Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Linh Thức Tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 1436 chữ

Sáng sớm hôm sau Mạc Quân nằm trên ghế sofa vừa thức dậy thấy Tiểu Linh vẫn còn ngồi bên cửa sổ thì tiến lại gần nhẹ giọng hỏi: “Tiểu cô nương, cô làm gì mà thức sớm thế hay là tối qua không ngủ được?”.

Tiểu Linh vừa quay đầu lại liền khiến cho Mạc Quân bất ngờ ngã ngửa ra sau, hắn cố gắn nhịn cười bò dậy nói: “Tiểu lừa đảo không ngờ chỉ trong một đêm cô từ người lại có thể biến thành một con gấu trúc vừa ốm vừa xấu đến không tả được”.

Không chỉ riêng Tiểu Linh mà bất kỳ người con gái nào bị chê là xấu đều nổi đóa lên, cô trợn mắt lên nhảy bổ vào đánh đấm Mạc Quân. Dễ dàng tránh né tất cả các đòn đánh của cô Mạc Quân cười cười trêu chọc: “Không ngờ nha, khí lực của cô vẫn còn rất tốt nhỉ? Một đêm không ngủ mà vẫn còn sức đánh người khăm phục, khăm phục”.

Ban ngày đám zombie hoạt động yếu hơn ban đêm, nếu không có kích thích nào chúng chỉ vật vờ bước đi chậm chạp. Mạc Quân theo chân Tiểu Linh đi tìm kiếm thức ăn còn sót lại trong thành phố chợt nghĩ ra một vấn đề hắn liền hỏi: “Tiểu lừa đảo ta hỏi cô một điều, nếu một ngày trong thành phố không còn thức ăn thì cô phải làm sao?”.

Tiểu Linh bị câu hỏi này làm cho ngẩn người, cô không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lý. Trong khi cô đang suy nghĩ đột nhiên một bóng trắng xẹt qua hai người với tốc độ vô cùng nhanh. Tiểu Linh giật mình trở về thực tại thì thấy một con quái vật hai mắt đỏ ngầu, toàn thân chỉ có một màu trắng đang phi người đến trước mặt mình.

Cô hoảng hốt lui về phía sau nhưng tốc đột của cô hoàn toàn không thể so sánh với con quái vật kia được, chỉ trong tích tắc cái miệng đỏ ngồm cùng với hàm răng nhọn lổm chổm mọc xiêu vẹo đã đến sát trước mặt. Lúc này cô chỉ còn biết nhắm mắt lại chờ đợi cái chết đau đớn mà cô thường tưởng tượng tìm đến chỉ có điều nó không xảy ra hôm nay. Chờ đợi mãi không có chuyện gì xảy ra Tiểu Linh mới mở mắt ra xem thử, đập vào mắt cô là một cánh tay vươn ra từ phía sau đang túm lấy cổ con quái vật đáng sợ.

Không nói nên lời Tiểu Linh òa khóc nức nở xoay người lại vùi đầu vào ngực Mạc Quân mà khóc. Siết tay lại một cái Mạc Quân dễ dàng vặn gãy cổ con zombie biến dị rồi vứt xuống đất. Tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi Tiểu Linh nhưng trong lòng lại thầm cầu mong cho Tử Uyên đừng tỉnh lại vào lúc này, nếu không nhất định phải ăn dấm chua là cái chắc. Cũng may là lão thiên vẫn chưa hay biết, nếu không nhất định sẽ chơi chết hắn.

Một lúc sau Tiểu Linh mới bình tĩnh lại, cô rời khỏi Mạc Quân bỏ lại cho hắn một vùng ướt đẫm trước ngực, ngượng đỏ mặt Tiểu Linh nói nhỏ như muỗi kêu: “Xin lỗi là tôi quá sợ hãi tôi không cố ý”.

Mạc Quân cười ấm áp xoa đầu Tiểu Linh và nói: “Không sao, dù sao đi nữa cô cũng là nữ hài có hoảng sợ một chút cũng không sao”.

Không hỗ danh là kẻ phá vở bầu không khí, đang khi Tiểu Linh cảm động sắp đổ vì hắn thì Mạc Quân liền vặn rơi đầu con quái vật rồi đưa đến trước mặt cô khiến cô hốt hoảng ngã ngồi trên đất rồi nói: “Bổ đầu nó ra lấy tinh thể năng lượng rồi nuốt vào đi, nó là zombie biến dị, tinh thể năng lượng của nó sẽ tốt hơn của đám zombie bình thường kia”.

Dứt lời hắn vứt cái đầu của nó xuống cho Tiểu Linh rồi xoay người đi vòng vòng xem xét. Mặc dù không tận mắt chứng kiến nhưng Linh Giác của Mạc Quân vẫn thấy rõ hành động của Tiểu Linh, cô đắn đo một lúc lâu mới bắt đầu mở sọ của con zombie biến dị kia lấy ra một viên tinh thể năng lượng màu vàng óng ánh sau đó không chút do dự bỏ thẳng vào miệng, cô chỉ kịp kêu khẽ lên một tiếng rồi lập tức ngất đi.

Đến khi tỉnh dậy Tiểu Linh thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng nhỏ cũ kỹ, bên tai liền vang lên giọng nói của Mạc Quân: “Tỉnh rồi à? Cũng may là còn chưa chết, đáng tiếc thật”.

Vừa tỉnh lại lập tức bị trêu chọc, Tiểu Linh hung hăng lườm Mạc Quân gắt: “Chết cái đầu ngươi, ta đây không dễ chết vậy đâu, ta còn phải đợi đến lúc ngươi chết để xem ngươi còn có thể hống hách nữa được không”.

“Được rồi vào chuyện chính thôi, tiểu lừa đảo mau cảm nhận xem bản thân vừa thức tỉnh năng lực gì”, Mạc Quân cười nhẹ nói.

Nhắm mắt lại cảm nhận một chút Tiểu Linh vui mừng nói: “Là lôi điện, bổn tiểu thư có thể dùng được lôi điện”.

Vừa dứt lời trên tay của Tiểu Linh liền xuất hiện lôi quang lập lòe phát ra tiếng nẹt điện xẹt xẹt dọa người, sau một vài thí nghiệm nhỏ đục lỗ lên bốn bức tường xung quanh cô lại hưng phấn nói: “Dường như ta thức tỉnh cùng lúc được hai năng lực, ta có thể cảm nhận được sức mạnh của người khác”.

Tiểu Linh nhìn Mạc Quân thật chăm chú cô muốn biết thực chất Mạc Quân mạnh đến cỡ nào nhưng cho dù có nhìn đến mức lọt hai mắt ra ngoài cô cũng không thấy được gì, sức mạnh của Mạc Quân trong mắt cô chỉ toàn là những dấu chấm hỏi không thể nào đo đạt được.

Thấy vẻ mặt tức cười của Tiểu Linh Mạc Quân chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sao hả? Thấy ta như thế nào?”.

Tiểu Linh không chấp nhận bỉu môi đáp “Ngươi quá yếu nên ta không thể nào nhìn thấy được”.

Mạc Quân cũng không vì lời nói của Tiểu Linh mà nổi nóng, hắn cười cười nói: “Được rồi yếu thì yếu ta cũng không muốn cãi nhau với cô”.

Hừ một tiếng Tiểu Linh không thèm nói chuyện với Mạc Quân nữa mà quay đầu bỏ đi, cô nàng này đang muốn tìm thứ gì đó để kiểm tra sức mạnh của bản thân. Cười cười ngây ngô Mạc Quân chậm rãi bám theo Tiểu Linh, hắn bỗng nhiên bản thân có chút nổi hứng thú với cô nàng cá tính này.

Hai người đang đi trên đường bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên phía sau dãy nhà cao tầng, Tiểu Linh nghe thấy tiếng súng liền lập tức vọt đến kiểm tra. Hiện tại Tiểu Linh đã có năng lực tự bảo vệ cho bản thân nên Mạc Quân cũng không quan tâm đến an nguy của cô nữa nếu cô gặp phải chuyện gì thì cũng chỉ có thể trách bản thân vô dụng mà thôi.

Nấp phía sau đống gạch đá đổ nát Tiểu Linh phát hiện một nhóm người mặc quân phục đang bắn nhau với một nhóm thợ săn. Tiểu Linh thấy phía bên những người mặc quân phục kia còn có phụ nữ và trẻ con thì lập tức quyết định xông ra giúp đỡ nhưng cô chưa kịp xông ra thì đã bị Mạc Quân nắm cổ áo lôi lại rồi lạnh nhạt nói: “Cô không đấu lại đám thợ săn kia đâu”.

Dù biết Mạc Quân lo cho mình nhưng Tiểu Linh vẫn cố chấp gạt tay hắn ra tức giận nói: “Đừng cản ta, lúc trước ta yếu nhược không giúp được người khác bây giờ ta có sức mạnh rồi thì phải để ta giúp đỡ bọn họ”.

Mạc Quân không nói gì cả chỉ lạnh lùng bỏ tay ra rồi lùi về phía sau mà đứng, tỏ ý bản thân mặc kệ quyết định của Tiểu Linh sẽ không nhún tay vào. Dằn vặt suy nghĩ một lúc cuối cùng Tiểu Linh cũng quyết định xông ra ngoài cứu người.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.