Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Sự Thiếu Nữ

Tiểu thuyết gốc · 1945 chữ

“Thợ Săn? Chúng là ai vậy?”, Mạc Quân có chút thích thú, nhỏ giọng hỏi.

Dù không không phải lúc thích hợp lắm nhưng Tiểu Linh suy nghĩ một thoáng rồi cũng chậm rãi đáp: “Những người này chỉ mới xuất hiện tại đây khoảng hai ba ngày trước, đã có rất nhiều thường dân bị chúng bắt đi, cũng như rất nhiều zombie bị bắn chết, bọn chúng tự xưng là thợ săn tiêu diệt tất cả mọi thứ dơ bẩn để tẩy sạch thế giới”.

“Tẩy sạch thế giới?”, Mạc Quân ngạc nhiên thốt lên.

Thở dài một hơi Tiểu Linh lại nói tiếp: “Bọn chúng được trang bị hàng nóng nên thường dân như chúng ta cũng không có cách nào làm gì được chúng, dường như bọn chúng có một thứ sức mạnh kỳ lạ nào đó ngày hôm qua ta thấy có vài kẻ trong số chúng chỉ dùng tay không liền đấm vở một bức tường”.

Mạc Quân có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng lại có một nhóm người biết về việc hấp thụ tinh thể năng lượng của zombie có thể giúp cơ thể con người nâng cao sức mạnh. Vẫn chưa chắc chắn Mạc Quân tiếp tục hỏi: “Như vậy cô có thấy bọn chúng làm gì những cái xác của zombie không?”.

Nhớ lại một chút Tiểu Linh liền đáp: “Có, ta thấy bọn chúng lấy một vật gì đó ra từ đầu của những con zombie”.

“Không thể sai vào đâu được, trò vui sắp bắt đầu rồi”, Mạc Quân có chút kích động, nhân loại đã biết về việc tinh thể năng lượng có thể giúp tiến hóa vậy thì bản tính tham lam của nhân loại sẽ đưa họ đi đến đâu, Mạc Quân rất trong chờ vào điều đó.

Thấy Mạc Quân bất ngờ kích động như vậy Tiểu Linh không khỏi nghi hoặc, nhưng chưa kịp hỏi gì thì phía ngoài đám người tự xưng là thợ săn kia đã phát giác ra hai người, bọn chúng lập tức ập vào bao vậy hai người lại.

Phản ứng tức thời, Tiểu Linh vứt hết đống thực phẩm trên tay về phía bọn chúng rồi kéo tay Mạc Quân chạy đi. Đám người kia bị tấn công bất ngờ nên không kịp truy đuổi, một tên trong số chúng định dùng súng bắn hai người nhưng bị một tên khác cản lại mắng: “Ngươi muốn chết à? Ngươi muốn dụ đám zombie đến hay sao? Đồ ngu!”.

Bị Tiểu Linh lôi đi một hồi lại thấy đám thợ săn đuổi theo nữa Mạc Quân mới lên tiếng: “Dừng lại được rồi, bọn chúng không có đuổi theo”.

Tiểu Linh thở hồng hộc nhìn lại phía sau không thấy ai đuổi theo mới thả dám lỏng người, ngồi phệt xuống đất mà thở. Lấy lại được một chút bình tĩnh Tiểu Linh vừa thở vừa nói: “Cũng may là thoát được, nếu bị bắt không làm mồi cho zombie cũng sẽ trở thành nô lệ của chúng”.

“Tại sao cô lại biết?”, Mạc Quân ngạc nhiên hỏi.

Nghỉ một chút Tiểu Linh mới đáp lại: “Là ta nghe trộm bọn chúng nói chuyện, không những thế ta còn thấy bọn chúng dùng người để làm mồi dụ zombie xuất hiện”.

Thấy Mạc Quân cứ mãi trầm ngâm không nói gì Tiểu Linh không nén nổi tò mò lên tiếng hỏi: “Tại sao ngươi lại không có phản ứng gì thế hả?”.

Mạc Quân bất chợt bật cười đáp: “Không phải là ta không có có phản ứng mà là chuyện này không liên quan đến ta, tại sao ta phải quan tâm?”.

“Ngươi cũng là con người mà, đối với những việc tàn sát đồng loại ngươi cũng không để ý?”, Tiểu Linh càu mày nghi hoặc hỏi.

Mạc Quân không trực tiếp đáp lời mà hỏi lại: “Ta hỏi cô, nếu như cô bị bỏ đói cô có giết người để dành thức ăn không? Nếu một kẻ chỉa súng vào đầu cô cô có giết hắn để tự vệ hay không? Không nói đâu xa những con zombie ngoài kia cũng từng là con người giống cô đấy, nếu cô bị chúng đuổi theo cô có giết chúng không? Ta nói cho cô biết, tàn sát đồng loại không chỉ riêng ở động vật mà cả con người cũng có bản tính này, chỉ khác mỗi là con người bị luật pháp chi phối nên dã tính mới bị áp chế mà thôi. Cô thử nhìn xem cái xã hội này làm gì còn luật pháp nữa, dã tính của con người cũng vì thế mà bạo phát. Cô đừng xem thường bọn chúng, cũng đừng cho rằng bản thân không giết người là đúng, bọn chúng chũng vì bảo vệ mạng sống của bản thân, cô cũng vậy, mỗi người có một cách riêng để tồn tại trong cái thể giới này”.

Đến đây Mạc Quân thấy Tiểu Linh đang trợn tròn mắt nhìn mình thì lại cười cười nói tiếp: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đấy, ta không phải đang cổ vũ hay xúi dục cô đi giết người mà là muốn nói cho cô biết bất kể chuyện gì xảy ra đều có mục đích của nó, tùy cách nhìn của mỗi người mà một chuyện có thể được nhận định theo nhiều chiều hướng khác nhau, tỉ như trong mắt cô bọn chúng là những tên sát nhân, nhưng trong mắt bọn chúng, những chuyện mà chúng đang làm cũng chỉ là bảo vệ mạng sống của chính chúng, không thể chỉ nhìn phiến diện mà áp đặt tội danh được”.

Tiểu Linh nghe một hồi thì cười khổ nói: “Ngươi là cái quái gì vậy? Thật không hiểu nổi trong đầu ngươi đang nghĩ gì”.

Đáp lại Tiểu Linh, Mạc Quân chỉ đơn giản cười một cái mà không nói gì cả, đối với những người đã không muốn nghe thì có giải thích cả đời họ cũng không chịu hiểu.

Đối diện với nụ cười thờ ơ của Mạc Quân, Tiểu Linh chỉ đành thở dài một hơi mệt mỏi nói: “Hôm nay đúng là xui xẻo, thực phẩm tìm được lại không thể mang đi”.

Nói đến đây Tiểu Linh lấy trong người ra một tấm bản đồ, cô nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại trầm ngâm một lúc lâu mới bực bội gào lên: “Chỗ này là chỗ quái nào vậy trời?”.

Phì, thấy Tiểu Linh kêu trời kêu đất Mạc Quân không khỏi phì cười, những lúc thế này trông cô cũng khá đáng yêu.

“Ngươi cười cái gì?”, Tiểu Linh bực bội không chịu được mà còn gặp Mạc Quân cười trên sự đau khổ của người khác liền gắt lên.

Lắc đầu, Mạc Quân vẫn cười cười đáp: “Không, không có gì, ta chỉ là đang cười ai đó mù đường còn tỏ ra vẻ nguy hiểm mà thôi”.

“Ngươi…”, Tiểu Linh tức giận đỏ mặt cô chỉ vào mặt Mạc Quân định mắng gì đó nhưng lại không biết nên nói gì đành nghiến răng nghiến lợi quay đi chỗ khác hậm hực chà đạp mấy viên đá nhỏ dưới chân.

Tiếp sau đó hai người lại tiếp tục lang than trong lòng thành phố đổ nát, Mạc Quân thì vỗn dĩ đã không có nơi trú chân, còn Tiểu Linh thì lạc mất đường về cho nên cả hai chỉ còn cách tiến về phía trước đến đâu thì đến.

Trời bắt đầu tối dần, sương mù cũng vì vậy mà xuất hiện, trong màn đêm âm u không nhìn thấy rõ bàn tay chính là thời điểm lý tưởng của đám zombie hoạt động. Mạc Quân và Tiểu Linh cùng ngồi trong một căn phòng trên tầng năm của một cái khách sạn san trọng, đây là sau một buổi chiều tìm kiếm, đây chính là căn phòng duy nhất mà nội thất chưa bị phá hỏng trong khách sạn này. Vật dụng trong phòng tuy có chút bụi nhưng vô cùng ngăn nắp chứng tỏ chưa có ai ở trong căn phòng này trước khi virut được Mạc Quân thả ra.

Tiểu Linh ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời u ám thì không khỏi lắc đầu cảm thán, trước đó cô vẫn còn lông bông giả làm đạo sĩ đi bán bùa sống qua ngày nhưng đùng một cái sau khi tỉnh dậy cả thế giới liền chìm trong chết chóc, cô từng muốn có được một ngày bình yên, muốn tìm một nơi để bản thân được thư giản không phải lo nghỉ về cuộc sống nhưng hiện tại có lẽ ước mơ đó đã trở nên quá xa vời với cô. Chắc cô không thể nào nghĩ đến hung thủ gây nên ngày tàn của trái đất ngay lúc này đang ở bên cạnh cô.

“Tên chết giẫm, anh có nghĩ sau này sẽ phải làm gì không?”, Tiểu Linh đột nhiên quay sang hỏi Mạc Quân.

Bị hỏi bất ngờ như vật Mạc Quân chỉ cười nhẹ đáp: “Không có suy nghĩ gì cả, chỉ muốn được sống thoải mái mà thôi”.

Tiểu Linh ngồi bó gối trên giường, đôi mắt đượm buồn, lại nhỏ giọng hỏi: “Anh có sợ chết không? Anh có tưởng tượng được cảnh khi mình bị một đàn zombie xé xác sẽ đau đớn như thế nào không?”.

Càng nói cơ thể Tiểu Linh lại càng rung rẫy, giọng cô rung rung thì thào: “Tôi sợ lắm, anh biết không? Khi nhìn thấy những thứ ở ngoài kia lúc trước từng là con người mà hiện tại chỉ biết cắn xé, cở thể phân hủy bốc mùi hôi thối, nói thật với anh đôi lúc tôi đã muốn từ bỏ, muốn chết quách đi cho xong, sông ở cái thế giới lúc nào cũng phải chạy trốn không biết tương lại mình phải ra sao như thế này tôi thật sự chán nản lắm rồi”.

Thấy nước mặt Tiểu Linh ứa ra Mạc Quân chỉ lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không an ủi cô, chỉ có tự đặt hy vọng, tự tin tưởng vào bản thân mình mới có cơ hội sống, ta đi cùng với cô nhưng chưa chắc ta đã là người tốt, nếu có một ngày cô trở thành một trong số bọn chúng ta cũng sẽ không ngần ngại mà giết cô đâu”.

Quệt đi nước mắt Tiểu Linh vừa khóc vừa cười nói: “Tên ngu ngốc phá hết cảm xúc của người ta, không chừng anh lên tiếng an ủi vài câu thì người ta đã trở thành bạn gái của anh rồi”.

Mạc Quân nhướng mày nói: “Thật là tiếc nha ta đã có vợ rồi”.

“Như anh mà cũng có người chịu cưới hay sao? Thật bất ngờ nha! Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? ”, Tiểu Linh tò mò lên tiếng hỏi.

Mạc Quân cười nhẹ chỉ vào tim mình nhỏ giọng đáp: “Ở trong đây, tuy hiện tại đang ngủ rất say nhưng rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi”.

Tiểu Linh không hiểu Mạc Quân muốn nói gì, một câu nói của hắn lại khiến cho trong đầu cô hiện lên nhiều nghi vấn, cô không biết hắn có vợ thật hay không, vợ hắn đã chết hay ở một nơi nào đó rất xa hoặc giả là đang trêu chọc cô. Tâm hồn thiếu nữ của Tiểu Linh bị Mạc Quân làm cho trở nên mông mụi khiến cô cứ trằng trọc suy nghĩ mãi mà không ngủ được.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.