Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn Đồng Hành

Tiểu thuyết gốc · 1937 chữ

Thanh Sơn trấn, đã từng phồn vinh, đã từng nhộn nhịp, đã từng trải qua hỉ nộ ai oán theo bức tranh hồng trần thì nay lại chỉ còn điều hiêu cô quạnh, mộ sát mộ.

Triệu Ngân nhìn, hốc mắt đã ướt. Hiện tại bản thân cũng đã là nữa tu tiên giả nhưng nhìn thôn quê đã lớn lên, đã cảm nhận ấm áp. Đã từng nở nụ cười thật tươi khi còn nhỏ, nụ cười của sự hồn nhiên, nụ cười đến từ những điều bình dị nhất. Hắn khóc, hôm ấy hắn khóc như một đứa trẻ. Không ai biết động lực sống tiếp của hắn là gì, đại ca nhị ca đã từng kết nghĩa kim lan lần lượt chết trước mắt. Tuy sư tôn đã tận tay giết hung thủ nhưng nội tâm hắn liệu có cam lòng hay không? Tất nhiên là không, nhiều lần y đã cố hỏi bản thân rốt cuộc mọi chuyện sao lại thế này. Âm dương nhãn mang đến cơ hội, mang đến cho hắn khát vọng lớn lao về tu tiên giới, có thể là bảo vật ngàn năm có một. Thế nhưng đó chỉ là sự ích kỉ đến từ bảo vật thông linh, đó là bản năng của mọi sinh vật tự động tìm vật chủ, tự động kí sinh. Nhưng nhân gian có ai biết tác hại của nó mang lại.

Lần đầu tiên Triệu Ngân không theo quán chú của Âm dương nhãn, lần này mắt phải cũng đổ huyết lệ. Huyết lệ này không có sát khi, huyết lệ này không có sinh cơ nó chỉ có u buồn, chỉ có bi thương cho nhiều nhân sinh. Lý Lôi, Thương Thiết như có hai hình bóng đang mỉm cười với hắn.

Hôm ấy, huyết lệ đổ rất nhiều. Oán giận bản thân, nuối tiếc cùng với hoài bảo. Thân ảnh ấy vẫn cứ quì nơi đầu mộ. Trán đội trán, đầu nâng đầu, hắn vừa cười vừa khóc. Cười vì nhân sinh như mộng, khóc vì nhân không hoàn. Hắn bước đi, bước chân chốc chốc liêu xiêu, chốc chốc lại tỉnh táo. Bi thương ngập trời.

" gia gia, Triệu hoa các người phải sống thật tốt, Triệu Ngân đi tìm các người" như đom đóm phát sáng dứoi đêm tối, hắn đã tìm được lý do để tiếp tục.

Khoảng cách không xa, Tống Hà nhìn Triệu Ngân thật kĩ. Không biết tự lúc nào mắt y cũng đỗ lệ, thiếu niên anh tuấn ấy đã trải qua tận cùng của địa ngục. Đau đớn thật sự không đến từ việc bản thân bị thương, không đến từ việc đối mặt sinh tử mà là hắn đã mất đi những gì quý giá nhất. Hắn cố gắng tìm cho mình lý do để tiếp tục sống. Nhân sinh có bi có hoàn, Tống Hà đưa tay lau nhẹ nơi khoé mắt, lần nữa nhìn về Triệu Ngân bằng con người khác.

Nhân sinh có câu " hãy để thời gian làm nhiệm vụ của nó" bi thương rồi cũng sẽ ngưng nhưng nỗi niềm này sẽ mãi tiếp tục.

La Mã quốc là đế đô phồn vinh nhất trong hàng vạn năm qua, khoảng cách từ đại quốc này đến đất nước khác không phải là thứ mà phàm nhân có thể đong đếm được. La Mã trở thành cường quốc đều do một tay họ Tống tạo nên. Lão tổ Tống khuyết tu vi khủng bố, một tay trấn áp Triệu quốc cùng Cương quốc tạo thành thế chân vạc trên nữa đầu Vĩnh Hằng đại lục. Từ đó truyền thừa xuống, hạ, thu, đông trôi qua mùa xuân lại đến bắt đầu một năm mới, người ta dùng " hạ lạc" tức là hoa lạc vào mùa xuân để đong đếm thời gian. Từ đó năm " hạ lạc" cũng bắt đầu hình thành. Hiện tại đã năm thứ ba trăm tám bảy, không ai biết Tống Khuyết đã đi đâu, vị lão tổ khai thiên lập địa này đã biến mất theo thời gian. Có nhiều truyền thuyết hay điển tích nói y đã chết, nhưng vẫn có người bàn luận y đang tĩnh tu trong hoàng cung.

Hiện tại, hoàng đế Tống Hào biệt hiệu Hào Sơn chấp chưởng La Mã quốc sinh ra tam đại nam tử và một tiểu mỹ nữ, gồm thái tử Tống Hà, nhị hoàng tử Tống Thiên Thời, tam hoàng tử Tống Hệ, công chúa Tống Nhi, ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất. Bên cạnh đó không thể không nhắc đến vương giả trong vương giả cũng là dòng họ lâu đời từng tháp tùng Tống Khuyết chinh chiến ngược xui, về sau đại công cáo thành liền có chỗ đứng trong vương triều La Mã. Lệ Bá Quân đệ nhất chiến tướng dưới quyền Tống lão tổ, được đặc cách giữ chức quốc công cùng trường tồn với La Mã quốc, dưới một người trên vạn người. Năm tháng trôi qua, dòng dõi họ Lệ cũng dần đặt nền móng vững chắc, được cho phép quản lý những khu vực trọng yếu từ đó tài nguyên không ngừng tăng mạnh.

Nói đến La mã quốc không thể không nhắc đến " Âm nhai" cùng "Minh Thời", hai đại hiểm cảnh bậc nhất, được hình thành từ rất lâu, tương truyền còn xuất hiện trước khi đế quốc được thành lập, thu hút vô số ánh nhìn của tu sĩ khắp đại lục Vĩnh Hằng.

Âm nhai quanh năm băng giá, cửa vào chỉ là cánh cổng đã phủ bụi, thế nhưng đến nay chưa có người nào có thể đi đến tận cùng, càng không thể hiểu thấu nó là gì, trong âm nhai thường có nhiều lời đồn đoán về những sinh vật bí hiểm hay xuất hiện, đã có rất nhiều tu sĩ đã phải bỏ mạng dưới băng tuyết.

" Nhân hoạ đắc phúc" trong nguy có an, trong hoạ có phúc. Đại nạn không chết ắt có phúc dày. Không ít lần, tu sĩ sống sót trở về đều có kì trân dị bảo, ngay cả một số dược liệu đã tuyệt thế từ lâu đều lần lượt xuất thế. Từ đó dưới ánh mắt thèm khát của tu sĩ khắp nơi, hoàng đế Tống Hà phân phó Lệ gia đến quản lý, một phần muốn kìm hãm tu sĩ ngoại quốc, phần khác tìm chút sính uý, Phường thị, thay nhau mọc sát " Âm nha" tạo nên bầu không khí nhộn nhịp nhưng đầy mùi máu tanh.

Phồn vinh đến thời gian dài, lợi ích đến từ " âm nhai" ngày càng lớn, đã thu hút ánh mắt tam đại môn phái tu tiên của La Mã quốc bao gồm " Vô Hồn tông", " Thương Thiết phái" và Băng cung. Không những thế Triệu quốc cùng Cương quốc đều nhăm nhe đến miếng thịt béo này. Trước tình thế " giương cung, bạt kiếm", Hào Sơn vương không thể ngồi im được nữa, lần lượt cáo tri đến tam đại tông môn, đồng ý xây dựng thế lực riêng trong phạm vi , nhưng tuyệt đối không cho phép đấu pháp trong phạm vi Lệ gia quản lý, mọi quyền lợi hay tài nguyên đến từ " âm nhai" đều do tu sĩ đích thân trao đổi không được phép tranh giành.

Cuối cùng, tam đại tông môn đi đến quyết định cùng xây dựng thương hội, lấy mục tiêu " không có kẻ thù lâu dài, chỉ có lợi ích là vĩnh cữu" đem tài nguyên triệt để chia làm ba thông qua phường thị và đấu giá quy đổi. Từ đó đệ nhất thương hội La Mã quốc hình thành tạo nên thế đối lập với Lệ gia, nhằm đánh đuổi triều đình ra khỏi " âm nhai". Và nó có tên " Hiệp Lan hội".

Lại nói đến Hào Sơn vương, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở đem Lệ gia rút về. Phần lớn hoàng thân quốc thích đều là đệ tử nội môn trong tam đại tông môn, hoà hoãn một chút để tránh đi mối hoạ sau này.

Còn Minh Thời càng bí hiểm hơn, điển tích chỉ nêu rõ lần gần nhất xuất thế là chuyện của nghìn năm trước, không một dấu hiệu chỉ dành cho ngươi có duyên. " Minh thời " được ví như truyền thừa, đang đi tìm chủ nhân cho mình. Khắp nơi đều có thể phủ xuống.

Khép điển tích lại. Triệu Ngân ngưng trọng. " Âm nhai " tám phần là chí âm, nhưng hiện tại chưa ổn thoả, bản thân năng lực thấp kém, đến đó coi như tìm chết".

Tuy đã có thần thức của tu sĩ Trúc Cơ thế nhưng thân thể hắn vẫn là phàm nhân, không thể tránh được sinh lão bệnh tử. Tuổi thọ trăm năm chỉ là thước đo của hồng trần chứ bao nhiêu người đến được ngưỡng ấy. Dùng thời gian của con người để đạt đến ngưỡng cửa tu sĩ cấp cao, độ khó biết bao. Sư tôn từng nói tu luyện linh hồn đơn thuần chú tâm đại đạo, trước hết ngao du tìm kiếm cơ hội, sau cùng bế quan đem Lục Tâm phế đến bình cảnh.

" Trong " Càn thư" có công pháp nhưng ta không có linh lực hiện tại chưa thể tu qua, trước mắt nên học luyện đan, còn luyện khí và pháp trận sẽ vừa đi vừa tham khảo". Sắp xếp xong Triệu Ngân cũng tiếp tục lên đường. Đoạn đường từ Thanh Sơn trấn đến thôn sơn khác tương đối vắng. Bỗng:

" tiểu hữu, tại hạ là nho sĩ trên đường hồi hương, chẳng may bị đạo tặc thăm hỏi, lộ phí trên người đã hết, kính mong được giúp đỡ" tiếng gọi bên đường làm Triệu Ngân bừng tỉnh. Tuy đã có thần thức thế nhưng hắn không có thói quen phát ra với tần suất liên tục. Cứ đắm chìm trong suy nghĩ mà không phát giác ra người đối diện

Ngước mặt lên là nam tử khoác đạo bào trắng, phía dưới lại có ánh đỏ thoạt nhìn trông như lửa, tuổi tầm hai lăm anh tuấn. Tóc ngắn ngang vai trên lưng có đeo giỏ trúc.

Triệu Ngân chắp tay chào lại,

" tại hạ Triệu Ngân trên đường ngao du không biết danh tính đạo huynh"

" tại hạ Tống Hà quê quán Đông Sơn, lên kinh đô mài mực thành thơ kiếm chút bạc lẻ, nữa đường không may, mong đạo hữu cho ít đồ vụn thoát ly cơn đói" nam tử hành lễ rồi đưa tay xoa bụng tỏ ý.

" Tống Hà, họ Tống" Triệu Ngân lẩm bẩm, thoạt nhìn y phục và cách hành ngôn đều giống với nho sĩ, có lẽ bản thân đã suy nghỉ nhiều. Nhẹ đưa tay trái giấu sau người, vận ý niệm hai chiếc màn thầu xuất hiện trên tay, không nghĩ ngợi nhiều mà ném đến nam tử.

Tống Hà vội chộp lấy, đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn. Triệu Ngần nhìn chốc lát rồi nhẹ nhàng rời đi.

" tiểu hữu, đoạn đường còn dài có thể để ta bầu bạn với ngươi, chí ít hai người vẫn an toàn hơn" Họ Tống nói nhanh như sợ hắn biến mất.

Triệu Ngân vốn là người đọc sách, nay được gặp người tự sưng là nho sĩ, cũng muốn hiểu thêm một hai, mỉm cười gật đầu.

Bạn đang đọc Vô Hồn Chi Giới sáng tác bởi laohautuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi laohautuan
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.