Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch Chuyển Âm Dương

Tiểu thuyết gốc · 1403 chữ

“Aaaaaaaa...”

Sâu trong U Minh Lâm vô số sinh vật nhỏ bị tiếng thét bất ngờ dọa chạy tán loạn. Tiếng thét vừa ngân vừa thanh đó vang lên từ một ngọn núi nằm trong dãy Thất Linh Sơn giữa U Minh Lâm. Kẻ gây ra náo động này chính là một tiểu nữ hài mười lăm mười sáu tuổi, y phục trên người rách rưới trông vô cùng thê thảm.

Tiểu nữ hài cuống quýt sờ trên sờ dưới cơ thể của mình, mặt mày nàng tái xanh, như gặp phải một chuyện gì vô cùng kinh khủng. “Tiểu đệ đệ của ta đâu? Báu vật của ta đâu? Tiểu đệ đệ ngươi chạy đâu mất rồi?... Kẻ nào cướp mất tiểu đệ đệ của ta? Ta là ai? Ngươi là ai?...”, tiểu nữ hài như người mất hồn, nói lảm nhảm như con bệnh thần kinh.

Thực chất tiểu nữ hài giống con bệnh kia chính là Tà Đế uy vũ một thời. Sau khi bị ném vào hư không trôi dạt vô định qua vô số năm Tà Đế rơi xuống tinh cầu có tên là Huyền Linh. Vạn năm sau Hỗn Độn Âm Dương thạch cuối cùng cũng đã hòa làm một với Tà Đế giúp biến đổi linh lực của hắn thành bản nguyên hỗn độn chi khí mà tất cả tu chân giả đều mơ ước nhưng cái giá phải trả thật đúng là quá lớn. Toàn bộ tu vi đều không còn ngay cả chân thân cũng bị nhàu nặng thành một cái tiểu nữ hài, số phận vô cùng bi thảm.

Ngã khụy xuống đất Tà Đế khóc không ra nước mắt, ngước mặt lên trời ấm ức nói: “Dù cả đời ta trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn trộm, ăn cắp vô số thứ nhưng ta không bao giờ thẹn với lòng, thân là nam nhi chí tại nữ nhân... nhầm... chí tại bốn phương lão tử thân trộm cướp nhưng có đạo của trộm cướp, ta tuyệt đối không trộm những thứ không đáng giá, không cướp những kẻ không có tiền... Thế tại sao??? Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy? Lão tử tuy trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng chưa từng nếm qua mùi vị nữ nhân, lão tử còn là trai tân đó... Khốn kiếp! Ta thề nếu có một ngày ta trở về được, ta sẽ đè từng tên ra vặt lông cho bằng sạch! Búng chết tiểu đệ đệ các ngươi!...”.

Hộc, hộc, hộc,...

Sau một lúc kêu gào Tà Đế không nhịn được há miệng ra mà thở, dù mệt nhưng vẫn cố nói: “Tức chết ta rồi... Thân thể ta thực sự quá yếu, mới chửi một thoáng mà đã thở không ra hơi, trước tiên nhất định phải tìm cách khôi phục lại thân thể mới được”.

Ngồi đả tọa hơn nữa canh giờ Tà Đế mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mặc dù không còn tu vi nhưng thân thể của nàng vẫn cường đại như cũ. Bởi vì thời gian quá lâu không vận động kết hợp với việc chưa thể thích ứng ngay với thân thể mới của mình nên dẫn đến khi vận động tiêu hao khá nhiều thể lực.

Đứng dậy vươn người một cái, tiếng xương cốt kêu lên lắc rắc khiến cho tinh thần nàng vô cùng dễ chịu. Vừa đi tới đi lui cho thư giãn gân cốt nàng vừa suy nghĩ đến chuyện tìm cho mình một cái tên mới, dù sau thì bản thân trong hình dạng này ít ra cũng cần có một cái tên để xưng hô. Đi tới đi lui một lúc lâu nàng mới dừng lại khẽ cười nói: “Từ hôm nay Tà Đế Mạc Quân sẽ không còn nữa, chỉ còn lại Mục Tử Uyên ta mà thôi”.

Mấy ngày sau Tử Uyên thoắt ẩn thoắt hiện trên những ngọn cây cao trong U Minh Lâm. Thân pháp của nàng vô cùng tinh diệu, đây chính là thân pháp lúc trước nàng tâm đắc nhất Ám Ảnh Phù Vân Bộ. Bộ pháp này dựa vào tu vi mà phát triển, tu vi càng cao tốc độ càng kinh khủng, thậm thí có thể thuấn di, đi mây về gió vô ảnh vô tung.

Dừng lại trên một cành cây cao ngất, lúc này thân ảnh Tử Uyên mới hiện ra rõ ràng, nàng mặc một bộ y phục bằng da thú, mái tóc đen dài được cột lại gọn gàng để lộ ra gương mặt sắc xảo, thanh tú, từng đường nét trên gương mặt nàng chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ đễ diễn tả mà thôi.

Đôi mắt tuyệt mỹ của Tử Uyên lúc này đang tập trung quan sát một đầu dã trư khá lớn dưới mặt đất. Dã Trư tuy chỉ là hung thú bình thường, nhưng tính tình lại không hòa nhã chút nào, hơn nữa đầu Dã Trư này lại cao gần hai thước, bốn năm nam nhân trưởng thành chưa chắc đã làm gì được nó.

Nhân lúc đầu Dã Trư đang say mê ăn cỏ Tử Uyên nhanh như chớp lao xuống tung một quyền hướng thẳng gáy của nó. Đầu Dã Trư đột nhiên cảm thấy nguy hiểm liền ngước mắt nhìn lên, nhưng đã quá muộn, Tử Uyên lúc này đã đến trước mặt nó. Chỉ nghe huỵch một tiếng đầu Dã Trư đã bị nàng đánh gãy cổ chết tươi.

Bẻ cổ tay một cái, Tử Uyên lười nhát nhìn đầu Dã Trư thì thầm: “Ba ngày đạt Luyện Khí ngũ tầng xem ra tốc độ còn hơi chậm nha”.

Tốc độ tu luyện như vậy mà còn chê chậm? Phải biết người bình thường muốn đạt đến Luyện Khí ngũ tầng ít nhất cũng mất hơn hai năm, cho dù có là siêu cấp thiên tài, siêu cấp yêu nghiệt thì cũng phải mất hơn ba tháng, còn nàng chỉ nội trong ba ngày từ người không có gì một bước lên Luyện Khí ngũ tầng mà còn than trời trách đất, có muốn cho người ta sống hay là không đây?

Nhìn lại uy lực một quyền vừa rồi của Tử Uyên đấm gần như nát bấy phần cổ của Dã Trư, một đấm này không dưới nghìn cân. Tuy tu vi chỉ đạt đến Luyện Khí ngũ tầng nhưng nhục thể của nàng lại vô cùng cường đại, một quyền toàn lực của nàng lên đến hai ba nghìn cân, có thể nghiền nát cự thạch một cách dễ dàng.

Kéo xác Dã Trư đến một con sông gần đó, Tử Uyên lấy trong người ra một phiến đá dẹp đã được mài sắc từ trước, cẩn thận làm sạch thịt Dã Trư sau đó cắt ra thành từng khối lớn rồi dùng lá gói lại mang đi. Vừa đi nàng vừa nhìn giới chỉ trên tay thở dài thâm than: “Hắc Diệu ơi là Hắc Diệu tại sao chỉ khi đạt đến tu vi Trúc Cơ mới có thể mở được ngươi ra? Nếu hiện tại ta có thể mở được ngươi thì đâu cần phải mang vác mệt nhọc như thế này chứ...”.

Cứ như thế gần bảy ngày trôi qua, ngoại trừ lúc bụng đói phải đi kiếm cái gì ăn vào còn lại nàng một mực tu luyện. Hiện tại ngoại trừ phương pháp thổ nạp thông thường Tử Uyên chưa thể luyện một môn công pháp nào khác. Thứ nhất là vì nàng muốn có một khởi đầu hoàn hảo, thứ hai là lý do thật sự cũng là chính xác nhất, bởi vì nàng thật sự không có mộ bộ công pháp nào cho luyện khí kỳ cả... Chỉ sau khi Trúc Cơ Tử Uyên mới có thể tu luyện công pháp trước đây của nàng.

Nhờ dung hợp với Hỗn Độn Âm Dương thạch thiên địa linh khí được Tử Uyên hấp thụ lập tức được chuyển hóa thành bản nguyên hỗn độn chi khí dung nhập vào vòng xoáy nơi đan điền của nàng.

Đứng dậy vươn vai, thở ra một ngụm trọc khí, Tử Uyên nhìn về phía chân trời thở dài nói: “Cuối cùng cũng đến Luyện Khí cửu tầng có lẽ ta cũng nên tìm đến một cái thành thị, không thể mãi làm dã nhân như thế này được”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 472

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.