Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu là con gái, thật muốn gả cho anh

Tiểu thuyết gốc · 1088 chữ

Thành phố A, tại tập đoàn LT, phòng làm việc của phó chủ tịch.

Lý Hàn Trạc ngồi ngẩn người nhìn vào màn hình loptop. Đó là một cô gái cực kì xinh đẹp. Trong hình cô đang mỉm cười hạnh phúc. Cô gái đó không ai khác chính là Trang Tư Duệ.

Anh vừa mới nói chuyện với Trang Hạo Thiên. Ngày mai cậu ta về rồi. Anh có nên lừa cậu ta dẫn cô đến gặp anh không?

Anh thích cô khi cô mới 10 tuổi, đến bây giờ đã được 15 năm.

Tròn 15 năm không khi nào anh không nhớ về cô. Anh đợi cô lớn sẽ đến ngỏ lời với cô. Nói cho cô biết anh yêu cô nhiều đến nhường nào.

Vậy mà khi mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng thì bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông khác.

Hình như hắn rất yêu cô, mà cô... cũng rất yêu hắn.

Khi đó, thế giới của anh như sụp đổ. Mọi thứ anh làm đều trở nên thừa thải.

Nhưng tình yêu sao có thể miễn cưỡng được?

Dù trái tim rất đau nhưng anh vẫn sẽ chúc phúc cho cô, âm thầm giúp đỡ khi cô gặp khó khăn. Nhất là khi có tiểu tam phá hoại hạnh phúc của cô, anh đều sẽ lặng lẽ giúp cô dọn dẹp.

Khi anh phát hiện người bạn trai đó của cô bắt đầu thay đổi, chân đạp hai thuyền với đồng nghiệp của cô, anh quyết định sẽ lột sạch bộ mặt giả dối của hắn ta, để cho cô thấy rõ hắn là người thế nào.

Mà bản thân hắn ta cũng không xứng để nhận được tình yêu của cô.

Anh biết anh làm vậy là rất tàn nhẫn đối với cô, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy người bị thương sẽ là chính cô. Anh không nỡ cũng không muốn cô bị tổn thương dù chỉ một chút.

Cô gái nhỏ của anh luôn khiến anh phải bất ngờ. Anh tưởng rằng cô sẽ giống với những cô gái khác, sẽ thương tâm muốn chết nhưng anh đã sai rồi.

Cô hiện tại vẫn sống rất tốt, ăn được ngủ được, da dẻ còn hồng hào hơn trước.

Lần này anh nhất định sẽ không buông tay. Đã để mất cô một lần rồi nên anh không cho phép mình để mất cô thêm một lần nào nữa.

....

Bên ngoài phòng làm việc, thư ký nam gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời đành liều mạng mở cửa bước vào.

Phải biết, phó chủ tịch của anh ghét nhất là những người tự ý bước vào phòng làm việc mà không có sự cho phép của anh ấy.

Không bước vào thì thôi, vừa bước vào liền hết cả hồn. Phó chủ tịch vậy mà lại đang thất thần.

Có khi nào anh sẽ bị giết người diệt khẩu không nhỉ?

Phát hiện có người bước vào phòng làm anh không vui nhưng cũng nhanh chóng đều chỉnh cảm xúc của mình. Giờ đây trên khuôn mặt hoàn hảo như điêu khắc chỉ có sự lạnh lùng, nào đâu còn bộ dáng thất thần khi nãy.

"Cậu không biết gõ cửa?" rõ ràng anh đang cực kì không vui.

Chết toi rồi, ai đó làm ơn đến cứu tôi với.

"Thưa sếp, khi nãy em có gõ cửa nhưng mãi không thấy anh trả lời nên mới tự ý đi vào, thật sự xin lỗi" anh chàng trả lời như sắp khóc đến nơi.

Sếp ơi anh tha cho em đi, lần sau em không dám nữa, kiếm chén cơm cũng thật vất vả nên anh đừng làm khó em nữa có được không?

Đang âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng thì giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục kia lại lần nữa bay đến:"Nếu không cho tôi một lý do hợp lý khi cậu đến làm phiền tôi thì ngày mai cậu cũng không cần phải đi làm nữa".

"Là chủ tịch cho gọi anh đến phòng làm việc của ngài ấy ngay bây giờ ạ!".

Người anh đổ đầy mồ hôi. Hu hu, phó chủ tịch thật đáng sợ nhưng vì cái vẹo gì anh ấy lại đẹp trai đến như vậy?

Làm anh mỗi lần đối mặt với anh ấy đều suýt bị bẻ cong. Nếu anh là con gái, thật muốn gả cho anh ấy.

Khoan đã, anh đang nghĩ cái gì vậy nè? Nếu để cho phó chủ tịch biết suy nghĩ này của anh thì chắc chắn anh sẽ chết rất thảm.

Khi suy nghĩ của anh bay về với thực tại thì người đã không còn ở đây. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có mình anh.

Cảm giác lạnh lẽo nơi đây ập tới khiến anh nổi da gà, đành phải rời đi nhanh chóng trở lại vị trí làm việc.

....

Trái ngược với biểu cảm khi đối mặt với cấp dưới. Khi đối mặt với người cha của mình, anh vẫn thật tôn kính.

"Cha gọi con có việc gì không ạ?" Lý Hàn Trạc cất tiếng hỏi trước.

Đối với đứa con trai trưởng này của mình, ông thật hài lòng, cũng rất yên tâm, ông nói:"Cũng không có gì. Cuối tuần nếu không có việc gì gấp thì con hãy cùng chúng ta đến Trang gia đi. Lâu rồi gia đình ta cũng không đi thăm hỏi họ. Ông nội con rất nhớ ông Trang đấy, dạo này ta cũng không gặp lão bằng hữu".

Ánh mắt Lý Hàn Trạc lóe lóe:"Vâng con biết rồi, con sẽ chuẩn bị".

"À đúng rồi, còn vợ chưa cưới của con nữa, hai đứa phải bồi dưỡng tình cảm cho nhiều vào, có như vậy ta mới có thể sớm ôm cháu nội được chứ" ông mỉm cười nhìn con trai dặn dò.

"Cha yên tâm con sẽ không để cha phải thất vọng" anh cũng cười khẽ.

Chợt nhớ đến thằng con trai thứ chưa chịu lớn của mình, ông thở dài:"Con đã liên lạc được với Hàn Trạch chưa?"

"Con đã liên lạch với thằng bé hai ngày trước rồi ạ". Lý Hàn Trạc đáp

"Vậy thì tốt, con đi làm việc của mình đi" vẫn là thằng con trai lớn của ông đáng tin.

"Con xin phép" anh đúng là còn việc phải làm cho xong, nếu không sẽ không kịp tâm sự với cô mất.

Bạn đang đọc Vợ ơi! Anh yêu em sáng tác bởi QuânDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuânDao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.