Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Túy Mỹ Tương Tây (6) – Điên rồi.

Phiên bản Dịch · 2737 chữ

Chương 6. Túy Mỹ Tương Tây (6) – Điên rồi.

“A …– !!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp núi, vô tận tuyệt vọng sợ hãi làm cho người ta cảm giác như bị giội cho một bồn nước lạnh.

"Cứu mạng, cứu cứu ta!!"

Tiếng kêu thống khổ thảm thiết của nữ nhân khiến cho một số hành khách do dự giảm chậm tốc độ, nhưng cũng có những hành khách càng chạy càng nhanh! Trên mặt bọn hắn chỉ có sợ hãi cùng chết lặng, hận không thể chạy càng nhanh càng tốt.

Chỉ cần chạy qua người khác, bọn họ là có thể sống sót!

“Ngu ngốc ngươi dừng lại cái gì! Chạy mau a…!”

Lâm Hi phẫn nộ quát lớn, Thạch Đào người đầy mồ hôi lạnh, phát hiện chính mình thế nhưng theo bản năng dừng bước.

Nữ nhân hô cứu mạng kia là Miêu Phương phi, người cùng hắn được xếp trong cùng một “gia đình”.

Thạch Đào đã từng cùng nàng hợp tác qua trong mấy hành trình lần trước, Miêu Phương Phi tính cách quái gở, nhưng làm người không sai, huống chi Miêu Phương Phi là cao cấp nhất tinh lữ khách, là người mạnh nhất trong đội ngũ a…!

Lấy thực lực cùng danh hiệu của nàng, như thế nào lại là người rơi xuống cuối cùng đội ngũ!

“Tên đần ngươi còn sững sờ cái gì, muốn chết sao!”

Không, hắn không muốn chết. Hắn còn đang mang theo Bính 9!

Bị Lâm Hi đột ngột đẩy mạnh, Thạch Đào giật mình bước thêm một bước, nhưng một bước kia lại vô cùng trầm trọng!

“Giúp ta! Mạng ta cho ngươi, ta cho ngươi mệnh của ta —!!”

Miêu Phương Phi phát ra thanh âm càng thêm thống khổ, Thạch Đào tâm run lên, hận không thể che đi lỗ tai, chạy lại càng ngày càng chậm. Hắn hoàn toàn không cách nào làm ra được quyết đoán lãnh khốc, nhưng cũng không đủ dũng khí để quay đầu lại.

Là mềm yếu, là bản năng, là sợ hãi.

Đối quái vật sợ hãi, đối Miêu Phương Phi sắp tử vong sợ hãi, nhưng Thạch Đào càng sợ là Bính 9 bất mãn với biểu hiện vừa rồi của mình mà ném bỏ hắn!

Hướng dẫn viên du lịch không phải là người bình thường, Bính 9 lại càng điên hơn nữa, những kẻ không nghe theo Bính 9 đều đã chết, thậm chí chỉ vì một chút chuyện rất nhỏ.

Ai cũng không đoán ra được suy nghĩ của một tên điên!

“Trở về.”

Quay về, trở về?

Thạch Đào theo quán tính chạy lên vài bước rồi đột ngột dừng lại, không dám tin!

Nhưng hướng dẫn viên đang trên lưng hắn, xác thật lần nữa –

“Trở về.”

Những hành khách chạy phía trước nhất phát hiện ra điều không đúng, lo sợ không yên quay đầu lại, muốn hỏng khi phát hiện Thạch Đào đang cõng Bính 9 trên lưng thế nhưng xoay người sang chỗ khác, quay ngược trở về.

Bính 9 lại nổi điên, Thạch Đào tuyệt đối là không dám chống lại Bính 9.

Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ! Miêu Phương Phi là người mạnh nhất trong đội ngũ, ngay cả nàng đều không thể đối phó được con quái vật, bọn hắn càng không có khả năng đánh thắng!

Nhưng đám lữ khách sợ quái vật, lại càng sợ hơn là phải ly khai Bính 9. Có mấy người cắn răng, không màng tất cả tiếp tục hướng Tiểu Long Nghĩa Trang chạy tới, cũng không quay đầu lại, cũng có mấy người do dự cuối cùng lựa chọn quay người.

Chỉ là bọn họ không lùi lại được mấy bước, liền gặp Lâm Hi nổi giận đùng đùng bước đi tới.

“Dừng lại làm gì, không muốn sống nữa!”

Lâm Hi cơ hồ là phá thanh, tóc chật vật bết dính trên mặt: “Cửu ca cho các ngươi lăn, đều lăn! Đừng có ở đây vướng bận!”

“Lâm Hi nói đúng, Cửu ca cho chúng ta đi lên trước, sau đó lão nhân gia ngài sẽ liền theo sau.”

Vương Bành Phái cười ha hả, lau đi nước mưa trên khuôn mặt mập mạp, trên tay cầm tấm bản đồ tàn khuyết, trấn an những người đang bị hoảng kia:

“Nơi đây cách Tiểu Long Nghĩa Trang không xa, Cửu ca đem thứ kinh khủng nhất ngăn trở, còn dư lại tiểu lâu la chúng ta cũng có thể ứng phó.”

“Có thể, thế nhưng là….”

Có người chần chờ, nhìn ra xa phương hướng của Bính 9, do dự.

“Nhưng mà cái gì! Đồ ngu ngốc cứng đầu, không thấy ta cũng đều đã tới sao! Cửu ca sẽ không để cho ta chết!”

Lâm Hi cuồng loạn, trút xuống một trận mắng, cưỡng từ đoạt lý, lại không ngoài dự kiến làm cho bọn họ an tâm. Mấy người không chần chờ gì nữa, vội vàng hướng về phía Tiểu Long Nghĩa Trang mà tiến đến, trên đường gặp được mấy người chạy trước đó đang chật vật đối phó với mấy cái

quái vật tựa như Sơn Tiêu.

Đều là tay lão luyện, nên các lữ khách sau khi hội họp đều rất nhanh giải quyết xong địch nhân. Sau lại trên đường gặp phải mấy lần tập kích đều là hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng đi tới đích.

Tạm thời an toàn, không có hướng dẫn viên dẫn đầu nên bọn họ không có cách nào tiến vào. Các lữ khách chỉ đành canh giữ ở bên ngoài Tiểu Long Nghĩa Trang, đều tự tìm cho mình một địa phương tránh mưa, ngơ ngác xuất thần, tiêu hóa nỗi sợ trong nội tâm.

Sau nửa ngày, có người mắng chửi tựa như để phát tiết.

“Thạch Đào dừng cái nét bút kia….Thiếu chút nữa đã bị hắn hại chết.”

“Hiện tại tốt rồi, để xem Bính 9 như thế nào tra tấn hắn đến chết.”

Bọn hắn biết rõ, Bính 9 mệnh lệnh cho Thạch Đào quay trở về khẳng địng không phải là để cứu Miêu Phương Phi.

Khả năng lớn nhất là để trừng phạt Thạch Đào không nghe theo mệnh lệnh tự mình dừng lại.

Tương truyền Bính 9 cũng thường làm như vậy, hắn chính là Vương duy nhất trong đoàn mà hắn mang, nếu ai dám tự làm theo ý mình đều sẽ không có kết cục tốt.

“Xùy ~ ~…… Đến khi ngươi gặp nạn, cũng không ai nghĩ đến cứu ngươi.”

Không biết là ai trào phúng một câu.

“Ngươi có lòng tốt, ngươi bây giờ trở về cứu người a...?”

Người nọ thẹn quá hóa giận sặc trở về, lạnh lùng nói: “Đều là ruồi nhặng một tổ, giả dạng gì con bướm đêm!”

Hiện trường lập tức trầm mặc, chỉ còn lại đầm đìa tiếng mưa rơi.

Đúng vậy a, sợ chết, bọn hắn đều sợ chết.

Trải qua càng nhiều lữ trình, bọn hắn càng là sợ chết.

“Ta như thế nào lại bị chọn đến Túy Mỹ Tương Tây...”

Có người suy sụp nức nở: “Đều phải chết, chúng ta cuối cùng đều phải chết.....”

“Nói không chừng Bính 9 là đi cứu người ——“

Có người làm như muốn an ủi, nhưng vừa mở miệng lại đột nhiên im bặt.

Bính 9 đi cứu người, có khả năng sao?

Không có khả năng.

Bọn hắn biết rõ Bính 9 là cái dạng hướng dẫn viên gì.

Cùng với việc ôm hi vọng, không bằng trực tiếp tuyệt vọng.

“Vì cái gì, vì cái gì lại là ta......”

Bầu không khí bi thương bao phủ lấy tất cả mọi người, đó là loại bi thương thỏ tử hồ bi, vô vọng chờ đợi.

Chỉ có Lâm Hi cùng Bàn tử vẫn nhìn về phía đường núi, như chờ đợi ai đó xuất hiện. Lâm Hi ánh mắt cũng ngơ ngác, không có bất luận cái gì cảm xúc, như chỉ là vì chờ đợi mà chờ đợi, nhưng trong mắt Bàn tử lại có vài phần suy tư.

Bính 9 ........Tựa hồ có chút không giống với lúc trước.

**

Không có những hành khách khác, ngọn núi đột nhiên trở nên vắng vẻ, trên lưng cõng Bính 9, Thạch Đào từng bước đi về hướng không ngừng phát ra tiếng thê lương thảm thiết của Miêu Phương Phi.

Đầu óc hắn trống rỗng, gân cổ chân đều đang đảo quanh, nhưng kinh nghiệm của một vận động viên trong quá khứ làm cho hắn dưới tình huống thần kinh cao độ căng thẳng vẫn có thể hành động bình thường.

“Ngươi muốn cứu Miêu Phương Phi, đúng hay không.”

Bên tai quanh quẩn lời nói tùy ý của Bính 9, sợ hãi hàng lâm, Thạch Đào như muốn lắc đầu. Nhưng hắn lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Miêu Phương Phi cùng tiếng tuyệt vọng ngẹn ngào.

“Đúng vậy.”

Thạch Đào nghe được chính mình mở miệng, giống như điên rồi.

Lần này chỉ sợ muốn xong.

Đáy lòng Thạch Đào lạnh buốt, hắn biết rõ Bính 9 là bạo quân, hắn ghét nhất là lữ khách tự làm theo ý mình.

Nói ra câu nói kia, hắn vô cùng hối hận, rồi lại có chút không quá hối hận. Hắn thật sự không nghĩ nhìn đồng đội mình chết đi.

Dù đây là đang trong một hành trình tàn khốc.

“Tốt.”

Thanh âm của Bính 9 vẫn lãnh lãnh đạm đạm, như mưa nhỏ xuống rơi trên cành lá, Thạch Đào vậy mà cảm thấy thanh âm của hắn có chút êm tai.

“Một hồi, cõng cho tốt.”

Vệ Tuân ra mệnh lệnh, Thạch Đào không cách nào miêu tả tâm tình một khắc này của mình, hắn luống cuống tay chân dùng dây dừng gắt gao quấn Bính 9 vài vòng, cố định chặt chẽ. Lúc này mới nhớ tới chính mình còn không có trả lời, vội hoảng loạn nói:

“Đã tốt!”

Vệ Tuân không để ý đến Thạch Đào, hắn nhìn thẳng vào màu đỏ quái vật đang nhào trên vai lưng Miêu Phương Phi cắn xé, run lên hướng dẫn du lịch kỳ, vải đỏ thấm đầy nước mưa rủ xuống, ở trong tay Vệ Tuân tựa như côn Hồng Anh Thương.

“Chạy.”

Thạch Đào chạy vụt lên, nhanh như trận gió. Kể từ khi Miêu Phương Phi gặp nạn đến bây giờ đã qua hai ba phút, nàng còn chưa có chết, một con hoa ban xà lớn bằng cánh tay hung hãn trèo lên bả vai Miêu Phương Phi đang cùng con quái vật giống như đứa trẻ mới sinh bị lột da liều chết quần chiến.

Dưới sự yểm hộ của hoa ban xà, Miêu Phương Phi liều mạng muốn giết quái vật, nhưng đao trong tay nàng chém vào trên người quái vật cũng chỉ có “phốc” một tiếng trầm đục, như chém trên một tấm da cứng. Mà hàm răng bén nhọn của quái vật lại có thể dễ dàng đem hoa ban xà xé rách!

Nhận thấy các đồng đội đã bỏ mình đi xa, Miêu Phương Phi tràn đầy tuyệt vọng vẫn dốc sức liều mạng chống cự.

Nàng không muốn chết!

“Tê —— “

Một tiếng rít yếu ớt, hoa ban xà yếu ớt rủ xuống như một cái ống nước bị vỡ, không động đậy được nữa, không có trở ngại, quái vật trực tiếp hướng cắn yết hầu Miêu Phương Phi! Miêu Phương Phi lại không từ bỏ, nàng tàn nhẫn há mồm, răng nanh như răng rắn bén nhọn hiện ra kịch độc màu lam, là muốn cùng quái vật cắn lẫn nhau, hấp hối giãy giụa!

Phanh —

Mùi máu tanh hôi ấm áp phả vào mặt, Miêu Phương Phi ngẩn người, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Thẳng đến một tiếng quát như lôi đình đâm xuyên qua linh hồn của nàng.

“Miêu Phương Phi, về đơn vị!”

Một mảnh màu đỏ tươi trên hướng dẫn du lịch kỳ, đó là máu của con quái vật. Cột cờ quét ngang, Vệ Tuân lưu loát nhấc theo Miêu Phương phi đang sững sờ tại chỗ, làm cho nàng tránh được hồng ảnh từ trong rừng đang bắn nhanh đánh úp lại!

“Anh ——!!”

Tiếng rống thê lương bén nhọn của quái thú giống như tiếng trẻ con khóc, tràn đầy oán hận cùng hận ý! Quái vật không có chết, mặc dù Vệ Tuân hầu như đem sọ não nó dập nát, nó vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót. Lúc này Thạch Đào lanh lợi tiến lên thêm một bước, đem Miêu Phương Phi ngăn ở phía sau, bởi vì như vậy Vệ Tuân sẽ không cần bận tâm nàng, chỉ dùng chú ý ở cuộc chiến trước mắt!

Cánh tay phải bởi vì dùng sức quá mạnh chấn động run lên, Vệ Tuân phất phất tay, trong lòng bàn tay là cột cờ nóng cháy.

Hướng dẫn du lịch kỳ lại nóng lên, bắt đầu từ thời điểm khi Miêu Phương Phi rời khỏi đơn vị, đến bây giờ càng ngày càng nóng!

[Hướng dẫn viên du lịch có kinh nghiệm phong phú có thể dẫn dắt hành khách của mình trở lại đơn vị dưới bất kỳ tình huống gì!]

Quả nhiên, đối với con quái vật lột da đã “trở ngại” Miêu Phương Phi quay trở về đơn vị, hướng dẫn du lịch kỳ phô bày ra cường đại uy lực!

“Anh ——!!”

“Anh ——!!”

Huyết ảnh ở trong bóng cây âm u xoay quanh, phát ra âm thanh quái dị phảng phất như kêu gọi, ngay sau đó từ phía sau nó vậy mà lại có thêm một đầu quái vật xuất hiện!

Đang bị thương nặng Miêu Phương Phi cắn răng trở mình bò lên, tay cầm lưỡi đao sắc bén, ánh mắt hung tợn như một lang mẫu, âm thầm hướng Thạch Đào đưa mắt ra hiệu. Thạch Đào hạ thấp thân người xuống, toàn thân căng chặt, tùy thời chuẩn bị mang Bính 9 chạy chốn.

Miêu Phương Phi đã được cứu, bọn họ hoàn toàn có thể thừa dịp hiện tại nhanh chạy trốn, hai đầu quái vật cường đại, ai cũng không cách nào tưởng tượng!

Đợi đến được Tiểu Long Nghĩa Trang liền an toàn!

Nhưng —

“Xông.”

Vệ tuân chưa từng có ý niệm chạy trốn trong đầu! Hắn muốn thử một chút, thử xem uy lực của hướng dẫn du lịch kỳ, thử xem sau khi bản thân kế thừa diện bản Bính 9 thực lực đến tột cùng được như thế nào!

Hướng dẫn du lịch kỳ tính chất đặc biệt, lại chú định Vệ Tuân đi ở đằng trước nhất của đội ngũ, đối mặt trước nhất các loại nguy hiểm. Nếu như sớm muộn đều muốn đối mặt chiến đấu, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất!

Chưa tới cảnh điểm đầu tiên, quái vật gặp phải tương đối là yếu kém. Có Thạch Đào tại, Vệ Tuân có thể nếm thử uy lực hướng dẫn du lịch kỳ, khi rút lui có thể ra lệnh Thạch Đào đưa hắn chạy trốn.

Vệ Tuân đang nghiêm túc chơi cái trò chơi kích thích này, hết mình nhập vào nhân vật hướng dẫn viên du lịch.

Càng quan trọng hơn là, thiên tính truy tìm kích thích nguy hiểm chưa bao giờ biến mất, Vệ Tuân hắn ưa thích chủ động nghênh chiến, ưa thích mạo hiểm, hắn tuyệt sẽ không trở nên tầm thường!

Hai đầu quái vật một trái một phải đánh về phía Vệ Tuân, tiếng kêu vang thanh của chúng nó có thể khiến cho người ta bị dọa phá tan can đảm. Thạch Đào sợ đến mức đại não trống rỗng, thân thể lại trung thành phục tùng mệnh lệnh Vệ Tuân, dẫn hắn xông lên trước!

Điên rồi, đều điên rồi!

Đứng lên nửa người trên, Vệ Tuân lộ ra một nụ cười hưng phấn, tươi cười gần như là điên cuồng, hắn dương tay nhấc ngang cột cờ, chủ động đâm về phía quái vật!

Đi chết đi!

Tác giả có điều muốn nói:

Chương sau là tên điên tiểu Tuân Tuân!

Bạn đang đọc Vô Hạn Du Lịch Đoàn (Bản Dịch) của Yến Cô Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi punpon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.