Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Túy Mỹ Tương Tây (7) – Tên điên Bính Cửu.

Phiên bản Dịch · 2717 chữ

Chương 7. Túy Mỹ Tương Tây (7) – Tên điên Bính Cửu.

“Anh -!!!”

Quái vật mở ra tứ chi, giống như sóc bay lướt đi trong rừng, đánh về phía Vệ Tuân, chúng phát ra tiếng kêu thê lương, bỗng nhiên trong đầu Vệ Tuân vang lên một giọng nữ nhu hòa lạ lẫm lại quen thuộc.

“Tiểu Tuân, đến đây, đến với mụ mụ.”

Thanh âm của mẫu thân trong ký ức tuổi thơ hạnh phúc ít ỏi của Vệ Tuân.

“Tiểu Tuân không cần sợ, đến đây với mụ mụ.”

Tựa như mẫu thân đang mở ra hai tay, từ ái mỉm cười, chờ đợi Vệ Tuân đi đến trong ngực nàng.

Nhưng cái nàng chờ lại là một cây hướng dẫn du lịch kỳ!

Đầu tròn cây cờ đâm thủng ngực, “mẫu thân” rú lên thê lương như bị đao nhọn làm bị thương. Trên mặt tràn đầy thần sắc bi thương không dám tin, nước mắt rưng rưng.

Ngay cả người có ý chí sắt đá thấy một màn này chỉ sợ đều sẽ chần chờ thủ hạ lưu tình, nhưng Vệ Tuân lại cười dùng sức.

“Mụ mụ yên tâm.”

Cột cờ đem thân thể quái vật toàn bộ đâm thủng. chỉ một thoáng “mụ mụ” làn da tróc bong hầu như không còn, lộ ra một màu đỏ tươi huyết nhục, từ người biến thành một con quái vật có da thịt như một đứa trẻ sơ sinh bị lột, sự chuyển biến này có thể dọa cho cả người có mười lá gan cũng muốn nứt ra, đồng tử Vệ Tuân hơi co lại, không phải vì sợ hãi.

Mà là hưng phấn!

Táp!

Một con quái vật khác thừa cơ đánh về phía Vệ Tuân, răng nhọn hung ác cắn lấy tay phải đang nắm cột cờ, trực tiếp đem cổ tay cắn rách, máu đen chảy dọc xuống – Hàm răng của nó có độc!

Nhưng Vệ Tuân lại không chút hoang mang đem cột cờ đổi đến tay trái, cột cờ mạnh phá qua màn mưa một đòn nghiêm trọng đem quái vật đánh bay, không chút nào bận tâm trên răng nanh con quái vật còn treo huyết nhục của hắn! Quái vật thê lương gào thét, thanh âm đinh tai nhức óc vào tai Vệ Tuân lại hóa thành một giọng nam bình tĩnh nghiêm khắc.

“Tiểu Tuân, thương tổn chính mình là biểu hiện của kẻ yếu.”

Là thanh âm của ca ca, khi còn nhỏ Vệ Tuân vụng trộm muốn thông qua tự mình hại mình để nếm thử cảm giác đau đớn, lúc đó đã bị hắn nghiêm khắc ngăn lại, nam nhân lớn hơn có dung mạo cùng Vệ Tuân giống nhau nghiêm túc vươn tay:

“Tới, đưa đao cho ta.”

Vệ Tuân vung “đao”, lại dùng thêm sức hạ xuống. Thấy “ca ca” cũng bị mất sạch da, biến thành quái vật, Vệ Tuân càng cao hứng nở nụ cười:

“Ca ca ngươi xem, ta đã trở nên mạnh mẽ.”

Hướng dẫn du lịch kỳ được đổi đến tay trái tựa hồ có uy lực càng lớn, bộ da cứng rắn của quái vật với hắn mà nói không khác gì đậu hũ mềm, không chút nào có thể ngăn cản được công kích của Vệ Tuân, Miêu Phương Phi ở bên cạnh vốn muốn trợ giúp, nhưng hiện tại nàng đều xem đến choáng váng!

Một cây tiếp một cây, Vệ Tuân không chút nào lưu thủ hung ác đánh lên trên người quái vật, tóe lên dinh dính thịt nát, giờ khắc này hắn đang cười, càng cười càng cao hứng, trong mắt chỉ có quái vật!

“Ha – “

Quái vật có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác, hướng dẫn du lịch kỳ có lực lượng siêu quần, giống như trận chiến đẫm máu của cường giả, trò chơi hành trình này so tưởng tượng của Vệ Tuân còn muốn kích thích hơn!

“Anh – “

Bị cột cờ luân phiên đánh trúng quái vật cơ hồ từ giữa bị chém thành hai nửa, nó thê lương kêu thảm, giãy giụa muốn chạy trốn vào trong rừng, lại bị Vệ Tuân ném cột cờ xỏ xuyên qua!

Lạch cạch

Cột cờ xuyên qua hai quái vật rơi xuống đất, con đằng sau vẫn đang vô lực giãy giụa, còn con trước đó đã đầu bị Vệ Tuân một chùy làm cho toàn thân thối nát, đã biến thành ghềnh máu đỏ tươi dinh dính thịt nát.

Kịch liệt chiến đấu kết thúc, Vệ Tuân có chút thở nhẹ, hắn từ trong hưng phấn khôi phục trạng thái, thậm chí vẫn có chút chưa thỏa mãn.

Nhưng là, sau khi bình tĩnh lại, cỗ mùi tanh nồng giống như cá thối được ướp nửa tháng đập vào mặt, Vệ Tuân run run bị hun đến hắt hơi một cái, tươi cười trên mặt lúc chiến đấu đang lộ ra vài phần biểu tình hoảng sợ.

“Hắt xì!”

Tiếng hắt xì không lớn, lại đem Thạch Đào sợ tới mức run rẩy.

Vệ Tuân vẫn rất hài lòng với sự ổn định của “tọa kỵ” trong hồi chiến đấu vừa rồi, hắn vỗ vỗ vai Thạch Đào như an ủi, thuận tiện đem máu bẩn dính trên tay xoa đi.

“Đi, đem nó giết.”

Con quái vật đang bị cột cờ xuyên qua còn đang yếu ớt giãy giụa, chưa có chết. Huy chương hình con bướm bạc đã khôi phục vẻ lạnh băng, hai đầu quái vật này là toàn bộ nguy hiểm trên sơn đạo.

Vệ Tuân như một con gà mái già vỗ lấy hai cánh tay, không muốn làm cho máu trên tay dính vào trên người, càng không muốn tại chiến trường mùi hôi ngút trời này chờ lâu.

Thạch Đào bị chụp chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống. Đầu óc hắn trống rỗng, bên tai còn quanh quẩn lúc Bính 9 đồ sát quái vật, tiếng cười điên cuồng hưng phấn.

Điên, tên điên bính 9, đồ tể Bính 9 –

Hắn nói mẫu thân, ca ca – chẳng lẽ Bính 9 ở hiện thực đã tự tay giết hại người nhà?!

Thật là đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ.

Quái vật có cái gì để sợ, có thể đáng sợ hơn Bính 9 sao!

“Đi đem....nàng giết......”

Thanh âm Bính 9 như ác ma quanh quẩn bên tai hắn.

Hắn, hắn muốn cho hắn đi giết ai?

Miêu Phương Phi?

Không, không thể nào, Bính 9 không phải vừa cứu Miêu Phương Phi sao?

Nhưng –

Nhưng Bính 9 chính là một kẻ điên như vậy!

Thạch Đào cả người cứng đờ căng chặt như một tảng đá, Bính 9 lại vỗ vỗ bả vai của hắn – đây là đang thúc giục!

Miêu Phương Phi, mau chạy!

Thạch Đào nội tâm không tiếng động hò hét, trải qua tràng chiến đấu kinh khủng vừa rồi, hắn đã bị Bính 9 dọa mất mật, biết mình hoàn toàn không cách nào phản kháng Bính 9.

Ngay cả hiện tại Bính 9 khiến hắn đi giết người, Thạch Đào chỉ sợ đều đối với hắn nói gì nghe nấy, giống như là tiếp tay cho ma cọp vồ!

Chạy mau a...., Miêu Phương Phi, chạy mau –

Đáng tiếc Miêu Phương Phi không nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng trong lòng Thạch Đào, ngược lại đánh tới. Nữ nhân đầy vai mặt mũi là bê bết máu, giống như bị điên cầm đao bên cạnh vũng nước đâm loạn trên người con quái vật, đao đao đều hạ xuống chỗ hiểm, loại tàn nhẫn này khiến người xem tâm cũng phát lạnh.

Đao không đâm thủng thân thể quái vật , Miêu Phương Phi liền nhặt lên hướng dẫn du lịch kỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt, hung hăng hướng đầu quái vật đâm ghim xuống!

Tiểu quái vật co giật một hồi, rốt cuộc không động đậy được nữa. Đao bổ xuống thành công Miêu Phương Phi cũng thoát lực ngã xuống, thở phì phò, lại miễn cưỡng bò dậy, đứng lên đem hướng dẫn du lịch kỳ bằng hai tay bưng lên giao cho Bính 9.

“Cám, cám ơn ngài đã cứu ta.”

Giọng Miêu Phương Phi khàn khàn, có chút đau khổ cúi xuống, ngữ khí lại dị thường nghiêm túc.

“Mạng này của ta thuộc về ngài.”

Vệ Tuân chú ý thấy lòng bàn tay Miêu Phương Phi đều bị phỏng, lữ khách không thể sử dụng hướng dẫn du lịch kỳ, cưỡng ép sử dụng sẽ nhận lại trừng phạt.

Rơi xuống nước bùn, lại dính đầy huyết nhục óc quái vật hướng dẫn du lịch kỳ bẩn đến không đành lòng nhìn thẳng, Vệ Tuân mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, may mắn có thể đem hướng dẫn du lịch kỳ thu hồi vào trong châm cài áo, không cần tự tay cầm lấy.

Ngay khi thu hồi hướng dẫn du lịch kỳ, một thanh âm vang lên trong đầu Vệ

[ Ngài đã giết chết thi hóa phi hồ, nhận được thi hóa phi hồ sách tranh, sách tranh thu thập tiến độ ¼]

[Phi hồ, tên khoa học Hồng bạch sóc bay, còn được gọi là tùng Miêu nhi, phân bố tại Miến Điện, Thái Lan cùng các nơi Tứ Xuyên, Quảng Tây, Vân Nam Trung Quốc, ngày ngủ đêm ra, có thể ở trong rừng lướt đi]

[Thi hóa phi hồ, quái vật đẳng cấp 5 sao, biến chủng do bị cương thi cắn bị thương, hàm răng móng tay cùng huyết dịch đều chứa kịch độc, chỉ có mật của loài thi hóa phi hồ mới có thể giải]

[Tương truyền, Tương Tây đuổi thi đi đường đêm thường gặp phải nguy hiểm, thôn trưởng Thiết Bích Thôn các thời kỳ năm giữ bí quyết thuần dưỡng phi hồ, phi hồ có linh tính có thể theo đội đuổi thi cùng hành động, sớm vì người đuổi thi đưa ra cảnh báo. Phi hồ bị thuần dưỡng trung thành vô cùng, khi tất yếu thậm chí sẽ hi sinh chính mình, giúp chủ nhân tranh thủ thời gian]

[Ngài đã mở ra tân cảnh điểm: Phi hồ sơn lâm, tiến trình 10%]

[Hướng dẫn viên du lịch ưu tú luôn vì lữ quán mà suy nghĩ, ví dụ như chủ động mở ra những cái mới, các điểm hấp dẫn có lợi nhuận! Cố lên a..., khi cảnh điểm mới mở được mở được hơn phân nửa, ngài sẽ đạt được khích lệ kim, làm mới cảnh điểm thành công mở ra, ngài sẽ nhận được lữ quán tặng thưởng!]

[Tích, ngài giết chết thi hóa phi hồ, đạt được thi hóa phi hồ oán hận]

Một cỗ oán niệm bao hàm lãnh ý buông xuống, như có thực chất vậy quanh bên người Vệ Tuân. Vệ Tuân nghi hoặc phán định của lữ quán, vì cái gì Miêu Phương Phi giết chết phi hồ lại tính đến trên người của hắn?

Là bởi vì hắn thương tổn cao nhất, hay bởi vì phi hồ là Miêu Phương Phi dùng hướng dẫn du lịch kỳ giết chết?

Thi hóa phi hồ kịch độc, Vệ Tuân nhìn cánh tay phải chính mình, nơi bị phi hồ cắn đã bắt đầu biến thành màu đen thối rữa, nhưng Vệ Tuân chẳng qua chỉ cảm thấy chút ngứa mà thôi.

Mà Miêu Phương Phi đã đau đến toàn thân run lên, sắc mặt nhợt nhạt tái xanh, thoạt nhìn sắp không chống cự được bao lâu. Tuy nhiên kinh nghiệm nàng phong phú, rất nhanh chính mình tự nuốt vào mấy viên Giải độc hoàn tự chế, lại từ trong túi du lịch lấy ra gạo nếp bôi lên người, gạo nếp có thể loại bỏ thi độc nhưng lại không cách nào hoàn toàn giải trừ kịch độc của thi hóa phi hồ.

Loại kịch độc đặc thù này, bình thường tự thân độc vật chính là giải dược.

Miêu Phương Phi đối với độc vật có nghiên cứu, khi Bính 9 mệnh lệnh nàng đi đào lấy túi mật của con quái vật, trái tim Miêu Phương Phi đều đập kinh hoàng. Nàng biết rõ đây là thứ thuốc duy nhất có thể cứu lấy sinh mệnh nàng!

Lúc màu đen túi mật to bằng quả nho được đào ra, trong nháy mắt dục vọng muốn sống như khống chế thân thể của nàng làm Miêu Phương Phi ngay lập tức lấy một giọt ăn vào. Thế nhưng là –

Đè xuống cuồn cuộn khát vọng cùng kịch liệt đau nhức, Miêu Phương Phi thành thành thật thật đem túi mật đưa về phía Bính 9.

Nếu là quá khứ, dưới tử vong uy hiếp Miêu Phương Phi có thể thừa dịp Bính 9 bị thương công kích hắn, cướp lấy túi mật.

Nhưng Bính 9 đã cứu nàng.

Vô luận là xuất phát từ mục đích gì, Miêu Phương Phi như cũ cảm kích. Nàng thiếu Bính 9 một cái mạng, cho dù Bính 9 một giọt mật cũng không bố thí cho nàng, tùy ý nàng đi tìm chết, Miêu Phương Phi cũng không một câu oán hận.

Hơn nữa –

Nhìn bàn tay của Bính 9 bị cắn rách, máu đang nhỏ giọt, nửa cánh tay đều bị trúng độc mà biến đen, mà hắn lại vẫn biểu tình bình tĩnh không dao động, Miêu Phương Phi không khỏi phát lạnh trong lòng.

Cho dù nàng ra tay, chỉ sợ cũng đánh không lại Bính 9.

Vẫn là nên thành thành thật thật.

Vệ Tuân liếc nhìn Miêu Phương Phi toàn thân bê bết máu, lại chán ghét liếc nhìn túi mật dính đầy máu tanh hôi thối.

Cái gì đây, còn muốn hắn tự mình động thủ lấy mật?

“Ngươi đem mật lấy ra.”

Vệ Tuân không hề áp lực “nô dịch” Miêu Phương Phi, dù sao mệnh người này đều là của hắn, làm chút ít việc nhỏ cũng được đi.

Như thế nào còn bất động?

Miêu Phương Phi khiếp sợ sững sờ tại chỗ, sau khi cảm nhận được Bính 9 đang ngưng mắt nhìn thì toàn thân run lập cập, lập tức cúi đầu xử lý lấy túi mật.

Cho dù vô cùng kinh ngạc, động tác lấy mật của Miêu Phương Phi vẫn như cũ rất lưu loát lão luyện, rất nhanh mật màu xanh đen đã rơi vào trong bình nhỏ bằng ngón tay lớn.

Dùng ý chí lực lớn nhất khắc chế chính mình, Miêu Phương Phi đem trọn bình mật cứu mạng đều giao ra cho Bính 9.

...

Vệ Tuân nhìn về phía bình nhỏ chứa mật bên trong, cái loại từ màu xanh đậm rồi sáng lên không rõ màu sắc, mùi tanh tưởi cùng mùi thảo dược nồng nặc trộn lẫn vào nhau tản mát ra một loại mùi khác giống như mùi cá trích thối đóng hộp, quả thực giống như Snape cho Potter làm độc dược khiến người hít thở không thông.

Không, không, cái này thật sự có thể giải độc sao? Đồ giám kia là đang lừa hắn đi.

Nếu không phải tay phải nát nhanh muốn thấy xương, Vệ Tuân tuyệt sẽ không đụng vào loại đồ vật này!

“Ngươi nếm một giọt.”

Vệ Tuân lẩm bẩm lầm lầm nói, ý đồ vùng vẫy giãy chết, hắn sớm cảm thấy cái lữ quán này không phải vật gì tốt, không phải là thừa cơ muốn hạ độc chết hắn đi.

Cái mật này thật sự có thể uống??

Hắn không tin.

Lại không nghĩ rằng, sau khi nghe lời nói của hắn Miêu Phương Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt không dám tin gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hai mắt như sáng lên!

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tuân: Có độc, cái này nhất định có độc – Miêu Phương Phi, ngươi trước thử xem

Miêu Phương Phi: !! Ô ô! Ta đã nghe được cái gì! Hắn để cho ta trước tiên giải độc! Nước mắt, hướng dẫn viên du lịch tốt như vậy là thật chăng!

Bạn đang đọc Vô Hạn Du Lịch Đoàn (Bản Dịch) của Yến Cô Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi punpon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.