Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí Nghiệm (2)

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Hai mẫu vật là con người đột nhiên có biểu hiện kỳ lạ, một thì trở lại bình thường như lúc chưa hấp thụ tinh thể, còn một thì hóa dại tấn công tất cả mọi thứ trước mặt.

Mạc Quân tóm đầu tên bị hóa dại nhấc lên rồi hỏi kẻ đã trợ lại bình thường: “Ngươi cảm thấy trong người như thế nào?”.

Quân nhân đã trở lại bình thường tự kiểm tra lại cơ thể rồi đáp: “Mọi thứ vẫn như cũ nhưng có vẻ đã mạnh hơn trước”.

Một tay chỉ về phía tảng đá gần đó, Mạc Quân lạnh nhạt nói: “Đập vở tảng đá đó thì ta sẽ thả ngươi đi”.

Quân nhân nhìn thấy tảng đá to gấp ba lần hắn thì có chút chùng bước, nhưng suy đi nghĩ lại thà liều mạng để tìm đường sống còn hơn phải ở cạnh một con quái vật độc ác như Mạc Quân. Nghĩ liền làm, quân nhân dùng hết sức bình sinh đấm vào tảng đá không lồ trước mặt. ngạc nhiên thay tảng đá vỡ vụn mà quân nhân lại chẳng có cảm giác đau đớn nào, không những thế hắn còn cảm nhận được tốc độ và các giác quan của bản thân tăng lên đáng kể.

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, quân nhân đó liếc nhìn Mạc Quân một cái thấy hắn đang chăm chú quan sát người còn lại thì nhanh chóng chạy thẳng vào rừng. Mạc Quân thấy vậy nhưng không đuổi theo mà để mặc cho hắn bỏ chạy.

Gõ nhẹ vào đầu tên quân nhân còn điên cuồng giãy dụa trên tay làm cho hắn bình tĩnh lại, Mạc Quân nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi: “Tên vừa bỏ chạy là gì của ngươi”.

Quân nhân thều thào đáp: “Đồng đội”.

“Đồng đội được phép bỏ rơi nhau sao?”, Mạc Quân lại hỏi tiếp.

“Được, đối mặt tình huống khẩn cấp cần giữ lại tính mạng thì có thể bỏ mặc đồng đội”, quân nhân kia lại đáp một cách máy móc.

Gãi gãi cằm Mạc Quân tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có căm thù hắn hay không?”.

Ngay lúc này quân nhân liền trở nên cuồng bạo nói: “Thù, đồ phản bội, ta nhất định phải giết hắn”.

Nở nụ cười đầy tiếu ý, Mạc Quân buôn tay ra rồi nói: “Nếu ngươi muốn thì cứ đi giết hắn, nhưng hãy nhớ một điều nhân loại càng hấp thu nhiều tinh thể năng lượng thì mức độ biến dị càng cao, tốt nhất ngươi nên tạo ra một đội quân người đột biến để càn quét tên đông đội của ngươi, nếu ta đoán không lầm thì hắn nhất định cũng sẽ lập ra một đội quân người đột biến”.

Nhìn bóng lưng quân nhân kia chạy đi Mạc Quân cúi người nhặt lên hai tấm thẻ quân nhân bị rơi trên mặt đất, xem thoáng qua rồi cười nhạt nói: “Quách Minh và Lục Trần à? không biết ai sẽ thắng đây, thật sự rất đáng để mong chờ”.

Còn lại một con zombie biến dị đã hấp thu toàn bộ tinh thể năng lượng, Mạc Quân cũng không muốn giữ lại làm gì, hắn búng tay một cái cưỡng chế dịch chuyển ngẫu nhiên nó đến một nơi nào đó trên địa cầu.

Lần thí nghiệm này của Mạc Quân thu hoạch cũng không ít, hắn biết được đại khái nhân loại sẽ đột biến như thế nào khi hấp thụ tinh thể của zombie, cũng như thả ra địa cầu một con BOSS khá trâu và gián tiếp khơi màu tranh đấu của hai thế lực sau này.

Tuy không được lợi ích gì cho bản thân nhưng Mạc Quân vẫn cảm thấy khá thích thú khi cả địa cầu dần dần biến đổi theo một chiều hướng khác so với ban đầu.

“Không biết bọn Lưu Nhất sống thế nào rồi nhỉ? Có gì thú vị hay không?”, Mạc Quân ngồi đu đưa trên ngọn cây nhìn về phía chân trời xa xa.

Mấy ngày sau đó do không có gì thú vị nữa nên Mạc Quân trở về thành phố Thiên Hoa, hiện tại Thiên Hoa đã trở thành thành thành phố chết, Mạc Quân đi lại cả nữa ngày trong lòng thành phố ngoại trừ những con zombie lang thang ra thì không còn bóng người nào cả, những tòa nhà cao tầng cũng đã bắt đầu phủ rêu xanh.

Chậm rãi bước đi trên con đường vắng lặng, đột nhiên Mạc Quân nghe thấy tiếng sột xoạt trong một cửa hàng tiện lợi gần đó, với thính lực hiện tại của Mạc Quân cho dù là tiếng muỗi bay cách vài căng nhà hắn cũng có thể nghe ra được.

Nhặt một viên gạch dài còn khá nguyên vẹn trong đống đổ nát, Mạc Quân chậm rãi bước lại gần chỗ phát ra tiếng động, nhờ Linh Giác cường đại tỏa ra thăm dò trước nên Mạc Quân dễ dàng phát hiện được cái gì đang gây ra tiếng động đó.

Kẻ gây nên tiếng sột xoạt vẫn đang mãi mê thu thập thực phẩm đóng hộp mà không hề hay biết Mạc Quân đã lặng lẽ tiến sát lại phía sau.

Nhìn bóng lưng đang lom khom thu lượm thực phầm Mạc Quân không khỏi phì cười nhỏ giọng lên tiếng hỏi: “Tiểu đạo sĩ ngươi vẫn còn sống cơ à?”.

Tiểu Linh vừa nghe thấy giọng của Mạc Quân thì giật bắn người, cô lập tức xoay người lại, trên tay đã thủ sẵn một con dao chực đâm vào người hắn. Tốc độ ra đòn của Tiểu Linh khá nhanh so với người thường nhưng đối với Mạc Quân thì không đáng là gì. Nhẹ nhàng tóm được cổ tay của cô, Mạc Quân miệng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Này này, tiểu đạo sĩ, ta nói ngươi đấy nhé, mới không gặp có mấy ngày lại muốn đâm ta rồi à?”.

Tiểu Linh lập tức nhận ra Mạc Quân, cô nhanh chóng thu dao lại, thở ra một ngụm trọc khí rồi nói: “Thì ra là tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi dọa ta sắp đứng tim rồi đây này”.

Thả tay Tiểu Linh ra Mạc Quân nhún vai nói: “Ta dọa cô khi nào? Chỉ là cô nhát gan quá thôi”.

Hừ một cái Tiểu Linh ôm một đống thực phẩm nhét vào lòng Mạc Quân ý bảo hắn giữ lấy rồi tiếp tục ngồi xuống lấy thêm, cô vừa lấy vừa nói: “Không ngờ tên chết tiệt ngươi vẫn còn sống, ta cứ tưởng trong lúc hỗn loạn ấy ngươi đã bị giết rồi chứ, không thể tin được đám zombie đó không giết được ngươi”.

Mạc Quân cười khổ ôm đống thực phẩm Tiểu Linh đưa cho bỉu môi đáp: “Ngươi còn không nhìn xem ta là ai, dăm ba con zombie thì có thấm vào đâu”.

Ôm một đống thực phẩm đứng dậy Tiểu Linh hướng Mạc Quân hỏi: “Nói vậy thời gian qua ngươi đã ở đâu?”.

“Ta á? Ta đi đến thành phố khác, gọi là cái gì đó Nam Giang nhưng tiếc là nơi đó chỉ nhận có bốn người, ta buộc phải rời đi thôi”, Mạc Quân cười cười đáp.

Suy nghĩ một chút Tiểu Linh thở dài nói: “Ngươi đừng có đùa thành phố Nam Giang cách đây cũng mấy trăm dặm, đi xe cũng mất mấy ngày trời, ta không tin ngươi còn sống sót được để về đây”.

“Tin hay không tùy cô”, Mạc Quân nhún vai thờ ơ đáp.

“Tên chết giẫm, ngươi không có chỗ nào đi thì có thể theo ta, tuy ta không thể đảm bảo an toàn cho ngươi những có thể đảm bảo ngươi sẽ không bị đói”, Tiểu Linh nhìn Mạc Quân cười tươi đề nghị.

Dù sao hiện tại cũng không có việc gì để làm Mạc Quân lập tức đồng ý với đề nghị của Tiểu Linh, hắn gập đầu đáp: “Có ăn là được, dù sao ta cũng rất dễ nuôi”.

Hai người đang nói chuyện đột nhiên Tiểu Linh kéo hắn ngồi xuống, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng rồi nhỏ giọng thì thào: “Đừng lên tiếng, đám thợ săn sắp đến rồi”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.