Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Sắc hoả

Tiểu thuyết gốc · 1838 chữ

Thanh sơn chỉ là một thôn nhỏ trong hàng nghìn trấn nằm rải rác trên La Mã quốc, khoảng cách từ nơi này đến thôn khác cũng có thể gần hoặc phải đi nhiều ngày đường. Hiện tại mục tiêu của Triệu Ngân chính là thôn sơn gần nhất, thế nhưng hắn chỉ có thể vừa đi vừa dò không thể biết toạ lạc chính xác nằm ở đâu.

" Tống huynh, thứ cho tại hạ ngu muội, Đông Sơn ở đâu"

" Đông Sơn chỉ là một phố nghèo nằm hướng nam, cách biên giới Triệu quốc hai mươi dặm, tiểu hữu không biết cũng là lẽ thường tình" Tống Hà nhẹ nhàng đáp. Nếu có Thanh Thuỷ ở đây chắc chắn nàng sẽ giật mình sửng sốt, ngôn từ đĩnh đạc, lễ nghĩa tôn kính, khác xa bộ dáng hèn mọn thường ngày.

Nghe đến Triệu quốc, thâm tâm Triệu Ngân chợt nhớ đến tiểu muội Triệu Hoa, nhất thời vui vẻ. Đối với thân phận Tông Hà, lúc đầu hắn còn có chút nghi hoặc thế nhưng qua cử chỉ cách hành xử, cuối cùng Triệu Ngân cũng dẹp đi nghi vấn trong lòng.

Sắc trời đã tối, mà lộ trình vẫn còn hoang sơ, bỗng Tống Hà lên tiếng:

" hướng đông có sương mù, tám phần có núi. Triệu huynh đệ, chúng ta đến đó nghỉ ngơi. Đuòng còn dài, không vội, không vội.

Quét thần thức một hồi, quả nhiên có núi thoáng ẩn thoáng hiện sau đám sương mù dày đặc. Triệu Ngân gật đầu đồng ý.

" người này không đơn giản"

Đốm lửa tàn heo hắt trong một hóc động đơn sơ. Tống Hà tay cầm màn thầu hơ hơ trước lửa hộ dáng thoả mãn. Vốn Triệu Ngân định nướng linh kê thế nhưng làm vậy rất dễ lộ ra không gian giới chỉ.

" Thất phu vô tội, hoài bình có tội" hiện tại bản thân không đủ mạnh tuyệt không liều lĩnh. Điều này để Tống Hà biết được chắc sẽ giận đến run người. Đường đường là tu sĩ Hoá Thần kì, lại để mắt đến phàm vật đó sao.

" Tống huynh học rộng tài cao, sao không thi khoa cử tìm một đời oanh liệt chốn quan trường" Triệu Ngân hỏi

" Làm quan, làm quan có gì tốt, người theo nho giáo chúng ta không quan trọng chức quyền, huống hồ ta chỉ là người đọc sách, triều đình La Mã đâu đâu cũng có tiên nhân cao cao tại thượng, vẫn nên yên phận một chút" lắc lắc đầu Tống Hà đáp.

" không phải hoàng đế đã ra lệnh cấm người tu tiên can thiệp đến cuộc sống phàm nhân rồi hay sao" Triệu Ngân hỏi lại. Trong vô số điển tích đã ghi lại, cấm hạ sát người thường nếu vi phạm sẽ bị hoàng tộc truy sát đến chết.

" từ khi chiếm phần lãnh thổ của Cương quốc và Triệu quốc trên nữa đầu đại lục vĩnh hằng, Tống Khuyết lão tổ lập tức truyền lệnh ngăn cách cuộc sống của tu sĩ với người thường. Nhưng trên đời này cái gì là tuyệt đối, không có. Tu sĩ cấp thấp từ bỏ tiên lộ trở về hồng trần, năm thuê bảy thiếp, hàng trăm thị nữ, chỉ cần không giết thì hoàng tộc sẽ không để ý đến. Rồi những hành động vô sĩ hạ lưu diễn ra thường ngày. Còn chưa kể đến tu sĩ nước khác thường xuyên lui đến nước ta, lạm sát vô tội, rồi toàn lực trở về nước lúc đó ai là ngươi lên tiếng bênh vực, không có, không có ai"

Nhấp một hơi trà Tống Hà nói tiếp:

" Làm quan trong cõi trần chỉ là bia tập bắn cho giới tu sĩ, sự phân cấp cùng chế độ ta sớm xem không lọt mắt, tất nhiên có qua có lại giới tu sĩ cao cấp đến nhìn cũng không thèm thì bận tâm gì đến phàm nhân,vì thế tai hoạ chỉ đến từ tu sĩ cấp thấp. Trong mắt chúng, người thường còn thua cả con sâu cái kiến. Ta thân là nho sĩ chỉ cần giữ văn, lễ, nghĩa và nhân là được, giữ thái độ " trung dung" còn việc khác có lòng nhưng không có lực"

Nhớ lại thôn sơn bị liệt sát, Triệu Ngân gật đầu đồng ý.

" Lương Sơn quán, nơi này là thiên đường với người thường, được bảo vệ bởi quán chủ Lương Hiền Vân. Nơi đây cấm tu sĩ, chỉ cho phàm nhân sinh sống. Vào những ngày đặc biệt mới cho phép giới tu tiên bước vào nhưng phải tuân theo qui cũ, sai lệnh dù hoàng đế có đích thân đến cũng không bảo vệ được người là Lương Hiền chủ muốn giết" Tống Hà nở nụ cười.

Triệu Ngân nghe, cảm thấy rất thú vị. Người này biết thật nhiều.

" Tròn tháng nữa là lễ thành nhân của Lương Kiều Chi, nữ nhi duy nhất của Lương Hiền Vân, cũng là ngày đặt biệt mà Lương Sơn quán cho phép giới tu sĩ bước vào, Triệu huynh đệ ngươi có hứng thú đi tham quan một hai không"

" Cũng được" Triệu Ngân gật nhẹ, hiện tại đến thôn sơn khác du ngoạn chi bằng đến Lương Sơn quán. Trên thực tế, hắn đã nghe đến nơi này qua lời kể của Vương Thiên Nhất, thế nhưng trọng tâm câu chuyện không phải là hội quán mà lại là Lương Kiều Chi.

" được, đến lúc đó chúng ta lại cùng đường." Tống Hà nở nụ cười bí ẩn.

Thơi gian trôi qua, Triệu Ngân đứng dậy thêm củi vào lò lửa. Trầm ngâm

" càng lâu lửa càng yếu, có xúc tác sẽ bùng lên lớn mạnh ư"

Tống Hà ngồi bên, tự thân cảm thấy hứng thú, mở miệng:

" lửa là chất, là thuộc tính, là nguyên tố, là năng lượng, là tinh thần, là phàm vật, là tiên vật, là vô hình hay hữu hình" . Tự thân giải đáp, bản thân muốn thế nào liền tự thế ấy, Hãy coi " lửa " tựa gió không thấy được nhưng cảm nhận được. Tịnh tâm, mở mắt ra hình ảnh đầu tiên ngươi thấy là gì, như vậy đã có đáp án"

Triệu Ngân như quên thời gian, chằm chằm nhìn vào ngọn lửa đang cháy, giọng Tống Hà quanh quẩn bên tai.

" lửa thiêu đốt, mang sức nóng kinh hồn, nhưng không thể duy trì, khi cực thịnh lại là lúc khỏi suy, nếu thêm tác động như được tái sinh, ngươi vô hình, ngươi cũng là hữu hình. " ngươi" lúc mạnh lúc yếu. Ngươi là tiên vật"

" không đúng, có tiên vật hay là phàm vật đều phải tuân theo qui tắc vạn vật, ngươi là năng lượng, ngươi tượng trưng cho mặt trời chí cao trong đêm tối, lùi một bước tiến một bước, lùi tức suy khi thịnh sẽ càng cường"

Triệu Ngân đã ngồi như vậy nhiều giờ, mặt trời đã lên xua tan đi đêm tối. Tống Hà vẫn ngồi đó, liên tục châm củi để giữ ngọn lửa không tắt, bản thân là tu sĩ hoả hệ, hắn biết đây là lúc quan trọng.

" thành hay không chỉ xem chính bản thân ngươi" Y sớm đã biết Triệu Ngân có thần thức của tu sĩ Trúc cơ, nhiều lần đã quét qua người Tống Hà. Thế nhưng y lại không giận thâm tâm lại muốn giúp đỡ hắn. Không phải từ đại cơ duyên từ thần bí nhân mang tặng mà là duyên phận của hai người.

Giờ phút này:

" Đêm tối lại là lúc lửa thịnh, trời sáng lại lúc ngưoi suy, ngươi cần ngoại vật để trùng sinh, đến đây, trở thành một phần của ta, ngươi có linh tính. Dung hợp vào nhau chúng ta cùng đạt đến hoàn mĩ.

Như đã hiểu ra, Triệu Ngân mắt vẫn nhắm nghiền, tay đưa vào ngọn lửa đang cháy. Tinh thần tập trung cao độ đưa lời thề nguyện.

" Triệu Ngân, hôm nay dung nhập " hoả" trở thành một thể. Sau này thành đạo, Triệu mỗ đưa ngươi trở về bổn nguyên, đánh ra giới diện, nơi đó dành cho ngươi"

Dứt lời, lò lửa bỗng dưng tắt, hoá thành tia linh khí màu đỏ chui thằng vào đan điền Triệu Ngân. Như được gột rửa tâm can, đan điền rúng động dữ dội, rồi yên lặng trở lại.

Lúc này, Tống Hà rúng động miệng há hốc, trực tiếp đưa phàm hoả thành linh, điều này thực sự quá chấn động.

" Hắn chứng đạo" Ngộ đạo là cảnh giới chỉ có tu sĩ Hoá Thần trải qua lôi kiếp mới tiếp xúc được. Mà giờ đây Triệu Ngân làm được.

" tên này, ngộ tính kinh người, ta thiên tân vạn khổ trải qua nghìn năm tu đạo chỉ mới chạm đến da lông, hắn hắn chỉ mất một đêm, lão thiên ngươi ngươi thật không công bằng" nội tâm Tống Hà chửi bới.

Triệu Ngân vẫn ngồi đó, hiện tại bản thân đang có cảm giác thân thiết với hoả khí trong người, hắn có cảm giác chỉ cần phất tay, hoả hệ sẽ trực tiếp bay ra. Công pháp Lục tâm phế tự động xoay chuyển. Linh hồn lực trực tiếp tấn thăng lên Trúc Cơ trung kì. âm dương nhãn lần này lại nhảy lên nhưng không hút linh khí như lần trước,từ mắt trái phun ra làn khí trắng xoa diệu hoả hệ nơi đan điền. Còn chưa để Triệu Ngân hưởng thụ thành quả, đan điền phát lên cơn đau khủng khiếp, như có người phá đi lục phũ ngũ tạng của hắn. Cưỡng ép lí trí, hắn đưa thần thức nhìn xuống thì bất ngờ, khí trắng dung hợp với hoả khí đang xoay quanh đan điền bị phá nát. " nó" như tìm kiếm trong hàng trăm mảnh vụn kia, đâu là thuộc về " nó" rồi vá lại. Cắn răng để không mất đi lý trí. Triệu Ngân chằm chằm quan sát từ từ một mảnh vỡ nhỏ như ngón tay cái màu đỏ xuất hiện, yên lặng nằm ở đan điền.

Mở mắt ra, hắn vẫn yên lặng ngồi đó, mắt trái không còn ánh vàng, nhẹ phun ra một ngụm trọc khí. Triệu Ngân đứng dậy, tà áo khẽ bay, thần sắc rạng ngời.

" Hôm nay nhờ ngươi chứng đạo, đã là linh thì phải có tên gọi, ta muốn ngươi vô hình nhưng khi xuất hiện phải thật chói sáng, từ nay gọi " ngươi" là Vô Sắc hoả, được không? Mảnh vở màu đỏ như nhẹ rung chuyển. Triệu Ngân mỉm cười nhìn sang Tống Hà chắp tay.

" Tống huynh kiến thức uyên thâm, lần này Triệu mỗ thiếu người"

Bạn đang đọc Vô Hồn Chi Giới sáng tác bởi laohautuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi laohautuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.