi quỷ dị, như một bộ đầu lâu xương khô của trẻ con! Những móng vuốt sắc nhọn đen kịt đâm xuyên qua bả vai Miêu Phương Phi, máu tươi ngay lập tức tuôn ra.

“A..... –!!!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bài viết hoàn toàn là hư cấu, tự sat tự mình hại mình đều không đáng được đề xướng! Xin chớ bắt trước!

Vệ Tuân: Đây là một bản án màu vàng... Tê....

Hải Đường lữ quán [X]

Tấn Giang lữ quán [?]

Bạn đang đọc Vô Hạn Du Lịch Đoàn (Bản Dịch) của Yến Cô Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi punpon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.